Mẹ kế chương 7
An cố gắng đặt lòng mình vào việc dỗ dành con bé Vân. Sau một thời gian dài, cô bé mới chịu buông tay An. An nắm chặt tay cô bé và bước ra khỏi phòng, mở cửa cẩn thận. Cánh cửa vừa mở ra, Linh đột ngột xuất hiện ở trước mặt. Con bé Vân bật dậy và níu lấy tay An, co lại và lùi ra một bước.
An nắm chặt tay cô bé, cố gắng trấn an và đặt một câu hỏi nghiêm nghị:
“Xin lỗi, cô đứng đây làm gì?”
Linh đáp lại mỉa mai: “Cái đó tôi phải hỏi cô mới đúng. Cô làm gì với con bé mà ở mãi đến giờ? Không để người ta ngủ chắc!”
An trả lời quyết liệt: “Không việc gì đến cô!” Rồi cô đưa con bé Vân đi qua người Linh.
Khiêm đang làm việc trong phòng. An không thấy anh và liền hỏi: “Bố em…?”
Con bé Vân vội vã trả lời: “Chắc bố em đang làm việc trong phòng rồi.”
Ngay khi cô nói xong, Khiêm đã xuất hiện từ phía sau hai người.
Khiêm đứng nhìn con gái một chốc. Cô bé Vân đã thắt hai bím tóc xinh xắn và đang vui vẻ đuôi tóc. Dường như cô bé rất vui.
Khiêm nói: “Hai cô cháu đã nói chuyện xong rồi à?”
Cô bé Vân nhanh chóng trả lời: “Vâng! Hai cô trò đã kết thúc cuộc trò chuyện. Thôi, tôi xin phép được về bây giờ.”
Khiêm đồng ý: “Vâng! Cô giáo có thể về.” Sau đó, anh quay sang con gái và nhắc nhở: “Vân, con vào ngủ đi, mai nghỉ bố sẽ đưa con về nhà ông bà nội.”
Tuy con bé Vân vẫn níu chặt lấy tay An và không muốn rời xa, nhưng thấy Khiêm vẫn đứng đợi, An ngồi xuống cạnh con bé và nói nhẹ nhàng: “Ngoan nhé! Ngủ đi Vân! Mai cô sẽ đưa con về nhà ông bà nội và chơi vui nhé! Cô sẽ nhớ con.”
Con bé nhìn An với ánh mắt luyến tiếc. Giọng điệu và cách An đối xử với cô bé hoàn toàn khác biệt so với ánh mắt thách thức của An đối với Linh lúc này.
Linh nhìn An và con bé Vân với ánh mắt ghen tị. Cô ước gì mình có thể đá cả hai người đáng ghét đó ra khỏi đó, để chỉ còn lại cô và Khiêm mà thôi.
Con bé Vân nhẹ nhàng gật đầu nhưng vẫn còn níu chặt vạt áo An một cách khẽ khàng.
“Cô về nhé,” An nói.
“Vâng ạ,” con bé trả lời.
“Em vào phòng đi.”
“Dạ.”
Giọng của con bé trầm xuống, tỏ ra buồn bã như muốn khóc. Khiêm cố gắng lại gần để an ủi cô bé, nhưng anh không thể. Anh muốn nói điều gì đó thật nhẹ nhàng và ấm áp, nhưng khi đối diện, anh lại không thể thực hiện.
Linh đứng sau An, bước chậm lại theo từng bước của An. Cô ấy rất muốn đuổi An ra khỏi nhà này một cách nhanh chóng. Cô ấy thật sự tức giận.
Con bé Vân để mái tóc được An thắt bím cho khi đi ngủ. Sáng sớm, khi nó thức dậy, nó vẫn giữ nguyên mái tóc đó để đến nhà ông bà. Linh thấy điều này và cố gắng gỡ bím cho nó. Nhưng điều lạ là, lần đầu tiên nó từ chối cô ta bằng cách lắc đầu.
“Gỡ ra đi!” Linh nói, giọng cô ta qua răng cười. Nếu Khiêm không ở nhà hôm nay, cô ta có lẽ đã bùng nổ và quát thét cô bé lên.
Khiêm thường đi làm sớm, trước khi con bé đi học. Đôi khi anh ấy dậy muộn hơn và ăn sáng cùng con gái. Những ngày Khiêm đi làm sớm, An không ghé vào phòng con bé để đánh thức cô bé, mà Linh đã làm điều đó.
Con bé Vân là một đứa trẻ khá lười khi phải thức dậy. Cô ấy thường cần được đánh thức. Mỗi khi xảy ra tình huống như vậy, Linh lại nổi cáu. Cô ta ghét cách con bé thức dậy mỗi sáng. Cô ta tự nhủ rằng có lẽ mẹ con bé cũng từng lười như thế. “Đúng là phụ nữ luôn làm phiền,” Linh tự tiếng thầm mắng chửi mẹ của con bé và tự tưởng tượng ra những điều tồi tệ về người đó.
Bình thường, Linh nói gì thì con bé đều sợ hãi và tuân theo mà không cãi lời. Nhưng hôm nay cô bé lại dám phản kháng và từ chối. Nó rõ ràng là một thái độ ngược lại. Rất may là Khiêm đang ở nhà, nên cô ta không thể làm ầm lên.
“Cô nói lần nữa, hãy gỡ ra ngay!” Linh cố gắng lại gần nó để cởi mái tóc nhưng không thành công. Con bé Vân nhanh chóng chạy ra khỏi tầm tay cô ta.
“Chuyện gì vậy?” Khiêm vừa từ tầng trên bước xuống.
Khi thấy bố, con bé Vân chạy đến bên anh và cầu xin.
Linh thay đổi thái độ và nói nhẹ nhàng: “Ah, em định tự làm lại mái tóc cho bé.”
“Không! Em không muốn tự làm. Em thích mái tóc này. Em không muốn bất kỳ ai cởi ra khỏi đầu em ngoại trừ cô An thôi. Mái tóc này là của cô An tết cho em mà.” Con bé Vân ôm chặt mái tóc.
“Em ngoan! Chúng ta có thể tháo ra và làm mái tóc đẹp hơn nhiều,” Khiêm nói.
“Không! Mái tóc này do cô An làm. Em không muốn bất kỳ ai khác làm ngoài cô An.”
Con bé vẫn lắc đầu từ chối mạnh mẽ.
“Thôi, để nó theo ý nó đi,” Khiêm nói, “Hai chúng ta sẽ chuẩn bị đi.”
“Vâng, em biết rồi,” Linh nói.
Linh nhanh chóng đi vào phòng để gói và lấy ít đồ đạc của mình để đưa về nhà của bố mẹ Khiêm. Cứ mỗi tháng vài lần, vào ngày nghỉ, Khiêm sẽ đưa con gái về nhà bố mẹ để thăm. Và Linh luôn đi cùng.
Khi trở về nhà của ông bà nội, con bé được phép tự do ra ngoài và thoát khỏi sự giữ gìn khắt khe của nhà cô Linh. Con bé Vân thường ở bên ngoài, bám lấy bà nội, không muốn ở trong nhà chơi cùng Linh.
Ông bà Khoan sống một mình. Con gái của họ đã lấy chồng và thỉnh thoảng họ mang cháu cái đến thăm ông bà. Nhưng hôm nay, họ đi chơi cả gia đình nên chỉ còn ông bà ở nhà.
Ông Khoan thích ở nhà hơn là ra ngoài thị trấn. Mái ngói rộng lớn, có gà vịt chạy rông, mọi thứ đều tự nhiên và thoải mái. Ông không thích phải sống trong không gian chật chội của thị trấn. Bà Khoan cũng theo chồng, nên họ ở lại quê mặc dù nhà của Khiêm ở trong thị trấn còn có phòng dư cho ông bà. Khiêm không bao giờ ép bố mẹ, ông bà được ở đâu tùy ý mình, miễn là họ cảm thấy thoải mái.
Bà Khoan thấy con gái của họ lúc này có vẻ thay đổi, cô bé trò chuyện nhiều hơn và đặc biệt là thích vê vẩy về mái tóc của mình. Có vẻ như cô bé đang tự hào về mái tóc đẹp của mình.
Hai bà cháu cùng nhau hái rau trong vườn. Khi con bé cúi xuống để múc nước cho cây, tóc của cô bị vướng vào hàng rào. Cô nhanh chóng giải quyết vụ này một cách nhẹ nhàng và nhẹ nhàng, như thể cô lo lắng mái tóc có thể bị đau.
“Bà hãy xem!” Bà Khoan nhấn nhá mái tóc của cô bé và vuốt nhẹ.
“Hôm nay cháu có mái tóc đẹp lắm! Cô Linh tết tóc cho chứ ạ?”
“Không ạ,” con bé trả lời khiếm nhã, ánh mắt của cô sáng lên: “Là cô An, cô giáo của cháu.”
“Cô giáo của cháu ư?”
“Vâng ạ. Cô giáo của cháu rất đẹp, rất tốt, và cô rất thương cháu. Cô còn dẫn cháu đi ăn kem và đưa cháu về nhà chơi. Cô còn tặng quà cho cháu…”
Con bé mải mê kể về cô giáo của mình, ánh mắt của cô tràn đầy niềm vui và giọng điệu đầy phấn khích. Có lẽ cô bé đang kể về một người phụ nữ đặc biệt mà bà Khoan không biết.
“Cháu thích cô giáo của mình phải không?”
“Chắc chắn rồi, cháu thích lắm. Cháu chỉ ước rằng cô ấy là mẹ của cháu. Như vậy, cháu có thể được tết tóc mỗi ngày.”
Bà Khoan cảm thấy đắng cay. Bà ôm chặt cô bé vào lòng và vuốt nhẹ tóc của cô.
“Thật là đáng thương, cháu gái của bà,” bà thầm nói. “Tất cả đều do cô ấy. Nếu cô ấy chỉ nghĩ đến cháu một chút thôi, có lẽ cô bé sẽ không trải qua điều này.”
“Không phải vậy đâu, bà ơi… Cô An của cháu, cô ấy giỏi lắm. Cô ấy biết làm mọi thứ…”
Con bé tiếp tục kể về cô giáo của mình.
Bà Khoan ôm chặt cô bé vào lòng. Cô gái kia chắc chắn phải rất đặc biệt để làm cô bé ấn tượng đến vậy. Trước đây, bà cũng đã cố gắng mai mối cho con trai mình bằng cách dẫn mấy người phụ nữ đến. Nhưng Khiêm đã từ chối và nói rằng anh không muốn làm cho con bé bị tổn thương thêm. Anh không muốn đặt cô bé vào tình huống khó xử. Bà Khoan hiểu quan điểm của con trai và đã để con bé Vân lớn lên một chút, cho đến khi cô bé có thể tự bảo vệ mình.
Linh quay về nhà của bà Khoan và tự mình vào bếp chuẩn bị bữa tối, thể hiện sự đảm đang và khéo léo trong việc quản lý nhà cửa, giống như một người con dâu đảm đang. Bà Khoan tự tin giao phó việc nhà cho Linh và tin tưởng cô bạn này nên cô cảm thấy an tâm.
Buổi tối, khi mọi người đã đi ngủ gần hết, Khiêm vẫn còn ngồi trước TV, bà Khoan ra ngoài và cùng con trai trò chuyện. Linh và con bé Vân đã đi ngủ sớm để sáng mai sớm họ có thể về nhà với Khiêm. Khiêm chưa ngủ nên bà Khoan đã ra ngoài để nói chuyện riêng với con trai.
“Khiêm ơi, con có dự định tái hôn khi nào không?” Bà Khoan nói nhẹ nhàng.
Linh nghe bà Khoan đề cập đến chuyện tái hôn của Khiêm, cô rất phấn khích và hy vọng. Khiêm đã sống một mình quá lâu rồi, và có lẽ đã đến lúc ông nghĩ đến việc tái hôn. Linh cảm thấy mình là ứng cử viên hàng đầu, vì cô là con gái của người bạn thân của bà Khoan và đã sống chung với gia đình của Khiêm trong một thời gian dài. Cô cũng đã thể hiện mình là người vợ hiền lành và đảm đang trước mặt bà Khoan. Cô nghĩ rằng ông bà sẽ ủng hộ lựa chọn của mình.
“Mẹ, con đã nói rồi, con không có ý định tái hôn,” Khiêm trả lời bà một cách thận trọng, giống như lúc nào.
“Con vẫn còn lo lắng cho bé Vân à?” Bà Khoan tiếp tục đặt câu hỏi.
“Thì con đã nói rồi, mẹ ạ. Con không muốn bé Vân phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.”
“Vậy nếu có một người tốt đối với bé Vân thì con có chấp nhận không?”
Lúc này, Khiêm thở dài và suy nghĩ một chút. Bà Khoan cảm nhận được sự phân vân trong con trai mình và cười nhẹ.
“Con đừng quá nhanh chóng từ chối ý kiến của mẹ. Hãy để thời gian trôi qua và xem thế nào. Có lẽ bây giờ là lúc ông trời đang muốn đền đáp những tổn thương của cha con con.”
Bà Khoan nói mỉm cười, và bà tin rằng những gì bà đang cảm nhận là đúng.