Nàng dâu nghèo chương 9 | Ly hôn
Hai năm chịu đựng tất cả, làm việc không ngừng để lo cho gia đình, nhưng chồng tôi lại bỏ tôi vì một người phụ nữ giàu có hơn. Tôi tức giận, không kìm nén được nữa:
Đúng là tôi nghèo, nhưng anh xem lại bản thân mình đi. Anh có giỏi giang, có tốt đẹp hơn tôi không? Bây giờ anh gặp người giàu, vậy là anh muốn bỏ rơi tôi. Sao anh có thể khốn nạn đến thế?
Kiên lừ mắt nhìn tôi:
Thế tôi mới nói chúng ta không hợp…
Không hợp chỉ là lý do, anh dùng lý do đó để bao biện cho sự khốn nạn của mình phải không?
Chị Ngọc nhìn tôi cười:
Thế thì sao chứ?
Nhìn chị sang chảnh như thế, lại còn cướp chồng người khác. Sao chị có thể như vậy?
Chị không cướp chồng của em, mà là chồng em tự nguyện đến với chị. Đó là do em không tốt, không lo cho chồng mình, nên hãy để chị thay em làm điều đó.
Tôi điên đảo, lao vào túm tóc chị Ngọc. Chồng và mẹ chồng tôi can ngăn, họ bảo vệ chị Ngọc. Kiên kéo tôi ra và tát tôi hai phát:
Ai cho cô đánh chị Ngọc vậy? Cô láo toét vừa thôi.
Mẹ chồng tôi thậm chí còn tham gia đánh, la mắng tôi:
Con đĩ mày dám đánh chị Ngọc à? Giờ này thì đánh này, đánh này.
Vì túm tóc chị Ngọc nên tôi bị Kiên và mẹ chồng đánh. Tình nghĩa vợ chồng không bằng một người mới quen. Chị Ngọc đứng dậy:
Con về đi, chuyện cô ta, bác và anh Kiên sẽ giải quyết. Giải quyết nhanh đi, con không thích chờ đợi.
Mẹ chồng tôi quay ra nịnh Ngọc:
Con cứ về, bác và thằng Kiên sẽ giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể. Con về nhà chờ tin vui của bác nhé.
Kiên tiễn chị Ngọc ra cổng. Mẹ chồng tôi nhìn tôi mỉa mai:
Cô nhìn thấy chưa, hai đứa họ đẹp đôi như vậy. Trai tài gái sắc như vậy, không giống như cô đâu. Nhìn quê mùa, lạc hậu không ra thế thống gì.
Con như vậy là vì gia đình này mà. Tiền lương của con để lo cho gia đình này hết rồi. Con đâu còn tiền để lo cho bản thân nữa. Sao mẹ không nghĩ tới lúc nhà mình nghèo đến mức không có gì để ăn, mọi người phải dựa vào mấy đồng tiền lương của con. Sao mẹ không nghĩ tới lúc đó vậy? Bây giờ tìm được một người giàu hơn thì mẹ bắt con phải ly hôn. Sao mẹ lại khốn nạn như vậy?
Cô đừng trách tôi, hãy trách bản thân cô quá nghèo. Nếu cô nhiều tiền thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.
Chồng tôi đi vào, tôi chạy ra nắm tay anh:
Anh, mọi chuyện không phải sự thật đúng không? Anh và mẹ đang trêu đùa em phải không ạ?
Kiên nhìn tôi lạnh lùng nói:
Thật đấy. Anh không rảnh mà lôi chuyện ly hôn ra để đùa với em đâu.
Vì em nghèo không thể lo cho anh nên anh muốn ly hôn ư?
Đó cũng là một phần thôi.
Vì anh đã yêu chị ta ư?
Đúng.
Chị ta giàu, cho anh mấy trăm triệu để anh trả nợ. Nên anh quyết định bỏ em để lấy chị ta ư?
Đúng vậy.
Tôi không kìm được nước mắt:
Tại sao? Tại sao anh lại đối xử như vậy? Tôi đã sống hết lòng vì anh, vì gia đình mà bây giờ anh lại đối xử với tôi như thế này?
Kiên thở dài và đáp:
Ly hôn đi, em còn trẻ mà, lo gì cho ràng buộc.
Em không muốn ly hôn, thật sự em không muốn. Anh ơi, đừng như vậy, chỉ cần chúng ta cùng cố gắng, làm việc chăm chỉ, chúng ta sẽ trả được nợ.
Kiên bật cười và hỏi:
Cố gắng tới bao giờ? Em làm công việc thuê, mỗi tháng chỉ kiếm vài triệu, ăn cũng đủ. Làm sao trả nợ được?
Em sẽ cố gắng hơn, chúng ta cùng nhau, chắc chắn sẽ trả hết nợ.
Không, anh muốn chấm dứt những ngày tháng khó khăn này. Anh không muốn mình nghèo thêm nữa, em có hiểu không?
…,
Tôi khóc cả đêm, tôi van xin, năn nỉ Kiên. Tôi thậm chí quỳ xuống xin anh nhưng anh vẫn quyết định ly hôn. Tôi cảm thấy mình ngu ngốc và bất lực, nhưng Kiên vẫn đứng vững trong quyết định. Tất cả chỉ vì tiền… Anh ấy bỏ tôi chỉ vì tiền…
Thật đắng lòng!