Mẹ kế chương 39 | 1 đêm mặn nồng

11/10/2023 Tác giả: Hà Phong 123

Tối sau khi khách đã về hết, chỉ còn lại anh em thân thiết trong gia đình. Bà Khoan quyết định giới thiệu từng người trong gia đình cho An.

An cảm thấy hơi ngượng vì ít khi cô phải gặp nhiều người như vậy, và mọi người đều cứ chăm chăm nhìn cô. Những bác lớn tuổi khen An trẻ và đẹp quá, đồng thời chúc mừng vì An là giáo viên của bé Vân, mang lại phước lành cho gia đình bà Khoan.

Trong đám người thân, có bà cụ ngoại, dì của bà Khoan, đã hơn trăm tuổi nhưng vẫn rất mạnh khỏe. Bà nắm lấy tay An và bày tỏ lòng xúc động. Bà thương Khiêm nhất trong số cháu và hy vọng nhiều vào anh. An kể về cuộc hôn nhân không may mắn của mình, và bà cụ tỏ ra ngạc nhiên và đau lòng. “Thằng Khiêm tốt thế, bà không thể tin số phận lại đối xử khắc nghiệt với nó. Chắc chắn một ngày nào đó, nó sẽ tìm thấy người phụ nữ xứng đáng với mình.” Bà cụ nói vừa xoa tay An vừa dặn dò đủ điều, khiến An vừa cười vừa khóc. An không ngờ gia đình Khiêm đông và ấm áp như vậy. Gia đình An sống ở thành thị, ít khi có cơ hội tụ tập với họ hàng đông đúc như thế này. Nhìn thấy Khiêm được mọi người yêu quý, An cảm thấy hạnh phúc.

Bà Khoan hạnh phúc khi người thân khen ngợi con dâu, và cô nhìn An rồi lại nhìn con trai. Cô mỉm cười nhưng nước mắt trong mắt cô cứ rưng rưng.

Bà Khoan thuê người dịch vụ nấu ăn và làm sạch, nhà cửa cô cũng thuê người tới dọn dẹp. Các cháu trong gia đình cùng hỗ trợ, giúp đỡ nhau. Do đó, công việc còn lại không còn quá nhiều. Bà không muốn An phải vất vả nên đã thuê người làm hầu hết mọi việc trong gia đình.

Lúc 9 giờ tối, khách đã về hết, và nhà cửa đã được sắp xếp. An gom hết quần áo bẩn để giặt vào sáng mai. Nhà cửa cũng đã được làm sạch gọn gàng bởi nhân viên dọn dẹp.

Bà Khoan và An sắp xếp lại tủ đồ trong nhà bếp, chỉ còn một chút công việc cần làm để đảm bảo mọi thứ ổn định.

Ông Khoan và Khiêm đã nói chuyện với khách xong, sau đó hai người đã lên phòng nghỉ. Em gái của Khiêm ở lại để giúp mẹ và chị dâu, sau đó cô cũng về nhà chồng. Chỉ còn bà Khoan và An còn lại dưới bếp.

An cuối cùng cất chiếc bát cuối cùng lên kệ, theo hướng dẫn của bà Khoan. Khi mọi việc hoàn tất, bà Khoan nói:

“Muộn rồi, con nên đi ngủ đi!”

“Nhưng còn sớm mà, mẹ!” An nhìn vào đồng hồ và nói.

“Đúng là 10 giờ rồi, không còn sớm nữa đâu.”

“Thường thì con mới đi ngủ vào 12 giờ.”

“Nhưng hôm nay là ngày của con, con đã làm việc hết sức cả ngày rồi, nên nên đi ngủ sớm để nghỉ ngơi. Con không cần làm việc gì nữa, hãy để mẹ lo. Mẹ đã quen với những công việc này rồi.”

“Mẹ! Con không làm gì đâu!”

“Bạn đã làm rất nhiều, con biết mà.” Bà Khoan dừng lại và nhìn An nói nhẹ.

“Mẹ! Con thật lòng biết ơn vì tất cả tình yêu và sự quan tâm của mẹ, đã giúp con gắn kết với gia đình. Con rất cảm kích lòng nhân ái của mẹ và rất tự hào về gia đình này. Con xin chân thành cảm ơn mẹ.”

Bà Khoan nhìn An và cười nụ hôn nhân nồng ấm:

“Lời cảm ơn đó, con nên nói với mẹ. Nhưng giờ chúng ta là một gia đình, và con chỉ cần khỏe mạnh, hạnh phúc bên con trai mẹ. Đó mới là điều quan trọng nhất và cảm ơn lớn nhất mà con có thể trao cho mẹ.”
“Dạ!” An nhẹ nhàng cúi đầu.

“Rồi, bây giờ con lên phòng nghỉ đi! Nghe lời mẹ!” Bà An vỗ nhẹ vào vai An và đẩy nhẹ cô lên phòng.

An tuân theo lời mẹ chồng và đi rửa tay trước khi lên phòng.

Căn phòng tân hôn của An và Khiêm đã được trang trí bởi em gái của Khiêm và một số em họ khác. Bà Khoan đã xây dựng một căn phòng mới đầy đủ tiện nghi cho cặp vợ chồng trẻ. Dù họ sẽ không sống ở đây, nhưng họ vẫn sẽ thường xuyên ghé thăm ông bà, vì vậy bà Khoan muốn đảm bảo rằng căn phòng này hoàn hảo. Căn phòng tân hôn trước đó của Khiêm đã được phá bỏ và xây mới hoàn toàn.

Khiêm mặc chiếc bộ pijama màu trắng và nằm trên giường, trải đầy cánh hoa hồng, xem lại bức ảnh cưới của họ. Khi thấy An bước vào, anh nhanh chóng đứng dậy và tiến tới mừng rỡ.

“Trời đất! Thả em xuống đi!” An nhẹ nhàng nói.

“Em làm gì mà lâu thế?” Khiêm cười và hỏi. “Anh chờ em mỏi cổ rồi đấy.”

“Em tưởng anh ngủ rồi!” An nói.

“Làm sao anh có thể ngủ được. Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta đấy.” Khiêm nói và nở nụ cười đầy ý tứ.

An đỏ mặt và ngượng ngùng. Khiêm đặt An lên giường và nheo nhẹo vào tai cô: “Em sẵn sàng chưa?”

An nhẹ nhàng gật đầu. Khiêm đặt môi lên môi An và hôn nhẹ. An rùng mình vì sự hạnh phúc. Cô là một cô gái hiện đại, nhưng cho đến giờ, cô chưa từng có kinh nghiệm với bất kỳ người đàn ông nào. Cô muốn đêm tân hôn chỉ dành riêng cho người mà cô thật sự yêu.

Khiêm đặt tay xuống dưới lưng An để mở nút kéo váy. An nhẹ nhàng giúp anh. Chiếc váy từ từ rơi khỏi cơ thể An, và vẻ đẹp của cô hiện lên trước mắt Khiêm.

An nhìn vẻ mặt đầy tò mò của Khiêm và bật cười: “Sao vậy, chưa từng thấy người đẹp lần nào à?”

An cố tình đùa giỡn với Khiêm và sau đó ôm anh, đặt môi lên môi anh. Khiêm cởi áo một cách duyên dáng. An hơi rụt lại để làm cho việc này dễ dàng hơn. Bàn tay Khiêm dạo quanh trên cơ thể An và An cười đùa.

“Em đẹp quá! Thật sự rất đẹp, An ạ!” Khiêm nói, đắp cái áo lên vai An.

An run rẩy từng đợt khi môi Khiêm chạm vào cơ thể cô. Bàn tay của Khiêm như có một luồng điện chạy dọc theo cơ thể An, làm cho cô trở nên ướt át. Mồ hôi bắt đầu xuất hiện, trái tim của cô đập nhanh hơn.

“Em sẵn sàng chưa?” Khiêm hỏi nhẹ.

An gật đầu và nhắm mắt lại.

Khiêm từ từ tiến vào và An cảm nhận một chút đau nhức ban đầu. Khiêm nhanh chóng làm dịu cô và sau đó tiến vào sâu hơn.

An gật đầu, mi mắt rạng rỡ. Khiêm ôm chặt cô và hôn môi An.

Họ đã trải qua một thể nghiệm tuyệt vời và trở thành của nhau từ đêm nay.
Bé Vân ngủ một mạch cả ngày hôm qua, nên khi tỉnh dậy vào buổi sáng, cô mới nhớ rằng hôm qua, cô An và bố cô đã trở thành vợ chồng. Cô An chính thức là mẹ của cô bé. Bé Vân vội vã mở cửa và chạy đi tìm cô An.

Bà Khoan đang chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình khi thấy cháu gái hớt hải ra khỏi phòng, bà gọi lại:

“Vân, lại đây cháu!”

Bé Vân vừa dụi mắt, vừa hỏi bà nội: “Cô An… à không, mẹ con đâu rồi, bà?”

Bà Khoan thấy cháu gái tìm mẹ nó, nên cười và nói: “Mẹ con đang ngủ!”

“Để con vào gọi mẹ dậy!”

“Ấy chết! Không nên. Bố mẹ con hôm qua mệt cả ngày rồi. Hôm nay phải để họ ngủ thêm chút nữa mới khỏe mạnh được.”

Bé An cảm thấy một chút buồn, nhưng khi bà nói rằng để bố mẹ ngủ thêm sẽ làm họ khỏe mạnh hơn, cô cũng ngoan ngoãn nghe theo lời bà.

Thấy cháu gái có vẻ không vui, bà Khoan đề nghị:

“Giờ cháu vào bếp giúp bà nấu ăn sáng cho cả gia đình nhé! Chắc là bố mẹ cháu sẽ rất vui đấy!”

“Dạ! Vâng ạ!” Cô bé vui mừng chạy theo bà vào bếp.

An bất ngờ thức dậy và nhìn vào đồng hồ, đã 7 giờ sáng rồi. Cô hoảng hốt đánh thức Khiêm, người đang nằm ngủ sâu bên cạnh.

“Anh, dậy mau!”

Khiêm mở mắt, nhìn thấy vợ, anh nở nụ cười và kéo cô vào lòng mình.

“Còn sớm mà! Mình nằm thêm chút nữa đi em!”

“7 giờ rồi đó!” An nói, hoảng hồn.

“Mới bảy giờ thôi mà.”

“Trời ơi! Anh quên em là cô dâu mới à? Mẹ em mà biết chắc bà đánh em chết mất!”

“Vấn đề là mẹ anh sẽ không đánh em đâu. Mẹ anh quý em đến vậy mà! Nằm im ngoan nào!”

Khiêm nheo mắt lại và ôm chặt vợ vào ngực.

“Trời đất ơi! Cái ông này! Em mặc kệ anh đấy! Em dậy trước đây!”

An ngúng nguẩy cố gạt bàn tay Khiêm ra để đứng dậy.

Khiêm mở mắt, nhìn theo vợ mỉm cười hạnh phúc, sau đó cũng đứng dậy theo cô.

Hai vợ chồng mặc chỉnh tề đi xuống nhà và thấy bà Khoan và bé Vân đã sẵn sàng với bữa sáng. Ông Khoan đang ngồi uống nước chè ở phòng khách.

“Chúng con chào bố mẹ!” An nói, ngượng ngùng.

Bé Vân nghe tiếng An và chạy ôm cô.

“Mẹ!”

An vẫn còn chưa quen khi nghe bé Vân gọi mẹ. Mặt cô lại càng đỏ bừng. Cô cúi xuống và ôm vai bé:

“Con dậy lâu chưa?”

“Con dậy được một lúc rồi. Con định gọi mẹ dậy, nhưng bà nói mẹ mệt, nên để mẹ ngủ thêm chút nữa. Con đang phụ bà nấu ăn đấy, mẹ.”

Bé Vân hồ hởi khoe.

Bà Khoan nghe tiếng con dâu và cũng ra khỏi phòng khách, cười và nói:

“Hai đứa mệt thì cứ ngủ thêm chút nữa đi! Dậy sớm làm gì!”

“Dạ không! Chúng con…” An ngượng xấu hổ vì để mẹ chồng nấu ăn sáng ngay trong buổi đầu tiên về nhà mới.

Bà Khoan hiểu ý của An, nên thêm:

“Mẹ đã nói rồi, con không cần ngại việc làm dâu trong nhà này. Con cứ tự nhiên như ở nhà mình ấy. Mẹ rất muốn thế.”

“Mẹ con nói phải đấy. Con đừng ngại gì cả. Mẹ con cũng dậy sớm quen rồi.”

“Dạ!” An vẫn còn xấu hổ mặc dù bố mẹ chồng đã hết lời giải thích.

Khiêm thấy vợ còn xấu hổ, anh lay vai cô và nói nhỏ:

“Đấy, anh nói rồi mà. Bố mẹ anh thoải mái lắm, nằm thêm tí nữa có phải tốt hơn không?”

An nhíu mày và gạt bàn tay Khiêm ra.

Truyện mẹ kế chương 1

Truyện mẹ kế chương 2

Truyện mẹ kế chương 3

Truyện mẹ kế chương 4

Truyện mẹ kế chương 5

Truyện mẹ kế chương 6

Truyện mẹ kế chương 7

Truyện mẹ kế chương 8

Truyện mẹ kế chương 9

Truyện mẹ kế chương 10

Truyện mẹ kế chương 11

Truyện mẹ kế chương 12

Truyện mẹ kế chương 13

Truyện mẹ kế chương 14

Truyện mẹ kế chương 15

Truyện mẹ kế chương 16

Truyện mẹ kế chương 17

Truyện mẹ kế chương 18

Truyện mẹ kế chương 19

Truyện mẹ kế chương 20

Truyện mẹ kế chương 21

Truyện mẹ kế chương 22

Truyện mẹ kế chương 23

Truyện mẹ kế chương 24

Truyện mẹ kế chương 25

Truyện mẹ kế chương 26

Truyện mẹ kế chương 27

Truyện mẹ kế chương 28

Truyện mẹ kế chương 29

Truyện mẹ kế chương 30

Truyện mẹ kế chương 31

Truyện mẹ kế chương 32

Truyện mẹ kế chương 33

Truyện mẹ kế chương 34

Truyện mẹ kế chương 35

Truyện mẹ kế chương 36

Truyện mẹ kế chương 37

Truyện mẹ kế chương 38

Truyện mẹ kế chương 39

Truyện mẹ kế chương 40

Truyện mẹ kế chương 41

Truyện mẹ kế chương 42

Truyện mẹ kế chương 43

Bài viết liên quan