Nàng gia sư siêu ngầu chương 1 | Cuộc gặp gỡ định mệnh
Tiếng két két…
Anh tài xế ô tô phanh gấp, vô tình hết hồn nhìn trước mắt, sát nữa là anh ta đâm trúng người. Hết sợ hết giận, anh quát tháo cô gáι đang ôm đứa bé ở vỉa hè:
– Có con nhỏ thì phải chăm sóc chứ, muốn gây nguy hiểm à?
– Xin lỗi anh! Thực lòng xin lỗi anh!
Anh ta còn mắng nhiếc vài câu nữa rồi bỏ đi, Thùy Dung vừa hoàn hồn sau lời xin lỗi hối hả. Cô không biết đứa bé là ai, chỉ vô tình thấy nó đang khóc bên đường, nên đã chạy lại giúp. Ai ngờ bị mắng oan, may mà đứa bé không sao.
Cô vỗ về, an ủi đứa bé vì nó sợ hãï vì tiếng quát của tài xế và sự chú ý của người đi đường. Nhưng đứa bé có vẻ không biết nói, chỉ khóc và lắc đầu, Thùy Dung cảm thấy thương nhưng cũng phải chờ xem có người nhà đến không.
Thùy Dung chờ đứa bé yên lặng, cố gắng hỏi xem đứa bé biết nhà ở đâu không, vì trời nắng nóng mà ngồi đây đối với đứa bé không tốt. Cô kiên trì nhẹ nhàng hỏi, đột nhiên có một nhóm người chạy đến, có một người đàn ông mặt mày rất tức giận, không cần biết chuyện gì đã giật đứa bé từ tay cô rồi nói lớn:
– Cô! Cô dám làm sao với con gáι tôi hả?
Thùy Dung nghe thế ngạc nhiên, chưa kịp nói gì, người đàn ông đó tiếp tục:
– Tôi sẽ báo côпg αп gô cổ cô lại! Giữa ban ngày mà dám ς-.ó.ς trẻ con!
– Anh bị làm sao đấy? Chưa hiểu rõ đã ς-.ó.ς, ς-.ó.ς mà tôi còn đứng đây để anh đến tìm à?
– Đừng nói lung tung!
Thùy Dung tức điên, sắp cãi nhau nhưng từ lời của Kiên, cô nhớ đến những vụ lừa đảo trẻ em, nên cô giật lại đứa bé về bên mình, có thể anh ta với hai người phụ nữ kia mới là kẻ lừa đảo.
Trung Kiên trợn mắt, bất ngờ khi bị cô trước mặt ςư-ớ.ק trẻ con, anh tức giận:
– Cô đừng thả đứa bé ra, không thì tôi đưa cô vào tù đấy!
– Trước khi đưa tôi vào tù, anh hãy chứng minh mình là bố của đứa bé đi!
Mọi người chứng kiến sự việc hỗn loạn, nhiều người nói anh phải chứng minh, khiến Trung Kiên bối rối, anh nhìn Thùy Dung với ánh mắt giận dữ, nhưng không dám làm gì khác, từ từ nói với cô:
– Thả đứa bé xuống, nó muốn theo tôi phải không?
Sự thay đổi này làm Thùy Dung nghi ngờ, cô quyết không thỏa hiệp, chỉ đề nghị đưa đứa bé đến côпg αп:
– Đến đồn côпg αп tôi mới tin chắc! Hành động kì lạ của anh làm tôi không tin!
– Cô…
Thùy Dung không để ý Trung Kiên nói gì, quay sang những người xung quanh, cầu xin sự giúp đỡ:
– Ai đến đồn côпg αп với tôi được không ạ? Giúp đỡ, ai có thời gian, xin hãy đi cùng tôi!
Có một người phụ nữ lớn tuổi và một chàng trai trẻ có xe riêng lên tiếng:
– Chúng tôi sẽ làm chứng cùng với cô. Thời đại bây giờ, không biết ai là giả mạo ai là thật. Chúng ta chỉ cần sơ suất một chút là có thể làm tổn thương đời của đứa bé. Vừa nãy nó đã suýt bị xe đâm rồi!
Trung Kiên nghe về việc con gái anh suýt bị tai nạn, anh lo lắng. Anh muốn hỏi thêm nhưng không ai để ý đến anh. Điều đặc biệt là con gái anh hôm nay không sợ người lạ, mà ngược lại, nó còn ôm cô phụ trước mặt. Nếu như con bé thấy mọi người đang xô đẩy nhau và cô gái kia nói rằng sẽ đi với cô để kiểm tra xem anh có phải là bố của đứa bé không, thì nó gật đầu… Ôi, Trung Kiên chỉ có thể ôm đầu thất vọng. Không có lựa chọn nào khác, anh phải đi theo họ. Để đảm bảo, anh yêu cầu trợ lý của mình chở hai phụ nữ giúp đỡ gia đình theo sau.
Khi đến đồn côпg αп làm việc và chứng minh anh là bố của đứa bé, Thùy Dung mới tin tưởng và giao đứa bé cho anh. Tuy nhiên, Trung Kiên không muốn để mọi thứ diễn ra quá dễ dàng và quyết định đưa ra yêu cầu:
– Tôi muốn kiện cô về hành vi Ϯộι ๒.ắ.t ς-.ó.ς trẻ em!
Vì lúc nãy, Thùy Dung chỉ đơn giản yêu cầu Trung Kiên chứng minh anh là bố của đứa trẻ, nên cô chỉ giới thiệu tình huống mà anh đã cứu giúp đứa bé mà thôi. Nhưng vì sự hiểu lầm này, giữa hai người bắt đầu một cuộc cãi vã mất công suất:
– Anh là kẻ rơi пα̃σ!
– Cô… cô nói ai rơi пα̃σ hả?
– Anh có thấy ai muốn đi cùng anh vào đồn côпg αп không hả?
– Ai biết cô trót bị tôi bắt gặp nên mới tùy cơ ứng biến giả vờ làm người tốt?
– Đúng là người nhiều tuổi nên khéo tưởng tượng. Nhưng tôi đã kiểm tra thông tin rõ ràng, lý lịch trong sạch, không giống như loại người cục mịch, ăn cháo đá bát như anh. Giúp đỡ con anh tránh khỏi tai nạn giờ lại bị anh nghi là ๒.ắ.t ς-.ó.ς, anh đúng là đồ mặt dày vô sỉ!
– Cô…
Những người đứng xung quanh nhanh chóng đến giải quyết, thậm chí cả côпg αп cũng lên tiếng giảng hòa. Thế nhưng, Thùy Dung vẫn kiên quyết từ chối, và bất ngờ hơn là lúc này cô muốn kiện lại Trung Kiên về hành vi Ϯộι ʋu ҟҺốпg.
Mọi người đều hối thúc, còn Trung Kiên xuống nước hỏi ý kiến cô:
– Vậy giờ cô muốn làm thế nào? Có muốn đền bù tiền không?
Nghe câu hỏi này, cơn giận của Thùy Dung lại bùng lên. Cô đứng lên nói thẳng mặt anh:
– Tôi nghèo, nhưng không cần phải đền bù tới mức đó! Anh thừa tiền thì hãy thuê người giáo dục lại nhân cách của mình đi!
Trợ lý của Trung Kiên muốn lên tiếng nhắc nhở cô về việc không nên thể hiện vô lễ với sếp, nhưng Trung Kiên, người biết rõ rằng anh đã sai, ngăn trợ lý lại. Anh không xin lỗi, nhưng thay vào đó, anh hỏi cô:
– Tôi biết trái đất hình tròn, nhưng tôi rất mong rằng sau này sẽ không phải gặp lại bản mặt đáng ghét của anh. Hôm nay anh phải cảm ơn con gái của mình, nếu không tôi sẽ kiện anh đến cùng!
– …!!!
Thùy Dung nói rồi rời đi, nhưng cô chỉ đi vài bước thì Bảo An chạy lại và ôm chân cô. Cô cố gắng để con bé buông ra, nhưng nó ôm chặt, khiến cô không thể di chuyển. Trung Kiên bất ngờ nhưng nhanh chóng tiến lại và giữ tay con gái cô ra. Tuy nhiên, bé gái không chịu, khóc lớn. Dung và Kiên cố gắng dỗ dành con bé.
– Bé con ngoan, về nhà với bố nhé! Cô có việc, phải đi bây giờ rồi!
– …
– Con gái ngoan! Đi với bố về nhà nào! Bố sẽ mua nhiều đồ chơi cho con!
Mặc cho cả Thùy Dung và Kiên đều mệt mỏi vì cố gắng dỗ dành con bé, nhưng nó vẫn tiếp tục ôm chặt chân của Dung. Dung đã hứa con bé rằng nếu nó về nhà với bố, cô sẽ đến thăm nó vào ngày mai. Bảo An nghe thấy lời hứa này, mới chịu buông tay. Thùy Dung cũng chỉ nói vậy, hy vọng tình hình sẽ cải thiện.
Trung Kiên đưa con gái nhỏ về nhà, chưa kịp hỏi rõ về việc tại sao bé lại chạy ra khỏi nhà một mình, anh nhận được cuộc gọi từ số điện thoại quen thuộc…
Nhìn thấy số điện thoại của cô giáo chủ nhiệm của con gái thứ hai, Trung Kiên hiểu rằng có vấn đề không hay. Anh đi ra khỏi phòng và nhấc máy nghe:
– Dạ. Chào cô giáo!
– Anh ạ. Chào anh! Thực sự tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền anh vào lúc này. Tình hình là bé Ngọc Anh trong giờ chơi vừa rồi đã xô xát với một số bạn trong lớp. Hiện tại, tất cả các học sinh đang tập trung ở phòng giám hiệu. Tôi gọi điện trước để thông báo cho anh, và sau đó mời anh lên trường để làm việc cùng với nhà trường ạ!
– Dạ. Tôi sẽ sắp xếp và tới trường ngay!
– Cảm ơn anh đã hợp tác với chúng tôi!
Chưa đầy một tuần sau sự việc con trai lớn Tuấn Anh gặp vấn đề với bạn học, tình hình lại trở nên căng thẳng với Ngọc Anh, con gái thứ hai của anh. Trung Kiên mệt mỏi, nới lỏng chiếc cà vạt và bảo chị Lành chuẩn bị Bảo An để anh có thể nhanh chóng đến trường giải quyết vấn đề này.
Trong tư cách của Trung Kiên, anh thực sự có thể giao việc này cho người khác nhưng anh khác biệt với một số người quan chức, không vì lý do bận rộn mà sao lãng việc học tập của các con hay công việc quan trọng đối với con cái. Dù có bận bịu đi chăng nữa, học tập của các con luôn là ưu tiên hàng đầu, anh không từ chối cuộc gọi từ cô giáo, từ việc trao đổi kết quả học tập hàng ngày đến thông báo khi các con phạm lỗi. Anh cũng không bỏ lỡ bất kỳ cuộc họp phụ huynh nào kể từ khi vợ anh ra đi.
Anh luôn cố gắng, nỗ lực vì lời hứa với vợ và trách nhiệm và tình yêu thương của một người cha. Nhưng ba năm kể từ ngày vợ anh ra đi, anh vẫn đối mặt với khó khăn trong việc nuôi dạy hai đứa con lớn là Tuấn Anh lớp 9 và Ngọc Anh lớp 7. Cô con gái út, Bảo An, 4 tuổi, vẫn im lặng, không nói chuyện với ai.
Việc vợ anh ra đi đột ngột có lẽ đã gây sốc cho các con, làm thay đổi tính cách của họ. Anh cũng chưa thể quên vợ, vẫn thương nhớ người quá cố đó.
Mất một năm chỉ để ôm ảnh vợ và khóc trong cô đơn, anh thương nhớ tình yêu giữa họ mà giờ phải chia cắt. Anh cảm thấy tiếc nuối cho số phận của vợ, phải rời xa đời khi các con còn nhỏ. Nhưng anh vẫn kìm nén tất cả để làm mẹ thay vợ, nhưng việc này không dễ dàng khi hai đứa con lớn của anh vẫn gây rắc rối hàng ngày. Thậm chí, con út đã bước sang tuổi 4 mà vẫn không nói chuyện.
Những kí ức buồn luôn hiện hữu trong anh, nhưng anh, một người đàn ông mạnh mẽ, vẫn phải kiên nhẫn tiếp tục hành trình cùng các con.
Anh bước vào phòng làm việc với nhà trường và phụ huynh, thấy con gái cũng nhếch nhác nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh, chào hỏi mọi người trước khi ngồi để nghe các con trình bày sự việc.
Rõ ràng không phải con gái anh gây rối trước mà bị bạn bè khích động. Ngọc Anh nóng tính nên đã đụng độ. Dù chỉ một mình nhưng cô bé không sợ hãi khi đối đầu với ba người bạn và kết quả là cả bố con bị hỏng mặt mày.
Hai bên đều có lỗi. Nhà trường muốn phối hợp với phụ huynh nhằm giáo huấn, cảnh cáo để các con nhận ra lỗi của mình nhưng một số phụ huynh, có quyền lực, không chấp nhận giải quyết vấn đề này. Họ muốn Trung Kiên chịu trách nhiệm vì không kiểm soát được con gái nhỏ mà đã làm tổn thương các bạn. Họ cũng muốn Ngọc Anh xin lỗi bạn bè và phụ huynh vì làm mất thời gian của họ.
Ngọc Anh, mắt đỏ đầy phẫn nộ trước yêu cầu không hợp lý của người lớn, chuẩn bị phản đối thì Trung Kiên can ngăn lại. Ánh mắt anh lúc này tỏ ra nghiêm túc, cố gắng làm dịu con và lên tiếng:
“Thưa các thầy cô và các bác phụ huynh! Trước hết, tôi xin nhận trách nhiệm về việc dạy bảo con gái của mình. Thực sự, tôi rất phiền lòng vì con bé gây ra những vấn đề không đúng cho độ tuổi của mình. Tôi xin lỗi về sự việc đã xảy ra. Tuy nhiên, chúng ta phải công bằng với tất cả các con. Tôi không bênh vực hành động sai của con mình. Nhưng ‘Không có lửa mà có khói’, có phải không ạ?”
Nhưng khi Trung Kiên mới phát biểu đến đây, một phụ huynh nam đã nói lớn:
“Cậu nói như vậy rõ ràng là đang bênh vực. Con gái cậu mới trẻ con đã gây rối, đánh nhau, không có tình thần thể thống gì cả!”
Một phụ huynh nữ khác cũng lên tiếng phản đối:
“Chúng tôi đã nhượng bộ yêu cầu của chúng tôi, chỉ cần xin lỗi và chịu trách nhiệm. Nhưng giờ cậu lại bênh vực, biện hộ cho con. Chẳng lẽ con không học được gì, không trở nên tốt hơn?”
Ban giám hiệu cố gắng giảm bớt căng thẳng nhưng mọi lời nhắc nhở từ phía họ đều bị bỏ qua. Họ tiếp tục bày tỏ sự khinh bỉ với Trung Kiên, nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh và đáp lại:
“Xin lỗi các bác phụ huynh! Tôi chỉ muốn nêu ra quan điểm công bằng cho các con. Nếu các bác không đồng ý và chỉ nghĩ tiêu cực, thì tôi cũng chấp nhận vì đó là quan điểm cá nhân của các bác.”
“Một khi là bố mẹ của con, thì phải chịu trách nhiệm.”
“Chúng ta đến đây để giải quyết vấn đề, nhưng nếu không thể giải quyết, có lẽ tôi sẽ không rời đi.”
Trung Kiên không để tâm đến những lời nói vô lý đó mà anh quay sang con gái, nghiêm túc hỏi:
“Ngọc Anh! Con đã nhận ra sai lầm của mình chưa?”
“Không!”
“Bố hỏi thì trả lời đúng trọng tâm!”
“Nếu dám đánh nhau thì phải dám nhận lỗi!”
Khi nghe điều này, Trung Kiên quay đầu nhìn con gái, khiến cô chỉ có thể lắc đầu ngậm ngùi trước mọi người.
– Em xin lỗi thầy cô, cháu xin lỗi các bác là cháu sai khi ᵭάпҺ bạn ạ! Cháu hứa lần sau không tái phạm nữa ạ!
– Được rồi! Cô mong sẽ không có lần sau nhé! Các em tập trung học giỏi, đoàn kết với nhau đó mới là điều mà thầy cô và bố mẹ vui mừng nhất.
– Vâng ạ!
Trung Kiên tiếp tục giữ ánh nhìn chặt lấy con gái. Ngọc Anh, mặc dù tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô đang tràn đầy sự tức giận. Cô phải nén lại cảm xúc để xin lỗi các bạn:
– Tớ xin lỗi các cậu!
Các phụ huynh và học sinh khác tỏ ra hài lòng với lời xin lỗi của bố con Trung Kiên. Họ đứng dậy và chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, Trung Kiên không muốn để chuyện kết thúc như vậy. Anh quay lại và bày tỏ quan điểm của mình:
– Các bác phụ huynh xin dừng bước! Chúng ta chưa xong chuyện đâu ạ!
– Sao thế? Cậu lại muốn gì nữa đây? Hài hòa nội bộ không thích lại thích hổ báo à?
– Mong các bác giữ lời lẽ của mình trước các con vì chúng còn nhỏ!
Trung Kiên chẳng để tâm đến sự phê phán từ phía phụ huynh. Anh tiếp tục:
– Nếu như hôm nay con các bác không động chạm đến con bé thì tôi chắc chắn sẽ không có sự việc trêu chọc nhau như vậy. Nhưng giờ đã xảy ra rồi, vậy thì các bác cũng nên hướng các con ý thức nhận lỗi lầm của mình bằng cách là bản thân phải là gương mẫu.
– Muốn chúng tôi xin lỗi ư? Cậu có nhầm không?
– Đây không phải là tôi muốn hay không mà con gái tôi cần được đối xử công bằng! Nó đã nhận lỗi rồi, nhưng nếu các bác không nhận lỗi với nó, thì phải đối diện với sự không công bằng!
Mặc dù bị phụ huynh phản đối, Trung Kiên không chùn bước. Anh nêu rõ vấn đề, đòi hỏi sự công bằng và giáo dục tích cực từ phía phụ huynh. Một số phụ huynh cay cú nhưng không thể phủ nhận trách nhiệm của mình. Một người trong số họ, mặc dù bực bội, nhưng phải thừa nhận:
– Mấy đứa mau xin lỗi bạn đi!
Ngọc Anh, mặc dù đã nhận lỗi, nhưng còn chưa hài lòng. Cô nói dõng dạc:
– Các bác cũng phải xin lỗi bố cháu thì mới công bằng!
– Tại mày ᵭάпҺ nhau mà còn to mồm nói người lớn xin lỗi à?
– Bác…
Trung Kiên không cần người ta xin lỗi giả tạo. Anh ngăn con gái lại và lịch sự quay qua nói vài lời mong nhà trường thông cảm. Ban giám hiệu thấy sự việc đã được giải quyết, chỉ bảo các học sinh về và viết bản kiểm điểm. Nếu lần sau còn vi phạm, sẽ có biện pháp xử lý nặng hơn.
Cô Thanh, chủ nhiệm của Ngọc Anh, tiễn hai bố con Trung Kiên ra tới ngoài. Khi Ngọc Anh đã lên xe và ngồi đúng vị trí, cô Thanh quyết định trao đổi riêng với Trung Kiên về một số vấn đề. Trước khi cô nói gì, Trung Kiên, người nhạy bén, liền mở lời:
– Thật sự ngại với cô quá!
– Dạ, là việc không ai mong muốn anh ạ! Nhưng tôi có một số vấn đề muốn trao đổi với anh một chút!
– Vâng, cô cứ nói đi!
Hai người rời xa chiếc xe một khoảng, cô Thanh bắt đầu:
– Bé Ngọc Anh đã tới tuổi dạy thì rồi, tôi rất mong anh dành thời gian để tâm sự với con, giúp con chuẩn bị tốt hơn, đặc biệt là đến những ngày đặc biệt của con bé!
Trung Kiên, nghe được lời này, nhận ra rằng mình còn thiếu sót. Anh cảm thấy ái ngại trước cô giáo và cảm nhận sự áy náy với con gái. Cô Thanh nhẹ nhàng nói tiếp:
– Mẹ mất sớm là một thiệt thòi lớn nhất của con. Tôi thường tâm sự với con, nhưng sự tâm lý của bố mới là quan trọng nhất. Hãy mạnh dạn hỏi han con để con mở lòng với anh hơn!
– Ngọc Anh quả thật rất may mắn vì có cô giáo chủ nhiệm tâm lý như này! Thực lòng tôi cảm ơn cô nhiều lắm!
– Dạ không có gì anh ạ! Các con cứ ngoan ngoãn, chăm học là chúng ta vui rồi! Giờ này con cũng không thể tiếp tục vào tiết được nữa, anh đưa con về trước rồi ngày mai lại đến trường. Buổi tối, cô sẽ gửi bài vào nhóm lớp cho con sau ạ!
– Vâng. Cảm ơn cô! Xin phép bố con tôi về trước!
– Vâng. Chào anh!
Trên đường về nhà, Trung Kiên không nhắc tới việc ᵭάпҺ nhau của con, cũng không thể hiện thái độ không hài lòng như mọi lần con gây chuyện. Anh chỉ từ tốn hỏi:
– Con có đau chỗ nào không?
– Không ạ!
– Nếu có đau ở đâu, nói với bố nhé, không được giấu diếm!
– Con không đau ở đâu ạ!
– Nếu ngại nói với bố, thì con có thể nói với bác Thái hoặc bác Lành nghe chưa?
– Vâng.
Dặn con nhưng Trung Kiên vẫn chưa yên tâm. Anh nghĩ đến việc cần phải nói chuyện với con gái để hiểu rõ tình hình hơn. Khi về đến nhà, anh dặn chị Thái giúp việc nói chuyện với con gái xem thế nào.
Anh không có tâm trạng để làm việc, lo lắng cho các con khiến anh ở nhà. Anh vào phòng bé Bảo An, bé út vừa trải qua sự sợ hãï, nên hình như cô bé khép nép hơn. Kiên thương con gái lắm nhưng chỉ biết ôm con, thơm lên má bé, và nhẫn nại hỏi:
– Bảo An của bố uống hết sữa chưa?
Con bé không trả lời, chỉ gật đầu và tiếp tục ôm đồ chơi. Kiên vẫn nhẫn nại ôm con ân cần và hỏi tiếp:
– Con gái của bố giỏi thế thì muốn bố thưởng gì nào?
– …!!!
– Búp bê Elsa hay là bộ đồ chơi bác sĩ hay là…
Bảo An không chịu nói, nhưng vẻ mặt của cô bé đã ít nhiều giãn ra. Cô đang sử dụng iPad và chỉ vào bộ đồ vẽ trên màn hình. Trung Kiên, nhìn thấy điều này, cười và đề nghị:
– Chiều nay, bố đưa cả ba anh em đi mua sắm nhé?
Cô bé nghe đề xuất đi cùng anh chị, gật đầu nhẹ. Trung Kiên cười nhẹ, anh thơm lên trán con rồi bế cô bé ra khỏi phòng. Hai bố con dạo chơi trong vườn, ngắm nhìn những bông hoa nhỏ xinh. Nơi này trước đây vợ anh thường chăm sóc, và dù đã qua ba năm mà không còn bàn tay tinh tế của vợ, anh vẫn giữ được sự phát triển của vườn hoa mỗi ngày. Tuy nhiên, với ba đứa con, anh vẫn cảm thấy khó khăn, không thể đối mặt tốt như vợ đã làm trước đó.
– Hòa ơi! Anh phải làm thế nào để các con ngoan ngoãn như khi có mẹ bên cạnh? Làm sao anh có thể khiến con gái út chịu mở lòng nói chuyện… Anh phải làm gì mới được đây?