Mẹ kế chương 4

09/10/2023 Tác giả: Hà Phong 129

“Vậy cô bé Vân đã nói gì với Linh đấy hả?” Linh nghiêm túc hỏi bé Vân với một giọng điệu khắc khổ. Dù cô không bao giờ đánh bé nhưng cô luôn đe dọa bé.

Bé Vân thường ngây thơ và dễ bị áp lực, bất kể khi nào có ai đó nói mạnh hoặc đe dọa, cô bé luôn co rút lại và sợ hãi.

“C-cháu… cháu…” Bé Vân run rẩy, không thể nói một lời. Cô bé không thích nói dối, nhưng đôi khi cô không dám tiết lộ sự thật.

“Hãy nói ra đi!” Linh la lớn, ánh mắt nghiêm khắc.

Sợ hãi, bé Vân bắt đầu khóc và nài nỉ: “Cô… cô ơi, đừng hét cháu! Cháu sợ… sợ quá…”

Cô bé Vân thường thiếu tình thương và sự quan tâm của mẹ. Tâm hồn cô vẫn còn giữ một phần của đứa trẻ 7, 8 tuổi, ngây thơ và luôn cần sự quan tâm. Cha cô thì có vẻ lạnh lùng và ít nói, chỉ khi có vấn đề mới liên hệ với cô con gái. Ngoài ra, cô thường chỉ hỏi những câu hỏi thông thường như “Đã ăn cơm chưa?” hay “Đi học về rồi à?”

Nhìn thấy bé Vân khóc, Linh cảm thấy không nên làm tổn thương cô bé thêm nữa. Cô sợ rằng nếu cô bé khóc quá nhiều, bố của cô bé sẽ phát hiện ra.

“Từ nay, cô bé không được phép đi cùng với cô ta nữa! Tôi sẽ nói với bố của cô bé rằng tôi sẽ đưa cô bé đến trường và không để cô bé đi một mình nữa.”

“Không được! Cô ơi! Cháu… cháu…” Bé Vân cố gắng níu kéo, nhưng Linh đã đưa ra quyết định của mình và không cho phép thay đổi.
“Bé Vân không thể kiềm nén nổi nữa và bật khóc, khuôn mặt đầy nước mắt. Cô bé không dám cầu xin thêm, bởi mỗi lần Linh dùng giọng lớn, nó lại cảm thấy hoảng sợ tột cùng. Linh hiểu rằng con bé dễ bị ảnh hưởng nên luôn thận trọng khi gặp tình huống khó khăn, tất nhiên là chỉ khi Khiêm không có ở nhà.

Khiêm trở về nhà vào tối muộn. Hôm nay, anh phải tiếp khách lâu hơn bình thường do cuộc họp với đối tác mới. Các nhân viên không thể thay thế được vị giám đốc.

Trước kia, Khiêm là sĩ quan trong Tổng cục cảnh sát và thường phải làm việc không bao giờ nghỉ ngơi với những vụ án cấp bách. Sau khi rời khỏi ngành này để thành lập công ty điện tử với một người bạn thân, anh đã cố gắng kiểm soát thời gian hơn để có thời gian cho con gái của mình. Nhưng công việc vẫn áp đặt những hạn chế lên thời gian của anh. Anh yêu thương con gái mình, đặc biệt sau khi mẹ của bé Vân ra đi, Khiêm cảm thấy cần phải dành nhiều thời gian hơn cho cô bé. Tuy nhiên, tính cách lạnh lùng và ít nói của anh khiến cô bé không dám lại gần.

Bé Vân bị Linh đe dọa, vì vậy cả buổi chiều cô bé chỉ ở nhà, ngoan ngoãn tắm rửa và ăn cơm.

Linh là người giúp việc nhưng trong gia đình, cô được coi như một thành viên. Khiêm đã xem cô như một người thân và đối xử với cô rất tốt. Anh mong muốn Linh đối xử tốt với bé Vân và coi cô như con cháu trong gia đình. Anh muốn hai cô gái trở nên thân thiết hơn, bởi bé Vân đã mất tình thương của mẹ. Khiêm tin tưởng Linh, người có tuổi đời tương tự và không có con riêng, sẽ là người phù hợp để chăm sóc con gái anh. Tuy nhiên, khi có Khiêm ở nhà và khi anh vắng mặt, Linh thay đổi hoàn toàn.”
Sau bữa cơm, bé Vân thấy một cơ hội để tránh gặp Linh nên cô bé nhanh chóng chạy vào phòng và bắt đầu làm bài tập. Điều này giúp cô bé tránh xa Linh, người luôn gây áp lực cho cô. Linh thường khiến bé Vân liên tưởng đến mẹ của mình và cảm thấy ghét bỏ cô bé.

Bé Vân ngồi trước bàn học nhưng tâm trí cô lại mơ màng, bồng bềnh giữa các suy tư. Trong đầu cô chỉ có hình ảnh của An – người cô yêu thương và nhớ nhất. Cô nhớ khi An giảng bài cho cô và những lúc họ vui đùa khi ăn kem. Khi má cô bị lem, An đã dùng khăn giấy để lau cho cô và cả những thời gian tận hưởng ở nhà của An. Cô thậm chí đã nằm trên giường của An, ôm con gấu bông lớn mà An tặng, và cô muốn ở đó mãi mà không muốn quay về.

“Em nhớ cô quá! Ước gì giờ này cô ở đây!” Bé Vân thản nhiên lấy quyển vở viết trên lớp ra và viết những suy nghĩ của mình. Nhưng sau đó, cô sợ rằng ai đó có thể nhìn thấy, vì vậy cô nhanh chóng xé những gì cô vừa viết và ném xuống gầm giường.

Vân không phải là học sinh giỏi ở bất kỳ môn học nào. Cô phải cố gắng rất nhiều mới được lên lớp. Bảng điểm của cô thường thấp và không được xuất sắc. Cô không phải là học sinh lười biếng, nhưng cô cảm thấy học không dễ dàng. Bạn bè của cô thường hiểu bài sau vài lần đọc, trong khi cô phải đọc đến sáu lần mới hiểu. Khiêm đã từng thuê gia sư cho cô, nhưng sau một thời gian, họ từ chối dạy cô, có lẽ vì họ thấy cô không có sự tiến bộ. Khiêm biết rằng năng lực của con gái mình không phải là xuất sắc, nhưng anh chỉ muốn cô biết đọc và viết, và hoàn thành chương trình học là anh vui lòng.

Một lúc sau, bé Vân nhớ đến buổi học với An vào ngày mai. Cô lấy quyển vở viết của cô giáo ra và đọc nó. Cô cũng lấy sách giáo khoa để xem nội dung bài học để chuẩn bị trả lời câu hỏi một cách tốt nhất. Bất ngờ, cô thấy mình thích môn văn, điều này thật kì lạ. Cô tự mình trả lời một số câu hỏi từ sách giáo khoa và ghi chép vào quyển vở. Những dòng chữ trên trang giấy tỏ ra rất cẩn thận và chăm sóc, giống như cách cô đối xử với tình cảm của mình đối với An.

Sau một thời gian, cô bé mệt mỏi và ngã ngủ trên bàn, nhưng trên môi cô luôn nở một nụ cười. Có lẽ cô đang mơ về ngày mai, ngày cô sẽ được gặp An.
Linh đã đợi Khiêm về đến nhà đến tận 12 giờ đêm. Cô không thể ngủ, chỉ để dành cho anh.

Khi nghe tiếng xe ô tô ngoài cửa, Linh đã nhanh chóng đặt điều khiển TV xuống và chạy ra mở cửa. Khiêm lái xe vào gara và bước ra khỏi xe, Linh biết ngay rằng cô vẫn thức để chờ anh.

“Sao cô không ngủ?” Khiêm nói khi cúi xuống tháo giày và mất mát một chút do hơi men.

“Em… em còn chờ anh. Anh về muộn quá, em không thể ngủ được.” Linh trả lời một cách đáng yêu. Mỗi khi Khiêm về muộn như vậy, cô luôn tỉnh để chờ đợi anh.

“Lần sau, cô hãy ngủ trước đi. Khi nào anh về, tôi sẽ tự bấm chuông. Không cần phải chờ đợi.”

“Em có thể chờ được mà. Không sao cả, anh ạ!” Linh đi theo Khiêm khi anh tiến vào phòng. Cô có thể cảm nhận mùi rượu men trên anh và trong lòng cô lại nổi lên một sự kích thích.

“Anh… anh để em giúp anh cất áo nhé!”

Linh chạm mạnh vào người Khiêm và cố gắng lấy chiếc áo vest trên tay anh, nhưng anh vẫn giữ chặt áo mình.

“Không cần đâu.”

Linh giả vờ tiến sát Khiêm hơn và cố tình đưa tay lên áo vest của anh, nhưng anh lại lùi lại.

Mặc dù Khiêm đã say, nhưng anh vẫn tỉnh táo đến mức độ kì lạ đối với Linh. Linh đã cố gắng chạm vào anh nhiều lần khi anh say, nhưng anh luôn né tránh. Liệu anh có thể không thích phụ nữ? Không, không có cách nào! Linh không thể hiểu tại sao Khiêm lại như vậy đến bây giờ.
“Con bé đã ngủ chưa?” Khiêm hỏi khi nhìn vào phòng của con gái. Anh biết rằng thời gian này, cô bé đã ngủ rồi, nhưng anh vẫn hỏi.

“Cô ấy đã ngủ rồi anh ạ.”

“Ừ, vậy cô cũng đi ngủ đi.”

Khiêm bước vào nhà tắm mà không để ý đến Linh. Cô ngước nhìn theo anh với sự tiếc nuối và một chút sự tức giận trong lòng. Cô không muốn đi ngủ trước, chỉ để dành cho Khiêm. Cô đợi anh vào phòng để thực hiện kế hoạch của mình.

Khiêm chuẩn bị cho việc đi ngủ, rửa mặt và thay đồ, sau đó anh đi vào phòng ngủ. Khiêm luôn rất cẩn thận và sạch sẽ. Điều này có thể xuất phát từ thói quen của anh trong quân đội trước đây.

Linh không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ đứng xa và nhìn Khiêm. Trong lòng cô, những ước mơ không bao giờ thành hiện thực lại nảy lên mạnh mẽ.

Khiêm đi qua phòng con gái và mở cửa để xem cô bé đang ngủ như thế nào, điều này là một thói quen mà anh thường thực hiện mỗi khi về nhà.

Phòng vẫn đèn sáng, con bé đang nằm ngủ gục trên bàn học. Khiêm nhẹ nhàng lật đầu cô bé sang một bên. Bút vẫn còn đặt trên má phải của cô bé. Có vẻ như cô bé đã ngủ trong một thời gian dài. Thường thì cô bé chỉ học một lúc rồi đi chơi hoặc đọc truyện trước khi đi ngủ.

Khiêm nhẹ nhàng đặt cô bé lên giường và kéo chăn che kín cho cô.

Linh đứng ở ngoài và ngắm Khiêm một lúc, sau đó cô bước vào phòng.

“Sao vậy anh?”

“Con bé ngủ gật trên bàn đây. Tôi chưa thấy nó ngủ gật như thế bao giờ. Có lẽ hôm nay nó đã làm việc gì đó mệt mỏi.”
“Không, anh ạ! Bé Vân về nhà sau khi ăn cơm, và ngay lập tức vào phòng để học. Em luôn đảm bảo cô ấy không làm bất kỳ việc gì khác.” Linh nhanh chóng đưa ra giải thích, cô dường như lo sợ Khiêm sẽ nghi ngờ.

“Ý anh không phải việc đó…”

“À, em nhớ rồi. Mấy hôm qua, bé Vân thường đi sớm và về muộn cùng với một người phụ nữ nào đó. Họ đi chơi cả buổi chiều. Cô ta lúc về trông lấm lem, bẩn thỉu, và đầy mồ hôi. Mặc dù cô ta là giáo viên, nhưng cô ta không đúng với hình ảnh giáo viên. Cô ta nói chuyện lắc lư, thái độ không đúng. Em đang lo lắng rằng nếu bé Vân tiếp tục đi cùng cô ta, có thể bé sẽ bị ảnh hưởng xấu. Bây giờ, ngay cả trong thời đại này, cũng có nhiều giáo viên không đúng đắn. Trên truyền hình, có rất nhiều vụ việc về giáo viên không đúng đắn. Thời đại bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với ngày xưa. Giáo viên cũng không còn chuẩn mực như trước.”

Khiêm không nói gì, chỉ lắng nghe. Có vẻ như anh không phản đối lời nói của Linh. Cô tiếp tục:

“Em định từ ngày mai, em sẽ đưa bé Vân đến trường bằng xe máy thay vì để bé Vân tự đi xe đạp. Điều này sẽ tiết kiệm thời gian và đảm bảo an toàn hơn, anh ạ.”

Khiêm suy ngẫm một chút rồi nói:

“Mai, hỏi bé Vân ý kiến xem sao đã.”

“Anh đừng quá phải chiều bé Vân. Cô ấy đang ở độ tuổi dễ bị lôi kéo. Từ nay, em sẽ thận trọng hơn.”

“Ừm. Tôi rất bận, vì vậy, em hãy giúp tôi chăm sóc bé Vân. Em nên nói chuyện nhiều với cô ấy và báo cho tôi biết nếu có vấn đề gì.”

“Anh yên tâm. Em sẽ luôn quan tâm đến bé Vân. Em coi cô ấy như con của mình vậy đó.”

Linh nói một cách nhẹ nhàng và nhấp nháy ánh mắt, đồng thời cười đáng yêu.

“Ừm! Giờ cô đi ngủ đi! Đã muộn rồi.”

“Vâng! Anh cũng đi ngủ để nghỉ ngơi.”

Linh chăm sóc bé Vân, sửa lại chăn của cô bé, sau đó rời khỏi phòng. Cô cười nhẹ trong lòng khi đang bước ra khỏi phòng.

Truyện mẹ kế chương 1

Truyện mẹ kế chương 2

Truyện mẹ kế chương 3

Truyện mẹ kế chương 4

Truyện mẹ kế chương 5

Truyện mẹ kế chương 6

Truyện mẹ kế chương 7

Truyện mẹ kế chương 8

Truyện mẹ kế chương 9

Truyện mẹ kế chương 10

Truyện mẹ kế chương 11

Truyện mẹ kế chương 12

Truyện mẹ kế chương 13

Truyện mẹ kế chương 14

Truyện mẹ kế chương 15

Truyện mẹ kế chương 16

Truyện mẹ kế chương 17

Truyện mẹ kế chương 18

Truyện mẹ kế chương 19

Truyện mẹ kế chương 20

Truyện mẹ kế chương 21

Truyện mẹ kế chương 22

Truyện mẹ kế chương 23

Truyện mẹ kế chương 24

Truyện mẹ kế chương 25

Truyện mẹ kế chương 26

Truyện mẹ kế chương 27

Truyện mẹ kế chương 28

Truyện mẹ kế chương 29

Truyện mẹ kế chương 30

Truyện mẹ kế chương 31

Truyện mẹ kế chương 32

Truyện mẹ kế chương 33

Truyện mẹ kế chương 34

Truyện mẹ kế chương 35

Truyện mẹ kế chương 36

Truyện mẹ kế chương 37

Truyện mẹ kế chương 38

Truyện mẹ kế chương 39

Truyện mẹ kế chương 40

Truyện mẹ kế chương 41

Truyện mẹ kế chương 42

Truyện mẹ kế chương 43

Bài viết liên quan