Nàng dâu nghèo chương 7 | Sự thay đổi của Kiên

18/11/2023 Tác giả: Hà Phong 25
Kiên ở lại phục vụ chị Ngọc và hơn một tiếng sau, anh quay về với 50 triệu để thanh toán nợ cho bố. Tôi tiếp tục làm thêm giờ đến 9 giờ tối để kiếm thêm tiền giúp chồng trả nợ. Sau khi giải quyết nợ cho bố, Kiên cảnh báo ông rằng nếu ông không thay đổi và tiếp tục chơi lô đề, anh sẽ không trợ giúp nữa. Tuy nhiên, ông không lắng nghe và tiếp tục đam mê cái lô.
Gánh nặng ngày càng nặng trên vai Kiên, anh quyết định rời bỏ gia đình và gia nhập đội của chị Ngọc, người giàu có và là bà chủ quán mát-xa. Chị Ngọc không chỉ giúp Kiên trả nợ mà còn mua sắm đồ hiệu và bắt đầu có ý muốn Kiên bỏ vợ để ở với chị.
Kiên trở lại làm tài xế riêng cho chị Ngọc, công việc dễ dàng và thoải mái. Tiền tiêu xài dư dả khiến Kiên ngày càng phát triển phong cách, khiến chị Ngọc ngày càng mê mẩn anh.
Tôi ngạc nhiên khi phát hiện chồng thay đổi, sở hữu nhiều đồ đẹp và giày da bóng loáng. Tôi tò mò về người giám đốc giàu có mà chồng tôi nói. Trong lúc làm việc, tôi thường xuyên nghi ngờ và tò mò về cuộc sống mới của chồng.

Tôi sắp xếp quần áo trong tủ, nhìn thấy chồng có nhiều bộ đồ đẹp và 5 đôi giày da bóng loáng. Tôi ngạc nhiên và vội ngồi bên cạnh chồng, tò mò hỏi:

“Anh ơi, anh?”

“Ừ, sao đấy? Đêm rồi mà em còn không ngủ à?”

“Anh có quần áo và giày dép đẹp thế này từ đâu mà có vậy?”

“Anh mua đấy.”

“Vậy anh kiếm được nhiều tiền đến vậy hả?”

“Anh bây giờ khác rồi, tiền với anh không còn là vấn đề lớn nữa.”

“Anh đã trả hết nợ cho bố chưa?”

“Hết rồi.”

“Mừng quá. Anh làm công việc gì mà có tiền thế?”

“Anh làm tài xế cho giám đốc. Giám đốc giàu có, lương cao lắm, em đừng lo.”

“Giám đốc làm gì vậy ạ?”

“Em hỏi nhiều quá, anh mệt rồi, anh ngủ đây.”

Buổi sáng, chồng tôi dậy, mặc sơ mi trắng, tóc vuốt keo bảnh bao và đi làm. Sự thay đổi nhanh chóng của anh khiến tôi nghi ngờ. Tôi bắt đầu tò mò về người giám đốc giàu có mà anh nói.

Trong khi làm việc, tôi cảm thấy nóng ruột và tò mò về người giám đốc giàu có và hào phóng mà chồng tôi nói.

Chị Liên quay sang hỏi: “Mơ, mày sao thế ốm à?”

“Em không ạ.”

“Thế sao ngồi mặt thần ra thế hả?”

“Không có gì đâu ạ.”

“Chiều nay trước khi về chúng ta phải dọn sạch sẽ để sáng mai đón sếp tổng về đấy.”

“Vâng. Mỗi khi sếp tổng về, công ty phải dọn sạch bóng loáng. Ông ấy có thói quen sạch sẽ như vậy, nhưng không đến chỗ chúng tôi đâu.”

Sếp tổng mới 28 tuổi thôi, sao em lại gọi là ông ấy vậy?”. Tôi ngượng ngùng, cười và giải thích:

“Thì em chưa bao giờ được gặp ông ấy, ạ.”

“Lần này ông ấy ở đây một tháng, em sẽ có cơ hội gặp thôi mà.”

“Ồ, một tháng ư?”

“Ừm.”

“Vậy cả tháng này, mỗi ngày chúng ta đều phải dọn dẹp sao?”

“Đúng vậy, mọi thứ phải tuyệt đối sạch sẽ, nếu không sẽ bị phạt đấy, em hiểu chưa?”

“Vâng ạ… Bao giờ mới hết tháng này…”

Hôm nay vẫn như mọi ngày, tôi phải ở lại làm thêm đến 9 giờ tối.

Bài viết liên quan