Mình còn yêu nhau chương 21 | Trận chiến tình cảm

20/01/2024 Tác giả: Hà Phong 269

Sáng hôm sau, khi tia nắng chen qua rèm cửa, tôi bỗng nhiên tỉnh dậy và phát hiện mình đang nằm trong một vòm ngực săn chắc. Tò mò, tôi chạm vào và bị giữ lại bởi một bàn tay. Ngước lên, Quân đang nhìn tôi, và khi tôi la lên, anh ta mỉm cười và nói:

– Tối qua mệt đến nỗi tôi không còn sức lực nữa đây này.

Nhớ lại những gì xảy ra tối qua, tôi nhanh chóng chạy vào phòng tắm để tỉnh táo. Trong gương, dấu vết của những nụ hôn vẫn còn đậm đà, tôi nhận ra đó là do chính tay mình khơi nguồn trước. Tôi thở dài và nhìn Quân nói:

– Cho qua đi, đừng nói đến nữa.

– Không có gì đâu, anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Em chỉ cần ở bên cạnh anh là được.

– Thôi bỏ qua đi, giờ tôi đói quá. Chúng ta về và tìm đồ ăn đi.

– Được rồi, chờ anh chuẩn bị xong rồi mình đi.

Tôi gật đầu, và sau khoảng mười phút, chúng tôi rời khỏi phòng. Trên đường về, Quân đưa tôi vào quán phở bò để ăn, sau đó anh ta đưa tôi về nhà. Trước khi về, Quân ôm tôi, hôn lên trán và nói:

– Em vào nhà nghỉ ngơi đi, anh về nhà và gọi cho em sau. Dù sau này có như thế nào, em vẫn là người con gái anh yêu nhất.

– Dạ, anh về đi, em cũng vào nhà nghỉ. Hẹn gặp lại anh sau.

Quân cười và đi về, khi anh ta đi, tôi chạy đến quầy thuốc để mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Sau khi về nhà, tôi uống nước và Hương bước vào. Thấy tôi, nó giật mình và nói:

– Sao mày vào phòng tao mà không nói gì, làm tao sợ hết hồn vậy?

– Hôm qua tao say quá nên mới dậy bây giờ, mày đi đâu về đấy?

– Tao đi mua thuốc đau đầu, đau quá không chịu nổi.

– Nếu mày còn thuốc, tao xin một viên nhé. Cổ mày sao vậy, trúng gió à?

– Mày mua có một liều à, tao ói quá nên trúng gió luôn. Mới nặn xong đấy.

Hương nhìn tôi nghi ngờ, nhưng nhanh chóng biến mất và nói:

– Thôi tao về phòng, lần sau tao không bao giờ uống nữa đâu.

– Ừ, mày về đi, tao cũng đi ngủ. Thuốc thấm rồi, có lẽ nên nghỉ ngơi thôi.

Hương gật đầu và rời khỏi phòng tôi. Tôi đóng cửa phòng và nằm trên giường, suy nghĩ về tình hình hiện tại. Nhớ lời mẹ dặn, tôi tự nhủ rằng yêu đương cũng cần biết giữ mình. Tôi quyết định giữ kín sự việc tối qua và không nói cho ai biết. Nếu mẹ biết, chắc chắn sẽ thất vọng lớn về tôi. Trong lúc suy nghĩ, điện thoại báo tin nhắn. Tưởng là của Quân, nhưng khi mở ra, thì là của anh Thuận:

– Em thi thế nào rồi? Khi nào đi làm lại? Long cứ nhắc em miết đấy.

– Dạ, em thi xong rồi. Ngày mai em bắt đầu làm lại nhé.

– Ừ, hẹn gặp lại em vào ngày mai. Chào em nhé.

– Dạ, em chào anh.

Tôi vừa trả lời anh Thuận thì tin nhắn của Quân cũng đến:

– Anh về nhà rồi, giờ anh mệt nên anh đi ngủ. Em cũng nên nghỉ đi.

Tôi mỉm cười và nhắn lại: “Dạ,” rồi để điện thoại sang một bên để đi ngủ.

Các ngày tiếp theo, buổi sáng tôi ở nhà, được nghỉ hè. Buổi tối tôi làm việc đều đặn. Tôi thường xuyên liên lạc với mẹ và cho biết về cuộc sống của mình. Mẹ hỏi khi nào về thăm nhà, tôi nói cuối tháng này sẽ về. Tôi muốn làm thêm để kiếm thêm tiền trả tiền thuê nhà và mua quà cho mẹ cùng Khang. Hôm nay, trong lúc phục vụ khách, tôi vô tình bị vấp và làm đổ nước lên một khách nữ. Cô ta la lên và nói lớn:

– Ngẩng mặt lên nhìn tôi mà nói chuyện đây này. Cô có biết bộ váy tôi đang mặc còn đắt hơn cả tháng lương của cô ở đây không?

Tôi người lên và nhận ra đó là Thục Oanh. Tôi cố nhịn và nói:

– Tôi xin lỗi vì sơ xuất này. Tôi sẽ lau váy cho cô hoặc mang ly nước mới đến ngay.

Thục Oanh không đồng ý và la to:

– Quản lý ơi, ra đây xem nhân viên phục vụ làm đổ nước vào người khách mà không xin lỗi còn thái độ láo xược nữa này.

Anh Thuận nghe thấy tiếng la to liền chạy ra. Khi đến, anh ta kéo tay tôi ra phía sau và nói với Thục Oanh:

– Xin lỗi quý khách ạ, đây là sơ xuất của nhân viên chúng tôi. Tôi xin đại diện cô ấy xin lỗi và để đền bù thiệt hại, quán sẽ miễn phí toàn bộ thức uống cho quý khách hôm nay và trong ba ngày tới.

– Tôi không đồng ý, cũng không cần miễn phí toàn bộ thức uống hôm nay gì hết. Tôi muốn cô này đền bộ váy này cho tôi, giá là hai mươi triệu. Nếu không đền, tôi sẽ đưa vụ này tới cơ quan chức năng luôn.

– Cô cứ từ từ, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mọi vấn đề.

Tôi đứng đó, cảm thấy Thục Oanh đang cố ý làm khó mình, nên ngay lập tức tôi liền nhắn địa chỉ quán cho Quân và đề xuất anh đến đón. Sau đó, tôi nhận được tin nhắn trả lời từ Quân:

– Em cảm thấy mệt à? Anh đến ngay, đừng lo.

Tôi không trả lời lại Quân, mà tập trung nghe anh Thuận nói. Quân, sau khi đọc tin nhắn của tôi, ngay lập tức đua xe đến quán. Khoảng hai mươi phút sau, anh đã có mặt. Tôi cảm thấy vui mừng và liền kéo anh điều về phía anh Thuận, sau đó, tôi nói nhanh:

– Cô ta muốn làm khó tôi, tôi đã xin lỗi rồi mà còn muốn gì nữa. Cô ấy muốn tôi quỳ xuống thì tôi sẽ quỳ, nhưng anh Quân đã đến và giải quyết hết rồi. Cô ấy đòi đền hai mươi triệu, tôi nói tôi không có, nhưng Quân đã chuyển khoản cho cô ta rồi.

Tôi cũng quỳ xuống, nhưng chưa đến năm giây đã bị Quân kéo đứng dậy. Tôi nhìn Thục Oanh và nói:

– Tôi xin lỗi, nhưng tôi không đủ khả năng đền bộ váy đó. Mong cô thông cảm.

Quân đưa ánh mắt đầy sát thủ nhìn Thục Oanh và nói:

– Em đừng khóc nữa, mọi chuyện đã qua. Từ nay về sau, nếu cô còn làm phiền Hân, anh sẽ không để qua mặt đâu. Anh hiểu rồi chứ?

Thục Oanh không trả lời gì thêm, chỉ gửi số tài khoản cho Quân và bắt đầu rơi nước mắt. Quân ôm tôi vào lòng và chuyển khoản ngay lập tức. Xong xuôi, Quân nói với anh Thuận:

– Mọi chuyện đã giải quyết xong, anh cho Hân nghỉ hôm nay nhé.

Anh Thuận đồng ý và tôi cảm ơn anh ấy. Chúng tôi nắm tay nhau rời khỏi quán. Trên đường, Quân ghé mua cá viên chiên cho tôi trước khi đưa về nhà. Tại nhà, tôi mở cổng cho Quân và nói:

– Anh vào nhà nhé, em sẽ nấu cơm cho anh.

Quân đưa chìa khóa mở cửa, mỉm cười và nói:

– Em đừng khóc nữa, mọi chuyện đã qua. Từ nay về sau, anh sẽ luôn bên em và bảo vệ em.

Tôi cảm ơn Quân và nấu cơm cho anh ấy. Trong lúc ăn, chúng tôi trò chuyện và cười đùa, quên hết những khó khăn trước đó.

Tôi đang ăn cá viên chiên, vui vẻ đút miếng cho Quân và nói:

– Đó, em thấy trong lòng anh, em cũng quan trọng lắm đấy. Hihi. Nhưng sau chuyện này, không biết cô ta có làm phiền em nữa không.

– Em mới là quan trọng nhất, anh đã cảnh báo rồi. Nếu cô ta đụng đến em, em báo anh ngay, anh sẽ giải quyết.

– Dạ, em biết rồi. Giờ em no rồi, vào nhà tắm và ngủ thôi. Anh cũng về đi, không muộn đâu.

– Ừ, hôn anh một cái rồi anh về.

Em quay sang hôn lên má anh một cái, vẫy tay chào tạm biệt. Chờ anh đi, em đóng cổng và vào nhà. Nhìn nhà tối thui, em bật đèn pin điện thoại và tìm công tắc bật đèn. Khi đèn sáng, em thấy tờ giấy trên bàn của Hương. Đó là lời Hương viết, nói rằng Hương đi du lịch với Hưng và sẽ về mấy hôm sau. Em cười nhẹ, đọc xong thì lấy quần áo vào phòng tắm.

Thục Oanh về nhà, gọi bà Trang lên để kể chuyện với mẹ. Bà Trang nghe xong tức giận nói:

– Con nhỏ đó quá ghê gớm. Bây giờ nếu không trừ khử nó, sau này khó mà vào nhà đó.

– Mẹ đang nghĩ sao đây, mẹ phải lấy lại công bằng cho con.

– Được rồi, từ từ mẹ sẽ tính kế. Con thay quần áo rồi xuống ăn tối đi.

Thục Oanh gật đầu, lấy đồ đi vào phòng tắm. Còn bà Trang, về phòng bắt đầu lên kế hoạch để trả thù Hân

Bài viết liên quan