Nàng dâu nghèo chương 8 | Nghèo là một cái tội
Tôi làm việc đến tận 9 giờ, cảm thấy uể oải khi đứng dậy. Hôm nay, chú bảo vệ khoá cửa sớm, buộc tôi phải đi qua khu nhà khách của công ty để về. Nhà khách là nơi sếp tổng thường ở, lúc nào ông ta về, ngôi nhà luôn được giữ sạch sẽ. Tôi dắt xe máy bộ tới, nhưng không thấy ai xung quanh, nên tôi quyết định phóng xe về nhanh hơn. Cảm giác đói và mệt mỏi khiến tôi hối hả.
Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện, khiến tôi phải phanh gấp. Anh ta hỏi:
Cô có sao không?
Tôi ổn, nhưng có thể anh giúp tôi đứng xe lên được không, tôi đói quá không dám dắt xe.
Anh ta giúp tôi đứng xe lên và nhìn tôi cười:
Cô làm việc tới giờ này à?
Vâng, cảm ơn anh.
Tôi liếc nhìn anh ta, người rất đẹp trai và duyên dáng.
Cám ơn anh, tôi về đây.
Anh ta gật đầu và nói:
Cô đi cẩn thận nhé. À, cô có ăn bánh không, tôi đưa cho.
Bánh gì vậy ạ?
Đợi tôi 2 phút nhé.
Anh ta nhanh chóng mang ra hộp bánh:
Cô cầm lấy đi.
Nhìn ngon, cảm ơn anh, tôi mang về cho con gái, chắc nó sẽ thích.
Anh ta gật đầu:
Tôi tên Nam, còn cô?
Tôi tên Mơ.
Cô làm tới giờ này mỗi ngày à? Sao cô lại chịu khó như vậy?
Nhà tôi nghèo, nếu không làm chăm chỉ thì không có tiền.
Vậy à, chồng cô không nuôi cô sao lại để cô vất vả như vậy?
Nhà chồng tôi phức tạp, nhiều chuyện lắm. Thôi, tôi về đây, chào anh nhé.
Ừm, cô về đi.
Khi tôi về tới nhà, thấy có chiếc xe ô tô bóng loáng ở cổng.
“Ủa, xe ô tô của ai vậy nhỉ?”
Tôi bước vào nhà và thấy cả nhà đang ngồi uống nước. Hôm nay có khách, một cô gái xinh đẹp, ăn mặc sành điệu, ngồi cùng chồng tôi. Trên bàn có những túi quà đẹp mắt, chắc là của chị ấy mua tặng mọi người.
Mẹ chồng gọi:
Mơ à, vào ngồi uống nước cùng mọi người đi.
Tôi thấy ánh mắt Kiên lạ, chị gái xinh đẹp nhìn tôi cười:
Chào em.
Dạ chào chị.
Sao em làm về muộn vậy?
Dạ…
Chị là ai vậy, sao em nhìn chị lạ lắm?
Chị là bạn của Kiên.
Tôi cảm thấy linh cảm không tốt khi thấy chị ấy nhìn chồng tôi rất tình tứ, họ ngồi sát cạnh nhau. Tôi ngập ngừng hỏi:
Chị có phải là người giám đốc hào phóng mà Kiên thường kể với em không ạ?
Ừm, đúng rồi. Chị thấy Kiên vất vả, nên đã giúp đỡ anh ấy.
Trong đầu tôi xuất hiện một suy nghĩ: “Có khi nào chồng tôi và chị ấy có mối quan hệ?” Nhưng tôi không dám nghĩ đến điều đó vì sợ nó thành sự thật. Tôi cười lạnh:
Cảm ơn chị đã giúp đỡ chồng em.
Chị ấy nhìn Kiên:
Anh, anh nói đi chứ, sao cứ im lặng vậy?
Tôi nhìn Kiên và hỏi:
Anh muốn nói gì với em?
Mẹ chồng tôi lên tiếng:
Nếu anh thấy khó nói, thì để mẹ nói thay.
Chuyện gì thế, mẹ?
Mẹ chồng tôi nhìn tôi và nói thẳng:
Thằng Kiên muốn ly hôn với con, ly hôn rồi con có nuôi con cún không, nếu không thì cũng được, tuỳ con muốn thế nào?
Tôi ngạc nhiên trước lời nói của mẹ chồng. Tôi quay sang nhìn Kiên, hy vọng những gì mẹ chồng nói chỉ là trò đùa. Tôi hỏi:
Anh à, mẹ đang đùa em phải không?
Kiên quay sang và trả lời:
Mẹ nói đúng, chúng ta ly hôn đi.
Tại sao vậy?
Sau hai năm sống chung, anh nhận ra chúng ta không hợp nhau. Ly hôn là cách tốt nhất, Mơ ạ.
Ly hôn vì không hợp sao?
Đúng vậy.
Tôi khóc và nói:
Ly hôn vì không hợp hay vì anh có người khác rồi, phải không, là do chị ta đúng không?
Kiên im lặng, không trả lời. Mẹ chồng tôi nhìn tôi mỉa mai:
Cô thử xem lại bản thân đi. Hai năm qua, cô đã giúp chồng cô cái gì chưa? Trong lúc gia đình chồng cô gặp khó khăn, cô vô dụng không giúp được gì cả. Cô nhìn Ngọc đi, giàu có và xinh đẹp, đã giúp Kiên nhiều, thậm chí còn cho anh ta tiền để trả nợ cho gia đình. Còn cô, làm được gì cho gia đình này chưa?
Con đi làm may có được bao nhiêu tiền đâu? Nhưng con vẫn cố gắng lo tiền ăn cho cả gia đình bấy lâu nay. Con sống hết lòng, hết dạ vì gia đình mình đấy.
Hết lòng, hết dạ mà cô vẫn nghèo nàn, vô dụng. Ly hôn đi để cho Kiên tự do. Sống với một người như cô phí cuộc đời lắm.