Mẹ kế chương 9
Cô giáo Địa dẫn bé Vân xuống phòng hội đồng, và hai cô bạn cùng bàn cũng theo sau. Sự tò mò của toàn lớp khiến họ nhốn nháo nhìn theo.
“Cô An ơi!” Cô giáo Địa gọi An khi thấy cô đang nói chuyện với một đồng nghiệp.
“Có chuyện gì vậy?” An nói, quay lại nhìn bé Vân, lo lắng trong giọng.
“Không phải về em Vân,” Cô giáo Địa trả lời lo lắng. Vì có một số giáo viên nam trong phòng hội đồng, cô không muốn nói nhiều.
“Anh cô Ngoan?” Cô giáo Địa gọi cô Ngoan.
Cô Ngoan chỉ về phía dưới và nói, “Đi xuống phòng y tế ngay!”
An lo lắng về tình trạng của bé Vân và hỏi, “Em Vân phải không?”
“Không, không phải,” Cô Ngoan nói và nụ cười yên ổn.
Cô Ngoan nhấn mạnh mà không nói thêm gì khác. An ôm lấy bé Vân và cùng với cô Ngoan xuống phòng y tế.
An kiểm tra vết thương trên cơ thể của bé Vân và nói, “Em có vẻ giống như bị đánh đấy.”
Cô Ngoan nâng váy của bé Vân để An nhìn thấy vết bầm tím trên đùi bé. An cảm thấy một nỗi đau náu trong tim mình.
“Vân, nói cho cô biết, đó có phải là do cô ta không?” An nỗ lực giữ bình tĩnh mà không hét lên trước mặt bé Vân.
“Không… không phải,” Bé Vân đáp, run rẩy và hoảng sợ.
An ôm chặt bé Vân, cố gắng an ủi, “Được rồi, được rồi! Không sao cả. Có cô ở đây, em không cần phải sợ gì cả.”
Bé Vân vòng tay quấn chặt quanh An và khóc lớn, “Cô ơi! Em xin lỗi cô! Ôi… quả ổi…”
An nói, “Không sao, không sao! Em hãy khóc thật nhiều nếu cần và sau đó nói cho cô nghe mọi thứ, được không?” Bé Vân tiếp tục khóc ồn ào trong vòng tay của An.
Cô y tế và cô Ngoan tiếp tục đứng im, không nói một từ. Họ trao nhau ánh mắt bối rối, không hiểu rõ tình hình.
Những cảm xúc dồn lại trong bé Vân như một quả bóng căng tròn và cuối cùng nó đã không thể chịu đựng được nữa. Sau một thời gian ngắn, bé Vân dường như đã bình tĩnh lại và không khóc nữa.
An vẫn ôm bé Vân, vỗ về và cảm thấy lòng mình đau như bị đâm. Nhìn những vết thương trên đùi bé Vân, trái tim cô đầy xót xa.
Khi thấy bé Vân đã bình tĩnh, An từ từ buông bé ra và đặt nó xuống giường y tế.
“Cô có thể làm gì để xử lý những vết thương này một cách nhanh chóng không?” An hỏi cô y tế.
“Cách duy nhất là chườm lạnh để giảm đau thôi,” Cô y tế trả lời, nhìn thấu hiểu vào tình trạng của bé Vân. “Nhưng không biết ai lại có thể đánh đập một đứa trẻ như vậy. Nghe nói gia đình của nó khá giả mà, không biết tại sao lại để nó ra trạng thái này.”
An nghe cô y tế nói về người làm bé Vân bị thương, cảm xúc cô lại trỗi dậy nhưng cô quyết định không hành xử thô lỗ trước mặt bé.
An ngồi trước mặt bé Vân, nắm lấy tay bé và nói nhẹ:
“Vân, em có tin cô không?”
Bé Vân nhìn An và gật đầu.
“Vậy em hãy trả lời câu hỏi của cô, chỉ cần nói có hoặc không thôi nhé!”
Bé Vân lại gật đầu.
“Cô ta… không, cô Linh đã đánh em phải không?”
Bé Vân ngập ngừng một chút, sau đó khẽ gật đầu, ánh mắt còn đọng lo sợ.
“Được rồi, em hãy nằm xuống nghỉ ngơi một chút. Cô sẽ lấy đá lạnh để giúp em giảm đau. Em đừng lo, chỉ trong một tuần, những vết thương này sẽ không còn nữa.”
An xin cô y tế một ít đá lạnh để đặt vào một khăn tay, sau đó áp lên đùi của bé Vân.
“Bé ơi…” Bé Vân nhẹ nhàng rên khi đá lạnh tiếp xúc với vết thương trên đùi.
“Em có đau không? Cô sẽ làm nhẹ nhàng thôi,” An nói, lo lắng.
Bé Vân nằm yên trên giường và lắc đầu. “Không đau! Không đau cô ạ.”
Nó quan sát An khi cô bọc đá lạnh và cảm thấy nước mắt trôi dài trên gương mặt mình. Cảm xúc lạ lùng tràn đầy trong lòng nó. Nó không hiểu tại sao nó lại cảm thấy như vậy. Rõ ràng vết thương không gây đau đớn, nhưng nước mắt nó không thể kiểm soát được. Cảm giác này lạ lùng nhưng cũng ấm áp, nó chưa bao giờ trải qua.
An tiếp tục đặt đá lạnh lên đùi của bé Vân, trong khi nghĩ về cách đối phó với người làm bé Vân bị thương. Khi nói xong, cô chợt dừng lại.
“Em sẽ theo cô Ngoan lên lớp học sau đây, và nếu cô ta chưa đến sau giờ học, em cố gắng chờ cô một chút nhé! Cô còn việc phải làm.”
Sau đó, An quay lại nhìn cô Ngoan và nhờ cô giúp bé Vân. Cô Ngoan nhìn An với vẻ không hiểu, nhưng đồng ý một cách vui vẻ. Cô hiểu rằng An luôn có những cách riêng để giải quyết mọi tình huống.
An giao bé Vân cho cô y tế, nhưng khi cô y tế định đứng lên, bé Vân nắm chặt tay An và ngăn cô ta ra.
“Cô ơi!”
An nhìn bé Vân, thấy bé đang lo lắng. Cô cúi xuống và vuốt nhẹ tóc bé Vân để an ủi.
“Em yên tâm! Không có gì phải lo lắng. Em hãy nỗ lực thêm một chút nữa hôm nay. Từ ngày mai, không ai dám làm gì em nữa.”
Bé Vân nghe An nói vậy và cảm thấy an tâm. Nó tin tưởng mù quáng vào An, không cần bất kỳ điều kiện nào khác.
“Vâng ạ!”
“Chị Vân thật ngoan!” An nói rồi để bé Vân lại. Sau đó, cô chạy ra ngoài và bắt đầu hành động để đối phó với người làm bé Vân bị thương.
An chạy nhanh, chỉ mất vài phút để đến trước cổng nhà của bé Vân. Cô đứng đó và gõ chuông liên tục.
“Người mất lương tâm nào đây?” Linh, người đang làm việc, chạy ra ngoài với tay còn dính máu từ công việc trước đó. Cô ta định bỏ đi khi thấy An, nhưng An đã nhanh chóng nói.
“Đừng nên tấn công trẻ nhỏ. Cô không thể đánh đập một đứa trẻ như thế này. Tôi sẽ không để việc này qua mặt.” Linh giật mình khi nghe An đe dọa.
Thấy cô ta có vẻ đã nghe thấy lời nói của mình, An tiếp tục:
“Cô không dám mở cửa cho tôi sao? Cô chỉ dám quấy rối trẻ con thôi à? Cô không dám đối mặt với tôi à? Cô dám tra tấn một đứa trẻ vô tội như vậy. Cô có biết mình đang làm việc tồi tệ không?”
An nói ra mối lo ngại và sự oan trái trong lòng một cách dữ dội. Cô ta không trả lời mà chỉ quay vào nhà và đóng cửa lại.
Sau đó, An quay xe và quay trở lại trường. Mặc dù đã cố gắng chạy nhanh nhưng cô đã mất vài phút. Lớp học đầy ánh mắt chú ý, nhưng An vẫn cố gắng dạy bài mà không để học sinh bị gián đoạn.
An dành thời gian để dừng lớp sớm 5 phút và đưa bé Vân xuống phòng y tế, sau đó An nói:
“Em hãy đưa cái đồng hồ định vị của em cho cô.”
An lấy đồng hồ định vị của bé Vân và tìm số điện thoại của bố nó. Cô bấm gọi cho bố bé Vân và sau đó đưa điện thoại và đồng hồ định vị cho bé.
“Nghe cô nói kỹ, em nhé. Khi em về đến nhà, chỉ cần nhấn nút gọi cho bố rồi đặt nó vào cặp đồng hồ, đừng để cô Linh biết. Cũng đừng nói với ai khác. Đây là điện thoại của cô, đã được bật sẵn. Hãy để nó trong cặp của em và đừng lấy ra.”
An nói xong, cô để bé Vân rời khỏi trường một mình.
Linh đã đợi sẵn bé Vân ở cổng một lúc. Sau khi An gọi điện thoại và thách thức, Linh cảm thấy sự tức giận bùng cháy trong lòng mình. Cô đã bỏ bữa trưa khi biết Khiêm không về nhà, và bây giờ cô dự định trả thù.
“Cô mày sẽ nhận trái đắng nào! Mày đã dám kể lên vụ việc này à!”
Linh nổi giận và đẩy thùng rác xuống đất, làm cho ổi bên trong rơi ra sàn.
“Mày không xứng đáng với những quả ổi này!” Cô ném mấy quả ổi ra đường.
Linh tức giận nhưng cảm giác hận thù trong cô còn lớn hơn. Cô nghĩ về cảnh bé Vân khóc trong lòng An và việc bé kể xấu cô ta. Cô ta tức điên đảo.
“Con thiểu năng này! Mày nghĩ mày giỏi sao? Tớ sẽ cho mày thấy liệu cô ta có bảo vệ mày không!”
Tức quá và không có người để trút giận, cô ta lao vào phòng của bé Vân và ném khung ảnh chụp bé Vân cùng bố mình vào thùng rác. Lần này, cô ta thật sự trở nên táo bạo hơn. Càng ngày, cô ta càng trở nên tàn ác và không quan tâm đến người khác. Cô ta nhanh chóng cuốn quần áo của bé Vân và nhìn vào đồng hồ, thấy gần đến giờ đón bé. Cô ta vội vã dắt xe máy ra ngoài. Thường, cô ta sẽ để bé Vân chờ suốt năm mười phút trước khi đến đón.
Bé Vân ra cổng trường và thấy Linh đứng đó, trái tim của nó bắt đầu đập nhanh. Linh nói một cách khó hiểu, “Lên xe đi!”
Bé Vân lén nhìn Linh và sau đó từ từ bước lên xe. Cảm giác sợ hãi tràn đầy nó khi nhận thấy sự căng thẳng trong cơ thể của Linh và ánh mắt của cô.
Dọc theo đường, Linh không nói một lời nào với bé Vân và lái xe máy với tốc độ nhanh. Trên đường, xe máy của Linh va phải một số ổ gà, làm cho bé Vân bị nhấc lên và nó phải bám chặt vào yên xe.
“Xuống!” Linh bất ngờ dừng xe trước cổng và ra lệnh. Ánh mắt của cô ta tràn đầy sự căm ghét và trách nhiệm.
Tay bé Vân run lên, và hai chân nó trèo xuống xe. Nó biết rằng khi Linh trở nên nghiêm khắc như vậy, điều gì đó sẽ xảy ra. Mặt nó tái đi và nó nhớ lời An nói về việc gọi điện thoại cho bố và sau đó đặt đồng hồ định vị vào cặp sách, không để cho cô Linh biết.
Bé Vân để Linh đi trước và sau đó từ từ bước theo sau cô ta.
Linh đã đứng đợi bé Vân ở cổng một lúc. Trước khi bước vào nhà, cô ta đã hỏi bé Vân:
“Đứng lại!”
Bé Vân bất ngờ và lúng túng, không dám nói lời nào.
“Tôi đã cảnh báo bạn không được nói chuyện kia cho ai biết. Nhưng bạn vẫn không nghe tôi đúng không?”
“Dạ… Cháu… cháu… không…”
Ánh mắt của Linh trở nên rất đáng sợ khi cô ta tiến gần hơn đối với bé Vân.
“Bạn dám phủ nhận à? Cô giáo của bạn đã kể cho tôi về việc bạn mách lẻo tôi. Bạn có dám phủ nhận không?”
Linh tiến gần hơn một bước và bé Vân lùi lại từng bước. Linh nói một cách đáng sợ và cảm giác rằng điều gì đó xấu xa sắp xảy ra.
“Bây giờ cô muốn làm gì với cháu ạ?”