Mình còn yêu nhau chương 37 | Chăm sóc gia đình

21/01/2024 Tác giả: Hà Phong 334

Sau khi đặt Bắp vào nôi, Quân xuất hiện với bộ hút sữa trong tay. Anh đề xuất:

– Con ngủ rồi, hãy thử hút sữa xem, anh sẽ giúp em.

Tôi ban đầu còn do dự, nhưng Quân tỏ ra thoải mái:

– Làm mẹ rồi mà còn ngại, anh đã thấy hết rồi mà.

Sau khi nghe Quân, tôi đỏ mặt và bắt đầu hút sữa. Cảm giác đau nhưng may mắn là có sữa. Quên mất kéo áo, tôi tự hào khoe với Quân:

– Em hút có sữa rồi, anh đưa túi trữ sữa cho em đổ vào tủ lạnh nhé.

Quân vui vẻ đưa túi trữ sữa, tôi đổ xong và nhận ra Quân đang nhìn chăm chú. Tôi ngượng ngùng và Quân cười.

Sau đó, tôi nằm xuống giường, Quân ngồi bóp chân cho tôi. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện về Thục Oanh. Quân giải thích:

– Cô ta đã bị đưa vào trại cai nghiện. Gia đình đã xin tha, nhưng anh và mẹ không truy cứu nữa. Cô ta cần phải trải qua quá trình cai nghiện.

Tôi biểu hiện sự thương cảm và nói:

– Hy vọng sau này cô ta sẽ trưởng thành hơn. Yêu người không yêu mình chỉ mang đau khổ.

Quân chia sẻ kế hoạch:

– Anh sẽ ly hôn và đưa Khang đi chơi. Anh cũng sẽ xây nhà mới cho mẹ và Khang.

Tôi từ chối và nói:

– Nhà cũng được, đừng làm vậy. Người ta nói em lợi dụng anh đấy.

Quân khẳng định:

– Anh có tiền và đã đầu tư chứng khoán, nên yên tâm. Em nên nghỉ ngơi, anh sẽ coi Bắp.

Tôi chuyển ngủ và để Quân làm việc. Anh ta tìm kiếm mẫu nhà và bắt đầu lên kế hoạch xây dựng. Quân hài lòng với kế hoạch và sau đó tự nằm xuống sofa để ngủ.

Sáng hôm sau, Quân thức dậy sớm để viết đơn ly hôn và in ra. Anh kiểm tra phòng xem mẹ con Hân đã thức dậy chưa, nhưng cả hai vẫn đang ngủ, nên anh đóng cửa rồi xuống nhà. Tại đó, Quân thấy ba mẹ và mẹ Hân đang uống trà, còn Khang thì không thấy đâu. Tôi ngồi xuống, tự rót một tách trà và nói:

– Con chào mọi người, cô đã ngủ tốt chứ. Em Khang chắc giờ vẫn còn ngủ.

-Cô ngủ tốt, cảm ơn con đã hỏi thăm. Khang vẫn còn ngủ trên phòng.

-Dạ, vậy mọi người qua bàn ăn sáng đi. Chờ Hân và Khang dậy sẽ ăn sau.

Mẹ Quân gật đầu, và cả ba người cùng vào bàn ăn. Trong bữa ăn, Quân chia sẻ:

-Lát nữa con đi công việc, cô và Khang ở nhà chờ con về, con sẽ dẫn mọi người đi dạo nhé.

-Thôi con đi làm, cô và em Khang ở đây một ngày nữa rồi về, em còn phải đi học.

Bà Liên đề nghị:

-Chị ở thêm vài bữa nữa, để Hân vui chơi.

-Dạ, tôi muốn ở lâu, nhưng Khang còn phải về học, nên không thể ở lâu được. Mẹ của Hân, tôi nhờ chị chăm sóc Hân và mẹ con bé cho tôi nhé. Ở đây điều kiện tốt hơn, mong chị giúp đỡ.

-Bà không cần nói như vậy, Hân là con dâu của tôi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy. Chị yên tâm.

Ông Nguyên thêm:

-Nhân đây, tôi cũng muốn nói về chuyện đám cưới của hai đứa. Quân nghĩ chờ Bắp cứng cáp rồi sẽ tổ chức đám cưới. Chị thấy sao?

-Nếu mọi người đã quyết định như vậy, tôi cũng đồng ý, chỉ cần con gái tôi hạnh phúc là được.

Mọi người trò chuyện thêm vài câu, sau đó bắt đầu ăn. Quân xin phép mọi người rời đi trước để đi gửi đơn. Sau khi đưa đơn lên tòa, Quân nhận được sự chấp thuận, anh vui vẻ báo tin cho Hân. Tuy nhiên, khi anh lái xe qua cửa hàng đồ chơi, anh thấy con gấu bông đẹp nên quyết định mua cho Bắp trước khi về nhà.

Khi Quân về nhà, thấy mẹ Hân đang phơi nắng Bắp. Anh chào và đưa con gấu bông cho Hân, nói:

-Nè, con gấu anh mua cho con đó, đẹp không em.

– Ai là vợ anh mà em gọi vậy, mới sáng mà anh đi đâu rồi, em không thấy anh đâu.

-Anh nộp đơn lên tòa, bạn của ba làm ở đó nên có chút quen biết, mọi chuyện đã giải quyết xong. Bây giờ anh là người độc toàn thân nha.

-Chúc mừng ba Bắp nha, còn bây giờ anh ra nói mẹ ôm Bắp vào để em cho con bú nha.

Quân nhanh chóng ra ngoài, mời mẹ Hân ôm Bắp, trong khi đó tôi đi qua phòng gọi Khang dậy để đưa đi dạo. Khang, mặc dù ngái ngủ, nhưng nghe Quân nói sẽ đi chơi liền tỉnh táo dậy. Quân đóng cửa và chờ Khang, sau đó vào phòng Hân nói:

– Con đưa Khang đi chơi một lát, cô có muốn đi cùng tụi con không?

– Thôi hai anh em đi đi, cô ở nhà với mẹ con cái Hân.

– Dạ vậy tụi con đi nhé.

Mẹ Hân gật đầu, Quân chào xong rồi đi qua phòng Khang. Thấy Khang đang đợi, anh liền kéo Khang xuống nhà. Trên đường đi, Quân hỏi Khang muốn đi đâu, Khang nói muốn vào siêu thị, và hai anh em cùng nhau đi tới đó. Một khi đã vào, Quân bảo Khang:

– Em muốn mua gì thì chọn nhé.

– Thật không, lỡ em chọn nhiều anh Quân không có tiền trả rồi sao.

– Yên tâm, anh có tiền mà. Em cứ chọn đi.

Khang nghe Quân nói vậy, hào hứng lựa từng món, nhưng không mua nhiều. Quân nghĩ Khang sẽ mua nhiều, nhưng cuối cùng chỉ mua một vài đồ học tập cho bản thân, hai chiếc áo mới cho mẹ, và một đôi giày cho Hân. Khi Quân hỏi về Bắp, Khang nói không biết mua gì cho bé.

Sau khi thanh toán, Quân dẫn Khang đi ăn gà rán, ăn kem và ghé nhiều nơi khác nhau. Trên đường về nhà, Quân ghé vào cửa hàng quần áo nam và dẫn Khang vào mua. Ban đầu Khang từ chối, lưỡng lự rồi nói:

– Anh Quân để dành tiền nuôi chị hai với Bắp đi. Quần áo em vẫn còn mặc được mà, mua phí tiền lắm.

– Anh tặng cho em mà, em cứ lựa đi. Em của Hân cũng giống như em của anh, đừng ngại gì hết.

Khang nghe Quân nói vậy, mới chịu mua, lựa mãi mới chọn được ba bộ. Quân thanh toán rồi đưa Khang về.

Về nhà, Khang chạy lên phòng khoe với mẹ và Hân những thứ anh Quân mua, làm mọi người cười.

Tối hôm đó sau khi ăn cơm, mẹ lên phòng nói chuyện với tôi:

– Sáng mai mẹ về rồi, hai mẹ con ở đây mạnh khỏe nhé.

– Mẹ ở chơi với con vài hôm nữa được không, ở đây con buồn lắm.

– Em Khang phải về đi học nên mẹ không ở được. Với nhà người ta mình ở lại cũng không tiện, cho nên mẹ về. Chờ Bắp cứng cáp rồi hai mẹ con về bà ngoại nhé.

– Dạ, vậy mẹ với em Khang về mạnh khỏe nhé, con sẽ nhớ mọi người lắm.

– Mẹ cũng nhớ con lắm, sắp tới làm dâu nhà người ta rồi, cho nên làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ nghe chưa con.

– Dạ, con biết rồi.

– Thôi con cho Bắp ngủ đi, mẹ về phòng xếp quần áo để mai về.

Mẹ nói xong, tôi cho Bắp bú để ngủ. Tự dưng nghĩ đến cảnh ngày mai mẹ về, tôi buồn lắm, nước mắt rơi. Đúng lúc đó, Quân vào thấy tôi khóc, liền đi lại âu yếm nói:

– Em sao vậy, ngày mai mẹ về cho nên buồn hả.

– Dạ, em không muốn mẹ về tí nào cả.

– Thôi, ráng chờ đám cưới xong, anh cho hai mẹ con về ngoại chơi nhé.

– Anh hứa đấy nhé không được lừa em.

– Anh hứa mà, thôi đưa con anh ôm ru ngủ cho, em nằm xuống ngủ đi.

Tôi đưa con cho Quân ôm, sau đó nằm xuống giường. Thấy Quân ru con một cách tài tình, chỉ mới đưa qua vài cái là Bắp đã ngủ sâu. Hài lòng với việc Bắp đã ngủ, tôi cũng yên tâm đóng mắt lại để ngủ. Quân thấy cả hai mẹ con đều đã ngủ sâu, anh tắt đèn phòng rồi lên sofa nằm xuống ngủ.

Sáng hôm sau, Quân dậy sớm để đặt xe cho mẹ Hân và Khang về. Ông Nguyên, từ khi có cháu nội ở đây, không chịu về nhà mình nữa. Bà Liên cố gắng đuổi, nhưng không thành công. Hôm nay, bà Liên chuẩn bị một ít quà để gửi mẹ của Hân, mong rằng những cử chỉ này sẽ làm cho Hân có cảm nhận tích cực hơn về bà. Mặc dù Hân không bày tỏ, nhưng bà cảm nhận được rằng những lời xúc phạm trước đây là không thể chấp nhận được, điều này khiến bà cảm thấy ngại khi gặp Hân.

Bà Hoa, trước khi về, ghé phòng Hân để nhìn con gái và cháu nội một lát. Bà thương con gái và cháu bé của mình, nhưng với sự chăm sóc của mọi người ở đây, bà cảm thấy yên tâm. Quân ở dưới nhà, dặn dò Khang về những trách nhiệm nhỏ như giúp mẹ và học tập chăm chỉ. Khang gật đầu hứa sẽ tuân thủ lời dặn của Quân.

Bà Liên và ông Nguyên ở dưới chờ, khi mẹ Hân xuống, họ nói:

– Chị với cháu Khang ăn sáng rồi hãy về nhé.

– Dạ, không cần đâu chị, sau này tôi ghé mua đồ ăn là được.

Quân thấy mẹ Hân từ chối, liền nói thêm:

– Mẹ con nói đúng đó, cô với em Khang ăn rồi hãy về, bây giờ vẫn còn sớm mà.

Bà Hoa biết không thể từ chối, nói rằng Khang vào bàn ăn cùng. Sau khi ăn xong, bà Liên đưa thùng quà lên bàn và nói:

– Hôm nay chị về rồi, tôi có ít quà gửi chị, mong chị nhận cho tôi vui nhé.

– Dạ, tôi cảm ơn chị. Mẹ con Hân, nhờ chị chăm sóc giúp. Xin phép cả nhà, mẹ con tôi về nhé.

– Dạ, chị yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc mẹ con Hân thật tốt. Chị với cháu về mạnh khỏe nha.

Bà Hoa gật đầu, sau đó xách túi đồ và đi ra trước. Quân mang thùng quà và dẫn theo Khang. Vừa ra cổng, xe đã tới, Quân đặt đồ vào cốp và vẫy tay tạm biệt mẹ Hân và Khang. Quân đóng cổng và sau đó vào nhà, lên phòng xem mẹ con Hân đã dậy chưa. Mở cửa phòng, thấy Hân ôm Bắp đứng ở cửa sổ, mặt mũi tèm lem nước mắt. Quân thấy xót quá, nên đi lại ôm chầm lấy hai mẹ con Hân và dỗ dành:

– Thôi ngoan nào, mẹ về rồi cũng sẽ lên lại mà. Có anh ở đây rồi, anh sẽ chăm sóc cho hai mẹ con nhé.

Thấy Hân im lặng, Quân hiểu cô ấy đang buồn nên dẫn Hân lại giường ngồi, đặt Bắp vào nôi rồi làm trò hề để làm Hân cười. Sau một thời gian cố gắng, Hân cuối cùng cũng bắt đầu mỉm cười, làm cho tâm hồn Quân nhẹ nhõm hơn. Thấy Hân đã ổn, Quân nói:

– Bây giờ anh sẽ gọi Hương đến chơi với em cho đỡ buồn nhé, anh có công việc cần phải đến công ty. Dạo này ở nhà nhiều, công việc tích tụ nên anh phải giải quyết.

Tôi nghe Quân nói vậy, hiểu công việc quan trọng, nói:

– Dạ, anh có việc thì đi đi, sau này em gọi điện cho Hương.

– Vậy lát em ở nhà gọi Hương nhé, bây giờ anh đi thay quần áo rồi ra khỏi đây. Hai mẹ con ở nhà ngoan chờ ba Quân về nhé.

Tôi gật đầu và Quân vừa đứng dậy đã hôn lên trán tôi, sau đó là Bắp, mới chịu rời đi. Quân đi rồi, tôi cảm thấy buồn nên gọi Hương đến. Tiếc rằng Hương nói thời gian này bận học và thực tập, không thể đến ngay, nhưng hứa sẽ sắp xếp để qua thăm sau. Sau vài câu nói, tôi tắt điện thoại, sau đó ôm Bắp lên giường và cùng nhau trò chuyện. Ẩn đi nỗi buồn, tôi tận hưởng thời gian bình yên với con.

Bài viết liên quan