Mẹ kế chương 8 – Hành trình gian nan
Bà Khoan đã lựa chọn một giỏ ổi tươi ngon nhất và sau đó bọc kín. Bà dặn bé Vân đem biếu cô giáo An, người đã giúp cháu tết tóc xinh đẹp. Bé Vân vô cùng phấn khích và nhanh chóng kêu bố lên xe để không quên món quà.
Khi cả gia đình sắp lên xe để trở về thị trấn, bà Khoan gọi Linh sang một góc nhỏ để trò chuyện:
“Cháu nhớ giữ gìn quả ổi cẩn thận nhé. Quà tặng người khác mà trầy xước sẽ không tốt đâu.”
“Quà tặng?” Linh bất ngờ hỏi. “Cháu nghĩ quả ổi này bà định để cho bố con Hiếu chứ?”
Bà Khoan cười nhẹ và nói:
“Không, bà đã chuẩn bị sẵn một quà riêng rồi. Cái giỏ ổi này là của cả gia đình. Còn quả ổi được bọc trong giấy màu nâu là để tặng cô giáo của con bé.”
“Cô giáo? Làm sao bà biết về cô ấy?”
“À, sáng nay con bé đã kể về cô giáo mà. Dường như con rất thích cô ấy. Tiện thể, cháu có thể giúp bà tìm hiểu thêm về cô ấy để biết cô ấy là người thế nào. Nếu cô ấy là người tốt, bà có ý định sẽ mai mối cho thằng Khiêm. Điều này cháu phải giữ bí mật đừng nói cho Khiêm biết. Hôm nào có thời gian, bà sẽ đến thăm và muốn gặp cô ấy để xem mọi chuyện thế nào. Nhớ rằng chỉ có bà và cháu mình biết về kế hoạch này.”
“Cháu…” Linh cảm thấy áp lực. Cô ấy đã nghĩ rằng bà Khoan đang nỗ lực để tái hôn với con trai mình, và cô không nghĩ rằng đối tượng mà bà đang nhắm đến chính là cô.
Linh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Giọng nói cô trở nên nghẹn ngào.
“Cháu đã gặp cô ấy rồi.”
“Vậy thì tốt quá! Con bé… À, cô giáo ấy sao?”
“Cô ấy… Có vẻ không quá lịch lãm. Thường xuyên dẫn con bé đi chơi và có vẻ thích đùa giỡn. Có lẽ con bé thích vì cô ấy thường dẫn đi chơi. Nhìn qua, cô giáo có vẻ trẻ con và thích vui vẻ.”
“Điều đó cũng tốt đấy! Con bé không có mẹ và ít bạn bè. Cô gái ấy trẻ và đáng yêu nên mới trở thành bạn của con bé. Bà nghĩ rằng cô ấy làm bạn tốt cho con bé. Cháu cứ lặng lẽ tìm hiểu cho bà. Nếu chuyện này thành, công lao của cháu sẽ lớn nhất.”
Bà Khoan vỗ nhẹ vai Linh. Bà coi cô như con cháu trong gia đình và tin tưởng cô, nhưng cô không thể hiểu hết những kế hoạch trong tâm trí cô.
“Nhớ rằng phải bảo quản quả ổi cẩn thận để không làm hỏng món quà này. Chúng ta không muốn người ta có ấn tượng xấu về bà đâu.”
Bà Khoan thầm nói với Linh khi thấy Khiêm đã gần đến nơi.
Linh tỏ ra ấm ức, nhưng cô phải cố gật đầu và cười ngượng khi chào bà Khoan ra về. Khiêm dường như không để ý đến cuộc trò chuyện của họ.
Bà Khoan sau đó lại gọi Linh lại và truyền đạt những lời dặn dò. Tất nhiên, bà không quên nhắc Linh đem quả ổi đó tặng cho cô giáo An. Bà còn nhắc Linh rằng họ sẽ sớm đến thăm cô giáo An để làm cho con bé vô cùng vui vẻ. Linh tỏ ra hớn hở và ôm bà nội mình một cái trước khi bà Khoan hứa cho cô bé điều đó.
Sáng thứ hai, Khiêm phải đi làm sớm và không kịp ăn sáng. Bé Vân hôm nay tự dậy sớm mà không cần ai đánh thức. Cô đặt giỏ ổi lên bàn ăn, sẵn sàng để mang tặng cho cô An, người đã giúp cô tết tóc xinh đẹp. Bé rất vui và hạnh phúc.
Tuy nhiên, khi Linh từ cửa đi vào và thấy con bé đang cầm đũa chuẩn bị ăn phở, cô ta quát lớn:
“Đứng lại và bỏ đũa xuống!”
Bé Vân vội vàng buông đũa xuống, mắt rơi vào đất với ánh mắt lo lắng.
Linh nghiêm khắc hỏi: “Con nói gì với bà nội không?”
“Ơ… Con chẳng nói gì cả. Cô không tin con, hãy hỏi bà cháu đi. Con không kể chuyện gì về cô đâu.”
Con bé cố gắng giải thích, nhớ lời dặn của Linh là không được kể về những lần cô giáo An quấy rối nó cho bà nội nghe. Bé nghe lời và không dám chống đối. Nhưng chỉ cần nghe tiếng nói của cô, tâm trạng bé trở nên bất an và sợ hãi.
“Không phải! Đó là cô ấy… À, đúng rồi, là con cô giáo của con. Sao mày biết vậy, có phải nó dạy mày như thế không?”
“Không phải, cô ấy… À, là cô giáo đó! À, cô giáo kia!”
Linh trở nên tức giận và vứt giỏ ổi lên bàn. Mấy quả ổi lăn ra ngoài và rơi xuống sàn nhà.
“Không được vứt quà của cô An. Đây là ổi bà nội tặng cô An của con cháu mình đó. Hu hu!”
Con bé, với mắt ướt nhòe, chạy lại nhặt lên mấy quả ổi và đặt chúng vào vạt váy.
“Cô là người xấu!” Bé tức giận khóc lớn khi thấy quả ổi bị xước mất vỏ ngoài. Dù trước đây, bất kể bị chửi mắng hay bị quấy rối đến đâu, con bé đều không dám phản ứng lại Linh. Nhưng bây giờ, nó không chỉ không sợ, mà còn dám nói cô là người xấu. Dường như nó đã quên mất nỗi sợ hãi từng hiện hữu khi Linh động vào những thứ mà nó quý trọng.
Linh trở nên tức giận hơn với sự ngây ngô của con bé.
“Để tao xem cô An của mày có bảo vệ được mày không!”
Linh mất kiểm soát và túm con bé đứng lên, cầm mấy quả ổi ném chúng ra sân.
“Không! Cô không được làm như vậy! Đây là ổi bà nội tặng cô An của cháu. Hu hu!”
Con bé bắt đầu run lên giải thích. Linh đã dặn bé không được kể về những lần cô giáo An quấy rối nó cho bà nội nghe. Nó ngốc nghếch nghe lời và không dám phản kháng. Chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô ta thôi là chân tay nó đã lạnh toát ra rồi.
“Không phải! Là cô ta… À, là cái con cô giáo của mày đấy!”
“Con… Con nói bậy. Con không được gọi cô giáo của cháu là con.”
“Á à… Giờ lại còn biết dương cổ lên cãi nữa hả? Nó dạy mày như vậy phải không?”
“Không phải vậy. Cô An không dạy con cãi lại. Cô ấy là người tốt. Cô ấy cũng không bao giờ nói bậy.”
“Này là cô An! Này cô An này!”
Linh điên tiết vứt luôn giỏ ổi từ trên bàn. Mấy quả ổi lăn lông lốc ra cả bậc cửa rồi rơi xuống thềm nhà.
“Không được! Là cô An đấy! Cô An là người tốt!”
Con bé mắt ướt nhòe chạy theo mấy quả ổi và nhặt lên rồi đặt chúng vào vạt váy.
“Cô là người xấu!” Con bé tức giận khóc lớn khi thấy quả ổi đã bị xước mất vỏ ngoài. Lúc trước, dù có bị chửi mắng hay bị quấy rối đến đâu, nó cũng không dám phản ứng lại Linh. Bây giờ nó chẳng những không sợ mà còn dám nói cô là người xấu. Có vẻ như nó quên cả nỗi sợ trước đây khi Linh động vào những thứ mà nó trân quý nhất.
Linh càng tức tối vì những lời nói ngây ngô của con bé.
“Để tao coi cô An của mày có bảo vệ được mày không nào!”
Linh dần mất kiểm soát về những lời nói và hành động của con bé. Cô ta túm nó đứng dậy, cầm mấy quả ổi nó nhặt lúc nãy ném thẳng ra sân nhà.
“Không! Cô không được làm như vậy! Cháu ghét cô!”
“Thế này sao? Mở miệng ra là cô An. Tôi thách cô An của mày đến đây để bảo vệ mày!”
Linh vén váy nó và véo thật mạnh vào đùi con bé.
“Á đau… Đau quá!” Con bé bị véo đến đỏ lựng cả đùi la lên thảm thiết.
“Đau quá! Cô An ơi!”
Con bé càng kêu tên An thì Linh lại càng nghiến răng véo thật mạnh vào đùi nó. Trong cơn thịnh nộ cô ta vẫn nghĩ đến đường lui cho mình. Cô ta biết, Khiêm chẳng bao giờ kiểm tra cơ thể con gái. Con bé đã lớn, chuyện tắm rửa nó đã có thể tự lo. Nếu có chuyện gì xảy ra bên trong cơ thể nó thì anh cũng chẳng thể biết được. Với lại những vết bầm tím này theo thời gian cũng sẽ bị tan đi thôi, chẳng để lại dấu vết gì nên cô ta cũng chẳng lo sợ.
Con bé nhỏ tội nghiệp bị bàn tay to thô lỗ của Linh véo đau điếng quặn người lại nằm co ro dưới sàn nhà rên la. Thế nhưng những tiếng rên la thảm thương ấy của đứa con gái mới hơn mười tuổi đầu cũng không thể làm động lòng người đàn bà chưa từng làm mẹ này. Cô ta hoàn toàn không có trái tim của một con người.
Quần nát con bé một lúc, dường như cô ta cũng đã hả giận rồi mới buông nó ra.
Dường như khi nhìn thấy con bé trong tình trạng này, Linh tỏ ra rất hả hê và ác độc. Mặt cô ta tràn đầy sự hớn hở, như một kẻ yêu tinh vừa mới hút máu một sinh linh bé nhỏ.
Tuy nhiên, sau một thời gian ngắn, cô ta nhớ lại thời gian và nhanh chóng kiểm tra đồng hồ. Cô đã muộn 30 phút cho buổi học. Cô ta nói một cách lạnh lùng:
“Đứng lên, thay đồ và đi học.”
Nhưng con bé quá đau để đứng dậy.
“Thì sao, không đứng lên à?” Linh gào lớn.
Con bé sợ hãi, cố gắng bò lên và nắm đất để đứng dậy vào phòng của mình để thay quần áo và rửa mặt sạch sẽ.
Khi ra khỏi nhà, con bé thấy Linh đang nhặt một số quả ổi.
“Của cô An!” Con bé cố gắng chạy lại để lấy mấy quả ổi từ tay Linh. Dù đau đớn, con bé vẫn muốn giữ những thứ thuộc về cô giáo An.
“Chưa đủ à?” Linh nhìn con bé với vẻ ác độc rồi ném mấy quả ổi vào thùng rác.
“Đừng kể chuyện này cho ai, nếu không, bạn sẽ gặp hậu quả!” Linh cảnh báo con bé trước khi ra ngoài và cầm xe máy.
“Đi nhanh lên!”
Con bé đi theo, bước chân nặng nề.
Những người bạn ngồi gần con bé không thấy nó đến lớp, nên họ bắt đầu hoảng loạn và tỏ ra lo lắng. Vân không có bạn thân trong lớp, nhưng những cô gái thường thích vây quanh cô ta. Vì Vân luôn có nhiều điều thú vị để chia sẻ. Đôi khi, cô bé còn mang bánh kẹo lên để chia sẻ với bạn bè. Sự vắng mặt của cô bé khiến lớp trở nên trống trải hơn, như thiếu mất một phần quan trọng.
Linh đưa con bé đến trường và đợi trong năm phút cuối của tiết 1 trước khi bác bảo vệ mở cửa.
“Bé có vấn đề gì mà hôm nay đi học muộn vậy?” Bác bảo vệ hỏi khi thấy Vân.
“Cháu… Cháu…” Con bé do dự, không biết phải nói gì. Nó không thể nói dối về điều này. Nếu sự thật trở nên không thể che dấu, nó thường im lặng hoặc lẩm bẩm không rõ ràng.
“Được rồi, vào lớp đi, đừng muộn,” bác bảo vệ nói.
Tiết 1 và tiết 2 có khoảng thời gian giữa chúng chỉ là 5 phút, nên bác bảo vệ thúc đẩy con bé nhanh chóng vào trường.
Con bé bò lết lên tầng 2 và ngồi vào bàn ngay lúc giáo viên môn địa bước vào lớp. Mấy cô bạn ngồi gần chưa kịp hỏi gì thì cô bạn ngồi cùng bàn vỗ nhẹ vai con bé và hỏi:
“Hôm nay bạn sao thế?”
“Đừng… Đừng kéo váy của mình… đau!” Bé Vân nói lắp khi bị kéo váy, cố gắng che giấu sự đau đớn.
Cô bạn bên cạnh liền đập nhẹ vào đùi nó để kêu gọi thay cho bạn.
“Á…!” Con bé bị đụng trúng chỗ đau, la lên.
“Có chuyện gì vậy?” Cô giáo đang giảng bài ngừng lại và hỏi.
Con bé Vân biết cô giáo nhìn thấy sự việc nên sợ hãi và im lặng. Mấy cô bạn gần đó cũng nhanh chóng nắm tay nó lên bàn để giữ trật tự.
Cô giáo tiến đến chỗ con bé và hỏi:
“Các em đang làm việc riêng tư phải không?”
Cô giáo nghiên cứu ngăn kéo của con bé để tìm vật chứng. Cô giáo biết rằng nơi này thường bị phát hiện về việc ăn đồ ăn nhanh trong lớp học. Nhưng hôm nay, không có gì. Cô nói một cách lạnh lùng:
“Vân, có điều gì xảy ra không?”
“Em… em…” Con bé do dự, không biết phải trả lời thế nào. Nếu có sự căng thẳng hoặc áp lực, nó thường trở nên như vậy. Cô giáo biết rằng nó sẽ không thể nói gì nữa và quay trở lại giảng bài.
Sau một thời gian ngắn, cô bạn ngồi bên cạnh kéo váy con bé và hỏi:
“Vân, hôm nay bạn sao thế?”
“Đừng… Đừng kéo váy của mình… đau!” Bé Vân nói lắp, cố gắng che giấu sự đau đớn.
“Có chuyện gì vậy?” Cô giáo đang giảng bài ngừng lại và hỏi.
Con bé Vân biết cô giáo nhìn thấy sự việc nên sợ hãi và im lặng. Mấy cô bạn gần đó cũng nhanh chóng nắm tay nó lên bàn để giữ trật tự.
Cô giáo tiến đến chỗ con bé và hỏi:
“Các em đang làm việc riêng tư phải không?”
Cô giáo nghiên cứu ngăn kéo của con bé để tìm vật chứng. Cô giáo biết rằng nơi này thường bị phát hiện về việc ăn đồ ăn nhanh trong lớp học. Nhưng hôm nay, không có gì. Cô nói một cách lạnh lùng:
“Vân, có điều gì xảy ra không?”
“Em… em…” Con bé do dự, không biết phải trả lời thế nào. Nếu có sự căng thẳng hoặc áp lực, nó thường trở nên như vậy. Cô giáo biết rằng nó sẽ không thể nói gì nữa và quay trở lại giảng bài.
Sau một thời gian ngắn, cô bạn ngồi bên cạnh kéo váy con bé và hỏi:
“Vân, hôm nay bạn sao thế?”
“Cô giáo phát hoảng: “Trời ơi! Em bị sao thế Vân? Em bị ngã sao?”
Con bé Vân đáp lời lắp bắp: “Dạ… Dạ… em… em…” Trái tim con bé đang rối bời vì lo lắng. Cứ khi nào có sự căng thẳng hoặc áp lực, con bé lại trở nên như vậy. Những người thầy cô dạy lớp nó cũng đã quen với tình trạng này của con bé, nên họ không còn đặt thêm câu hỏi.
“Vân, em có thể tiếp tục học được không?” Cô giáo hỏi một cách lo lắng.
“Em… được!” Con bé Vân cố gắng đưa ra một nụ cười yếu ớt.
“Thôi được rồi. Các em hãy tiếp tục học, đừng nói chuyện nữa. Và Vân, bạn sẽ đi cùng tôi xuống phòng hội đồng để gặp cô An, cô chủ nhiệm của lớp nhé.”
Cả lớp vẫn tò mò nhìn về phía con bé, nhưng tất cả đều ngoan ngoãn trả lời cô giáo: “Vâng ạ.”