Nàng gia sư siêu ngầu chương 4 | Việc nhẹ lương cao

15/12/2023 Tác giả: Hà Phong 424

Sau sự kiện mới xảy ra, Kiều không vội đến nhà của Kiên để thăm hỏi bình thường, chỉ tới nhận công việc ở công ty của anh. Với Kiều, quan trọng nhất lúc này là chiếm được tình cảm của anh, còn chuyện về con cái của anh thì để tính sau. Kiều tập trung hết sức lực vào công việc, biết rõ con người của Kiên, người đã làm cho anh phải ra đi.

Trung Kiên thấy công việc của Kiều khá ổn định, không có ý kiến gì. Tuy nhiên, mỗi khi đi công tác hay ngoại giao, anh luôn chọn Minh Thành – người anh em đắc lực – để thay thế. Khi Kiều thành thạo công việc thư ký, Thành trở lại vị trí phó giám đốc và đảm nhiệm nhiều công việc khi Kiên bận rộn với gia đình.

Hai người bạn hỗ trợ lẫn nhau từ khi mới bắt đầu sự nghiệp, với số vốn ít ỏi nhưng sự hiểu biết và kinh nghiệm của họ đã làm nên một sự nghiệp nhỏ. Kết hợp cơ hội thuận lợi, họ đã thành công với chuỗi công ty sản xuất thiết bị và đồ dùng gia đình.

Kiên và Thành, những người đàn ông của gia đình, đã kinh doanh dựa trên nhu cầu thực tế trong cuộc sống. Mặc dù có nhiều công ty khác trong ngành, nhưng họ đã thành công nhờ vào cảm nhận và tâm huyết, mang lại hiệu quả tốt nhất cho khách hàng.

Do nhu cầu công việc tăng cao, công ty quyết định tuyển thêm nhân viên. Kiên tham gia chọn lựa cẩn thận để đảm bảo chất lượng. Sau một số ngày tuyển dụng, họ chỉ tuyển được một số người, và Kiên cố gắng thu xếp thời gian để kiểm tra công việc. Trong lúc này, anh bất ngờ nhận ra Thùy Dung – cô gái đã từng làm việc cùng anh trước đây.

Với sự xuất hiện đột ngột của Thùy Dung, Kiên ngồi ngây ngốc và ngập tràn suy nghĩ. Thùy Dung cũng nhận ra anh, nhưng cô không muốn gặp lại người đã làm cuộc sống của mình trở nên khó khăn. Sự gặp gỡ này khiến cả hai đều cảm thấy số phận trêu ngưỡc và khó lường.

Thùy Dung không ngớ ngẩn như Trung Kiên, nhưng tâm trạng của cô lúc này đầy ẩn chứa những câu hỏi không có lời đáp. Mấy tháng qua, cô đã xin việc khắp nơi nhưng gặp thất bại, và gia đình cô, đang chịu nợ do người bố đã biến mất, cũng không còn nhà để về. Cả gia đình lang thang vô định, đã chạy đến Lâm Đồng nhưng vẫn không có cuộc sống ổn định. Thùy Dung quyết định đưa mẹ và em trai về Hải Phòng, nơi cô từng làm giúp việc. Việc xin việc ở thành phố sẽ dễ dàng hơn so với những nơi khác mà gia đình cô đã đi qua.

May mắn thay, sau vài ngày về đến Hải Phòng, cô thấy thông báo tuyển dụng ở công ty Ánh Dương. Cơ hội này có vẻ là thay đổi cuộc sống của cô, nhưng không ngờ khi bước chân vào, cô đối mặt với người mà cô không muốn gặp. Ký ức về màn cãi vã với người này khiến cô không còn hy vọng nữa. Nhìn người ta ngồi ở vị trí lãnh đạo, cô cảm thấy “đen đủi”.

Trái tim Dung đang rơi vào trạng thái lo lắng và hối hận, không biết nên tiến hay lui. Khi cô định quay lưng rời đi, giọng của một người trong ban tuyển dụng đánh thức cô:

Cô gái ơi! Sao cứ đứng nhìn chúng tôi như vậy mà không nói gì? Hồ sơ đâu? Mang ra đây!

Dạ…

Thùy Dung đang do dự không biết có nên đưa hồ sơ hay không, ánh mắt không thiện cảm lại hướng thẳng về phía cô, khiến cô đứng như trời trồng. Khi cô quyết định cuối cùng là đưa hồ sơ, người trong ban tuyển dụng, sau khi xem xét thành tích học tập của cô, biểu lộ sự hài lòng vì cô học đúng chuyên ngành kế toán mà công ty đang cần.

Đám công ty đã nhìn Thùy Dung với vẻ chắc chắn, nhưng chẳng bao lâu sau, niềm vui của cô đã bị Trung Kiên làm mất đi.

Kiên, người xem hồ sơ cuối cùng, không hỏi như những ứng viên trước, mà ngay lập tức phán một câu khiến cô tức tối:

– Cô đã tốt nghiệp gần một năm mà chưa có kinh nghiệm làm việc, mặc dù thành tích học tập của cô rất ấn tượng, có cả chứng chỉ ứng dụng công nghệ thông tin và ngoại ngữ. Hồ sơ rất ấn tượng, nhưng vị trí này chúng tôi yêu cầu ít nhất một năm kinh nghiệm, vì thế cô không đáp ứng điều kiện và bị loại!

Mọi người trong phòng ngạc nhiên khi Sếp từ chối hồ sơ của Thùy Dung, bởi hồ sơ của cô là tốt nhất trong ngày nhưng Sếp vẫn từ chối thẳng thừng. Điều đặc biệt là Sếp chưa từng tuyển dụng kiểu như vậy, thường tạo cơ hội cho sinh viên mới ra trường có thành tích tốt, đặc biệt là những người vượt khó. Một người trong ban tuyển dụng muốn đưa ra ý kiến nhưng Sếp đã đứng lên và thông báo ngừng tuyển dụng, cả ngày mai cũng không tuyển thêm.

Mọi người đều nhìn nhau với vẻ tiếc nuối và thông cảm cho Thùy Dung, nhưng không ai dám phản đối ý kiến của lãnh đạo nên ai nấy rời phòng ngay sau đó.

Thùy Dung nhận ra Sếp cố ý trả thù, người này thực sự xấu xa, dù đã giúp con trai của ông ta nhưng chỉ vì một câu nói của cô hôm đó mà bị loại ngay lập tức.

Cô thấy thật bất công, không biết có lẽ kiếp trước cô đã làm điều gì đó không tốt nên kiếp này phải gặp khó khăn như vậy. Cô không còn đủ sức để mạnh mẽ nữa, muốn gục xuống và chân mỏi nhưng tiếng điện thoại nhấp nháy lại hỏi thăm.

Khi thấy số điện thoại của em trai, cô gấp gáp nhấc máy:

– Chị đây!

– Chị sắp về chưa?

– Ừ, chị sắp về!

– Thuốc đau đầu của mẹ đã hết, chị qua hiệu thuốc mua đi!

– Ồ… Chị biết rồi!

Mẹ cô chỉ cần mua thuốc hoạt huyết dưỡng não, không thường xuyên, nhưng cô chỉ có đủ tiền để mua từng vỉ một. Nhìn số tiền ít ỏi trong ví, Thùy Dung thở dài, nhưng cô vẫn phải cố gắng để làm chỗ dựa cho mẹ và em trai.

Rời khỏi căn phòng, Thùy Dung bước đi mệt mỏi. Cô mới 23 tuổi, không có gì trong tay, chỗ ở tạm bợ, đôi khi mệt mỏi nhưng số phận đã định sẵn, cô chỉ có thể chờ đợi cơ hội hiếm hoi.

Nhìn lại công ty to lớn, Thùy Dung quyết định rời đi, nhưng cô không kịp đi xa thì nghe tiếng gọi từ phía sau. Giọng này cô biết ngay là của ai, đã từng gặp không lâu trước đó. Cô tiếp tục bước, không dừng lại, nhưng không thể tiếp tục lâu vì anh ta nói tiếp:

– Cô có hứng thú với công việc khác không? Lương cũng không tồi đâu!

Thùy Dung không thể không ghét người đàn ông trước mặt. Đã giúp anh ta nhưng lại bị loại ngay lập tức sau đó. Đó không phải là cách trả ơn, mà là cố ý. Người làm kinh doanh thực sự giả tạo và thủ đoạn. Thùy Dung không thể nói gì khác ngoại trừ việc hướng ánh mắt không thiện cảm về phía anh và nói:

– Cảm ơn nhưng anh đã làm mất đi cơ hội tốt đấy!

Kiên không ngờ cô gái này vẫn thẳng thắn như lúc đầu gặp. Cô nói đúng, nhưng anh phải vi phạm một lần vì hoàn cảnh của cô. Anh thở dài và đề xuất:

– Công ty tôi không đáp ứng yêu cầu của cô, nhưng tôi có việc khác, lương cao hơn. Cô muốn thử không?

Thùy Dung cảm thấy bất ngờ với mức lương này. Chỉ chăm sóc một đứa bé nhưng được trả lương lớn như vậy. Điều đó giúp cô tạm thời vượt qua khó khăn hiện tại, việc tìm việc ổn định sẽ tính sau.

– Anh muốn điều gì nói luôn đi!

Kiên nhận thấy cách Thùy Dung chấp nhận việc này khác biệt. Dù không hài lòng với anh, nhưng có lẽ vì gia đình đang gặp khó khăn nên cô đồng ý nhanh chóng. Anh nghĩ trong lòng: Mối quan hệ giữa chủ và nhân viên như thế này liệu có hiệu quả không, nhưng thôi, cứ thử xem sao với cô gái này, nếu không được thì cho nghỉ việc.

– Trước khi đến, tôi có một số điều lưu ý. Tôi sẽ tạo điều kiện cho cô, nhưng cô phải tận tâm với công việc. Nếu phát hiện điều gì không ổn với con tôi, tôi không dễ dàng tha thứ.

– Anh yên tâm. Tôi không phải người có tâm địa xấu xa như một số người khác. Trẻ con là để yêu thương, chứ không phải để trút giận mà ħàɲħ ħạ chúng!

– Cô nghĩ như vậy là tốt! Thời gian làm việc từ 8h sáng tới 6h chiều!

– Anh còn có điều gì dặn dò khác không?

– Ngày mai cứ đến thử việc đi!

– Được! Anh cho tôi địa chỉ nhà đi!

Trung Kiên ghi địa chỉ ra tờ giấy và đưa cho Dung, sau đó hướng dẫn cô đến nhà anh. Thùy Dung xem địa chỉ thấy chỗ trọ của mình cách nhà anh ta khá xa, không có phương tiện đi lại, bắt xe ôm cũng tốn kém. Có lẽ sáng mai cô phải đi bộ từ sớm.

Sáng hôm sau, Thùy Dung dậy sớm để chuẩn bị và bắt đầu đi đến nhà Kiên. Theo địa chỉ, cô đi bộ mất gần một tiếng mới đến. Khi đến cổng nhà Kiên, cô đứng chờ một lúc. Sau một hồi nghỉ ngơi, Thùy Dung nhấn chuông. Lúc sau, một cô gái đi ra. Dung nhận ra đó là người giúp việc nhà Kiên mà cô gặp ở trạm công an. Trước khi cô kịp chào hỏi, cô gái đó đã nói:

– Cháu là Thùy Dung nhỉ?

– Vâng, cô nhận ra cháu à?

– Nhận ra chứ! Hôm đó cháu làm găng quá!

Cô gái nói với vẻ đùa, Thùy Dung cũng tủm tỉm:

– Tại hôm đấy cháu sợ bị lừa nên khổ cho em bé lắm ạ!

– Ừ, cẩn thận là tốt! Nhưng mà cháu đúng là rất cá tính đấy!

– Cô lại trêu cháu rồi!

– Thôi, vào nhà đi! Ông chủ đang đợi đấy!

– Vâng ạ!

Nghe cô gái nói, Thùy Dung cảm thấy lạc quan hơn. Cô theo cô gái vào nhà và đến phòng khách.

Từ ngoài cửa, Thùy Dung đã thấy người đàn ông lạnh lùng ngồi nghiêm túc ở ghế. Anh ta là người quy tắc và nghiêm túc. Thùy Dung cảm thấy hơi hồi hộp. Khi cô giúp việc thông báo đã tới, Dung cũng nghiêm túc chào:

– Chào ông chủ!

Bài viết liên quan