Mình còn yêu nhau chương 3 | Chuỗi ngày ôn tập
Sau một chuỗi ngày ôn tập, hôm nay là ngày thi tốt nghiệp. Tôi và Hương ngồi cùng bàn theo thứ tự ABC. Hương nhanh chóng lôi bút, giấy nháp ra và hào hứng nói:
– Ê, học bài chưa mày, có gì nhớ chỉ tao nha, tao học mà chưa thuộc gì hết này.
Tôi đang đọc bài văn, nghe nó nói, tôi ngừng lại, ngẩng đầu và đáp:
– Học đủ sài thôi nha bạn mình, tự lực cánh sinh đi nha.
Nó huých nhẹ tay vào tay tôi, nụ cười nham nhở và nói:
– Này, mày có phải bạn thân của tao không vậy, chỉ cho tao đi rồi chiều tao dẫn đi ăn chè, uống trà sữa nha, chịu không.
Tôi biết ngay là nó đang cố mua chuộc tôi, như mọi khi. Nó liên tục hỏi và tôi gật đầu cho vừa lòng nó. Hai đứa nhìn nhau cười, chuẩn bị cho bài thi.
Sau hai tiếng miệt mài, cuối cùng cũng xong bài. Cô giáo thu bài, chúng tôi dọn dẹp rác và ra về. Đang loay hoay dắt xe, Hương nhảy tới hù tôi một cái khiến tôi hết hồn. Nó cười và nói:
– Đi ăn chè không Hân, tao khao mày một chầu vì hôm nay chỉ bài cho tao nha, chốt đơn không để tao biết đường này.
Tôi buộc lòng chịu thua và đi cùng nó. Hai đứa đèo nhau ra quán chè bà Mai. Đến nơi, bà Mai nhìn chúng tôi và nói:
– Lâu lắm rồi bà mới thấy hai đứa tới đây ủng hộ bà đó nha.
Hương đáp lại lời bà Mai và chúng tôi đặt món. Sau khi ăn, tôi đèo Hương về nhà nó. Tại nhà Hương, nó mời tôi vào chơi, nhưng tôi từ chối vì nhà Hương quá lớn và tráng lệ. Hương vỗ vai tôi và hỏi:
– Sao thế, nhìn gì mà thất thần vậy?
Tôi lúc này mới tỉnh táo và trả lời Quân:
– Đâu có gì đâu, nãy giờ tao ngắm nhà mày đó, công nhận nhà mày đẹp thiệt nha hihi.
Nghe tôi nói vậy, Hương bĩu môi nói:
– Xời ơi, có gì đâu mà đẹp, tao nhìn riết thành ra cũng bình thường mà.
Tôi muốn nói thêm nhưng thấy đã trưa, liền bảo nó:
– Thôi mày vào nhà đi, tao phải về nấu cơm cho mẹ rồi. Hẹn mai gặp lại nhé.
– Oke, về cẩn thận nhé, bye nha.
Hương bước vào nhà, tôi leo lên chiếc xe đạp và cà tàng đạp về nhà. Vừa dừng xe chưa kịp bước vào nhà, thì thấy Khang chạy ra hớn hở nói:
– Chị hai ơi, mẹ bị say nắng tuột huyết áp đang nằm trong nhà kìa. Nay sao chị về muộn vậy, em chờ chị mãi.
Không kịp trả lời, tôi lao vào nhà và thấy mẹ nằm mặt xanh xao. Tôi đến gần, mẹ nói:
– Hân về rồi đó hả con, mẹ chỉ mệt một chút thôi, không có gì đâu, Khang lo cho mẹ nên cứ hoảng loạn đó. Hôm nay con thi thế nào, làm bài được không?
Tôi nước mắt tuôn rơi và nói:
– Con làm được bài, mọi thứ đều ổn. Mẹ mệt phải không, con xin lỗi vì không làm gì giúp được mẹ, để mẹ ốm ra như thế này.
Mẹ xoa đầu tôi, mỉm cười và nói:
– Mẹ đã nói là không sao rồi mà. Ráng thi tốt nhé con.
– Dạ. Thôi mẹ nằm nghỉ đi, con đi thay đồ rồi xuống bếp nấu cháo cho mẹ ăn.
Mẹ không nói gì, chỉ cười rồi gật đầu nhẹ. Tôi nấu cháo, mẹ ăn xong rồi nằm ngủ. Sáng hôm sau, trước khi đi thi, tôi hỏi mẹ còn mệt không, mẹ lắc đầu nói khoẻ rồi. Hai chị em tôi đèo nhau đi tới trường. Dắt xe vào cổng, tôi bắt gặp Quân nhưng lần này tôi nhìn thẳng mặt Quân, không còn cúi đầu như trước. Quân tiến lại và nói:
– Hân này, hôm bữa Quân nói hơi nhanh nên có gì Hân bỏ qua cho Quân nhé. Nếu không làm người yêu thì chúng ta có thể làm bạn được không vậy?
Nghe Quân nói thế, tôi nghĩ khoảng một lúc. Dù sao cũng làm bạn thôi, chắc chẳng có gì, coi như là thêm bạn mới hay làm giảm đi một chút thù hận. Suy nghĩ xong, tôi đồng ý:
– Thôi cũng được, làm bạn thôi mà, oke thì làm bạn.
Quân vui mừng khi nghe tôi đồng ý, khuôn mặt cậu ta tỏ ra hạnh phúc. Tôi thậm chí nhận ra sự đẹp trai của Quân lúc này. Đột nhiên, hai má tôi đỏ bừng, ngại ngùng vì sự xuất hiện của Quân. Lại một lần nữa, tôi nhận ra bệnh mê trai đẹp của mình lại tái phát.
Những suy nghĩ của tôi bỗng dưng bị Hương phá vỡ khi nó tiến lại và trêu chọc:
– Hôm nay gặp chàng hay sao mà mặt nàng đỏ bừng lên thế kia… không lẽ Hân nhà ta biết yêu rồi sao.
Tôi lảng sang chuyện khác để tránh sự xòe trớn của Hương. Đúng lúc đó, cô giáo đi vào, hai đứa tôi bỏ qua chuyện đang nói và đi ngồi chờ cô phát đề thi.
Thời gian trôi, tôi làm xong bài thi và quay sang Hương, hỏi nếu nó cũng làm xong chưa. Hương gật đầu. Hai chúng tôi nhìn nhau cười, sau đó đi nộp bài và dọn dẹp. Rời khỏi trường, tôi bất ngờ gặp Quân đứng ở cổng, lạ thường hơn là cậu ta đã ra sớm hơn cả chúng tôi. Quân chào hai bạn và hỏi về kết quả bài thi.
Hương không chịu thua và nhanh chóng trả lời thay tôi:
– Ổn hết, Quân à. Hôm nào thi xong, Quân mời chúng tôi đi uống nước nhé.
Tôi ngượng ngùng nhưng không kịp trả lời, Hương đã nhanh nhảu thêm:
– Cũng được, vậy hẹn nhau khi thi xong nhé. Thôi về nào mọi người.
Quân chào tạm biệt và chúng tôi nhanh chóng rời đi. Thời gian trôi qua, và hôm nay cuối cùng, chúng tôi đã thi xong. Bây giờ, chỉ còn chờ đợi kết quả. Tôi và Hương trò chuyện vui vẻ, cười đùa, không ngờ hành động vui vẻ của tôi lại rơi vào tầm mắt của một ai đó. Bất ngờ, tiếng nói của Quân vang lên:
– Chào hai bạn, không biết lời mời đi uống nước bữa trước còn hiệu lực không vậy.
Hương chuẩn bị nói, tôi nhanh chóng nói trước:
– Để hôm khác nhé, trời sắp chuyển mưa rồi, Hân phải về sớm để đón em. Xin lỗi nha.
Người kia nghe thế, khuôn mặt trở nên không vui, nhưng phải chấp nhận và nói:
– Tiếc quá, thôi đành hẹn hôm khác vậy. Thôi hai bạn về nhanh đi, mưa sắp lớn rồi.
Tôi và Hương gật đầu chào Quân, sau đó mỗi người một chiếc xe đạp rời đi. Tôi đạp nhanh để đón Khang, may mắn là tôi kịp thời nhìn thấy Khang bước ra từ cổng trường. Lúc này, mưa bắt đầu rơi, tôi vội vàng dơ tay vẫy lên và nói lớn:
– Chị hai ở đây nè, Khang. Chạy lại đây nhanh, không muốn bị ướt đâu.
Khang chạy nhanh tới, leo lên xe và che mưa, rồi mưa bắt đầu rơi to. Tôi đạp xe và cảm nhận mỗi giọt mưa khiến cho đôi mắt tôi trở nên đỏ hoe. Khang, ngồi phía sau, cảm thấy lạnh và nói rằng. Tôi lo lắng cho sức khỏe yếu đuối của Khang, vốn đã không tốt từ nhỏ, và sợ rằng việc bị ướt sẽ làm nó ốm.
Hai chị em tôi cuối cùng cũng về tới nhà, đỗ xe và Khang nhanh chóng vào thay đồ. Tôi cũng thay đồ và bước ra, nhận thấy mẹ đang ngồi cầm thau hứng nước mưa do mái tôn đã cũ. Thấy tôi, mẹ đặt thau xuống và hỏi:
– Sao hai đứa không chờ trời mưa tạnh rồi mới về? Về kiểu này, sẽ bị ướt và có thể ốm đấy.
Tôi cười và nói:
– Con khỏe mà mẹ đừng lo, chỉ có con trai cưng của mẹ yếu đuối quá giờ đang nằm trùm mền đó thôi.
Khang, đang trùm mền, nghe tôi nói vậy thì bật dậy và nói:
– Em chỉ hơi lạnh chút thôi, chứ không yếu đuối đâu, chị hai nói em vậy làm em buồn quá.
Tôi không chịu thua và tiếp tục chọc nó, nhưng mẹ kêu tôi đi dọn cơm. Trong bữa ăn, mẹ hỏi về kết quả thi của tôi, nhưng tôi đang ăn nên dừng lại và nói:
– Con thi xong hết rồi mẹ, bây giờ đang chờ kết quả thôi ạ. Mai mẹ cho con ra đồng, con phụ mẹ với nhé, Khang ở nhà nấu cơm đi nha.
Khang đang ăn nghe tôi nói thế thì chỉ gật đầu và tiếp tục ăn. Mẹ cười và gật đầu, ý muốn nói mai cho tôi ra đồng. Cả nhà tôi sau đó đi ngủ sớm để mai chuẩn bị đi ra đồng cùng mẹ.