Mẹ kế chương 34 | Xung đột gia đình
Diễm đối mặt với Lục Hùng với một biểu cảm đầy tình cảm, cô nắm lấy tay anh và van xin:
“Chuyện hôm trước ấy, tôi xin anh! Anh hãy nói với họ, đừng để tôi phải vào tù. Tôi sẵn sàng trả phạt hoặc chấp nhận án treo, chỉ đừng để tôi phải ở trong ngục tù. Anh hiểu không, khi một người phụ nữ bị giam giữ, cuộc đời cô ấy sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Xin anh đấy, xin anh!”
Hùng nhìn cô với ánh mắt đầy phân vân. Nếu không phải vì cô đã thuê người để tạo ra vụ việc hãi hùng kia với An, thì có lẽ cơ hội của Khiêm và An không bị ảnh hưởng như vậy. An và Khiêm đang hạnh phúc với nhau, và họ sắp có tương lai. Mọi chuyện sai lầm đều xuất phát từ người phụ nữ này. Hùng tức giận đẩy cô ta ra:
“Buông tay đó ra khỏi tôi ngay, đừng chạm vào tôi nữa.”
Hùng nói nhấn mạnh và nhẹ nhàng ám chỉ vào mặt của Diễm, người đang nằm bò dưới đất.
“Nếu không phải vì cô, chúng tôi không bao giờ phải đối mặt với những tình huống này. Tất cả lỗi là tại cô. Bởi vì cô thuê người để tấn công An, Khiêm mới có cơ hội để cứu cô, và sau đó cô mới đồng ý làm bạn gái anh ấy. Tôi không tha thứ cho cô. Tôi sẽ yêu cầu tăng hình phạt và đẩy cô vào tù. Cô nên biết, tôi có thể biến tội nhẹ thành nặng, không tội thành có tội. Người phụ nữ xấu xa như cô, luôn gây cản trở cho người khác, xứng đáng bị trừng phạt trong tù.”
Diễm bị đẩy ngã xuống đất, vừa đau đớn vừa tức giận. Cô không kìm được cơn tức tối và đứng dậy, chỉ trỏ vào mặt Hùng và nói:
“Loại đàn ông vô dụng và xấu xí như anh, đừng nói về tôi. Anh nên nhìn vào gương và tự soi mình. Mặt anh rỗ như tổ ong, tướng mày lại lùn và béo. Chẳng ai ưa thích anh, cả bà già như tôi cũng không mấy khi chú ý đến anh, chưa kể đến cô gái xinh đẹp như cô ấy.”
Hùng tức giận đánh cô một cái mạnh, khiến cô ngã xuống đường:
“Đứa bà già này, cút ngay đi! Con mẹ già điên kia!”
Hùng nổi giận bước vào xe của mình và rời khỏi hiện trường. Trong khi đó, Diễm vẫn nằm đó, tức giận và đau đớn, không thể làm gì được.
Hùng quyết định giải quyết vấn đề bằng cách gọi điện cho những người có thẩm quyền. Mặc dù An không muốn đâm đơn kiện, Diễm vẫn bị kết án 2 năm tù. Đó thực sự là một sự rủi ro cho Diễm. Nếu đêm hôm đó cô không đến khi Hùng đang tức giận, và không mắng chửi anh ta, có lẽ anh ta sẽ buông lỏng. Chuyện này gây phiền hà không cần thiết cho An, anh ta đã trải qua đủ nhiều khó khăn rồi. Nếu có thể, anh ta sẽ tránh xa khỏi những rắc rối này. Thật là điều kỳ quái khi có những người tự thấy mình thông minh hơn người khác chỉ vì họ “đi trước.”
Bà Khoan tổ chức một bữa cơm ấm áp để chào đón sự kiện quan trọng trong cuộc đời con trai bà. Bữa cơm này do bà tự tay đi chợ chọn thực phẩm và Khiêm là đạo diễn chính trong việc nấu nướng. An rất thích thú khi thấy mọi món đều ngon. Cô cảm thấy rằng còn rất nhiều điều mà cô chưa biết về Khiêm, và điều này khiến cuộc sống của họ trở nên thú vị hơn.
Bà Khoan cảm thấy hài lòng khi thấy mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Sau khi dùng bữa cơm, bà để An và Khiêm có thời gian riêng tư và mời cháu gái vào phòng nói chuyện. Bà nhìn thấy con bé hồn nhiên, đáng yêu, luôn tươi cười, và bà không kìm được nước mắt khi ôm nó vào lòng:
“Cảm ơn trời đã mang cháu đến với tôi. Từ nay, cháu đã có một người mẹ đích thực.”
Bà nhớ lại những ngày tháng đau khổ khi cháu còn nhỏ. Mẹ của nó đã bỏ đi khi nó còn bé. Đêm nào, nó cũng khóc thét đến mức lả đi. Nó lớn lên không có bàn tay mẹ chăm sóc, chỉ có sự vụng về của cha. Khiêm thương nó nhưng không biết cách thể hiện tình cảm. Anh ấy đã từ bỏ công việc vì nó, nhưng cuối cùng lại để mụ osin hành hạ nó trong một thời gian dài. Cuộc đời nó thường xuyên gặp phải những người phụ nữ xấu xa, cho đến khi gặp An. An đã giúp cuộc đời nó thay đổi, trở nên tươi sáng và đầy tiếng cười. Bà không ngờ rằng mình sẽ được nhìn thấy cháu mình, và con trai bà sẽ có người phụ nữ yêu thương họ một cách tận tâm như An.
Cháu bé Vân tỏ ra bối rối khi thấy bà khóc. Nó hỏi:
“Bà ơi, ai làm bà buồn vậy?”
Bà trả lời: “Không phải ai cả, cháu ạ. Bà đang rất vui, rất hạnh phúc. Vì từ nay, cháu đã có mẹ.”
“Chắc chắn là mẹ ư?”
“Ừm! Cháu gái đáng thương của bà. Từ nay, cô An sẽ là mẹ của cháu.”
“Vậy à? Cô An sẽ là vợ của bố đúng không, bà?”
“Chính xác đấy.” Bà Khoan không kìm nước mắt hạnh phúc rơi xuống.
Con bé Vân nhảy lên vui vẻ và ôm chặt cổ bà nội: “Bà ơi! Vậy là cháu có mẹ rồi!”
Bà Khoan và con bé đều khóc hạnh phúc. Cháu bé không hiểu tại sao mình cũng lại khóc theo. Có lẽ, như bà Khoan nói, không phải lúc nào khóc cũng là biểu hiện của nỗi buồn. Trên thế giới này, còn có những giọt nước mắt của niềm vui. Cháu đã học được một bài học ý nghĩa về cuộc sống.
Khiêm giúp An rửa bát đĩa và hướng dẫn cách sắp xếp chúng để khô nhanh. Khiêm rất tỉ mỉ và gọn gàng, trong khi An không thích để tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Cô luôn cho rằng những điều này là vụn vặt không đáng quan tâm. Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy thú vị với những điều mà cô từng coi là vô nghĩa.
Khiêm cụ thể hóa từng bước và giải thích rõ cách thực hiện, An ghi nhớ mọi lời dạy như một học trò ngoan ngoãn dưới sự hướng dẫn của người thầy. Sự thay đổi trong cô là rõ ràng, không ai có thể nhận ra An ngày nay so với An trước đây.
Bà Khoan đã thấy yên tâm hơn về mối quan hệ của Khiêm và An, vì vậy, bà quyết định đi về quê để để họ có thời gian bên nhau mà không bị ảnh hưởng bởi sự can thiệp của bà.
Buổi trưa, An đưa bé Vân về nhà của Khiêm thay vì về nhà của mình. Khiêm cũng tranh thủ về nhà để ăn trưa cùng An trước khi đi làm. Anh ấy cố gắng giảm bớt công việc để có thời gian nhiều hơn bên An.
An tìm hiểu cách nấu ăn trên mạng và tự mày mò thực hiện. Có một lần Khiêm về nhà sớm mà An không hay biết, nên cô không kịp đóng cửa và phải chạy nhanh về từ xa. Thấy cửa không khóa, Khiêm lặng lẽ bước vào mà không cần bấm chuông.
Bé Vân không ở trong phòng khách, nên có lẽ nó đang chơi trong phòng của mình. Chỉ có An đang bận rộn trong bếp.
Khiêm tình cờ bước từ sau An, từ từ tiến đến gần cô.
An gạt bát đựng canh xong và tắt bếp, đột nhiên cảm nhận một vòng tay ôm quanh eo cô.
“Trời ơi!” An giật mình và quay lại thốt lên.
“Thôi, đừng nói gì cả,” Khiêm ra hiệu cho An đứng yên. Tay anh ấn chặt vào eo cô, ôm sát.
Tai An nhanh chóng đỏ bừng. Khiêm đặt cằm lên gối An và thì thầm:
“Chỉ cần đứng im một chút để anh ôm em! Anh nhớ em lắm!”
“Anh về sao không báo trước cho em? Và sao anh về sớm thế?”
“Anh nhớ em quá, không thể chịu nổi!”
Khiêm nói nhẹ, hơi thở ấm áp của anh thổi vào cổ An. Môi Khiêm chạm vào cổ An và cả hai đang nóng lên từng phút.
“Anh…”
An đã mở miệng nhưng Khiêm đã đặt môi lên môi cô.
An bị kéo vào một cuộc nắm đấm của tình yêu, không còn nhớ gì nữa. Cả hai đắm chìm vào nhau, trao nhau những nụ hôn đam mê.
“Cô ơi…”
Tiếng bé Vân gọi từ xa, giọng nó vọng vào làm cả hai giật mình, buông nhau ra.
“Bố! Bố đã về à? Hai người đang làm gì vậy?” Bé Vân hỏi ngây thơ.
Khiêm ngượng ngùng quay đi, An cũng đỏ mặt và vụng về, tay chân lóng ngóng nhưng đầu cố gắng để chặn con bé.
“À… Cô và bố đang ăn chè.”
“Ôi! Sao hai người ăn chè mà không gọi con?” Bé Vân vẫn không hiểu gì.
“À… Vì chỉ có một bát chè thôi. Cô và bố đã ăn hết rồi. Cô đã mua kem cho con đấy, đang để trong tủ lạnh.”
Bé Vân nghe đến kem, liền híp mắt lại và nhanh chóng chạy đến tủ lạnh. An đã mua kem cho bé, điều mà bé Vân rất phấn khích.
“Á, kem sầu riêng!” Bé Vân nói với sự hớn hở, sau đó lấy một que kem sầu riêng và ngồi xuống bàn ăn.
Khiêm vừa lo vừa thích thú với sự sáng tạo của An, nhưng anh ấy cố gắng không cười to để không làm bé Vân phát hiện. Anh ấy nhận ra rằng An có khả năng đặc biệt trong việc làm cho mọi thứ trở nên thú vị và đầy sáng tạo.
Khi bé Vân ra khỏi phòng, Khiêm nắm lấy An từ phía sau một cách dịu dàng.
An cảm thấy sợ hãi và đẩy cánh tay của Khiêm ra xa khỏi mình. Cô nói nhỏ: “Anh ơi, còn chưa chừa đâu? Sắp tới con bé còn thấy mình đấy.”
“Thấy thì thấy, không sao đâu. Dù sao, cô bé cũng biết chúng ta sắp làm vợ chồng rồi.”
“Anh ơi, đúng là anh ngày càng bất ngờ quá. Trước đây, em nghĩ anh lạnh lùng như tảng băng, không quan tâm đến phụ nữ. Ai có thể nghĩ anh lại thay đổi đến vậy…”
“Thật đấy! Với mọi người khác, anh thực sự như vậy. Nhưng với em, anh là khác biệt.”
“Khác biệt là thế nào?”
“Em là người duy nhất mà anh yêu, bạn gái của anh, người phụ nữ đầu tiên khiến anh xao xuyến, người khiến trái tim anh đập mạnh vô số lần vì em…”
“Thực sự vậy hả? Anh còn biết xạo nữa à! Ai là người đầu tiên của anh?” An bĩu môi. Rõ ràng anh ấy đã có vợ và trước đây còn có mối quan hệ tình cảm dài hạn với người bạn gái. Cô ta còn quay lại đòi tiếp tục mối quan hệ đó nữa. Thế mà anh ấy dám tự xưng cô là người đầu tiên khiến anh ấy yêu. Đàn ông thật là, khi yêu đến rồi, miệng lưỡi của họ có thể nói mọi điều.