Nàng gia sư siêu ngầu chương 5 | Tăng lương
Trung Kiên nghe Thùy Dung chào vậy không quen lắm, nhưng nghĩ lại, cô cũng kém anh 17 tuổi, gọi như thế nào cũng được. Anh nhanh chóng dặn dò cô vài việc trước khi chuẩn bị đi làm. Ngay lúc đó, Bảo An thức giấc.
Con bé được bác Thái đưa ra khỏi phòng trong tình trạng buồn bã, mếu máo. Nhưng khi nhìn thấy người mà nó mong chờ từ lâu xuất hiện, mắt nó sáng lên, và nó vội vã chạy tới ôm chầm lấy Thùy Dung.
Mọi người đều bất ngờ trước cảnh này. Không ai nghĩ rằng Bảo An lại tỏ ra thân thiết với Thùy Dung đến vậy. Mọi người đều mở to mắt, mở to miệng. Thực sự, không ai nghĩ rằng sau chỉ một lần gặp, Bảo An lại nhớ cô như vậy và ôm cô thắm thiết. Thùy Dung cũng ngạc nhiên, không nghĩ nó lại nhớ cô và ôm cô như thế này. Mất vài giây để bình thường lại, Thùy Dung mới cúi xuống và hỏi:
– Bé có nhớ cô không?
Nó nhìn lên với ánh mắt ươn ướt và niềm vui khó nói, gật đầu liên tục. Rồi nó không để ý đến bố và mọi người mà chỉ kéo cô đi phắm phắm. Thùy Dung ái ngại nhìn lên, nhưng Trung Kiên ra hiệu cô cứ làm theo ý con bé.
Được sự đồng ý của Kiên, Thùy Dung theo Bảo An về phòng con bé. Kiên cũng theo sau và nhìn thấy con gái đưa bức tranh nó vẽ cho cô xem. Dung nhìn mình trong bức tranh còn non tay của An thì cười hí hửng, không nghĩ rằng nó có ấn tượng với cô đến vậy. Nhớ lời hứa hôm trước, cô lại cảm thấy áy náy. Cô xem lại bức tranh và khen ngợi:
– Bảo An giỏi quá! Mới bé xíu đã vẽ cô Dung đẹp thế này, có phải sau này bé muốn làm họa sĩ không?
Con bé vui mừng cười. Nó gật đầu và sau đó không để ý đến bố và mọi người, chỉ nhấc cô đi phăm phăm. Thùy Dung ngạc nhiên và Kiên đã tranh thủ nhắc nhở về việc chính:
– Bảo An thích cô Dung làm việc gì, bố đều đồng ý. Nhưng giờ bé phải đi làm vệ sinh cá nhân và ăn sáng đã nhé!
Thùy Dung hiểu ý và biết công việc của mình phải làm, cô đưa Bảo An đi đánh răng và rửa mặt. Khi hai mẹ con xong xuôi, họ chuyển ra phòng bàn ăn. Hôm nay, Bảo An tự ngồi gần để Thùy Dung đút ăn cho bé. Trung Kiên cũng chưa đi làm, chỉ đứng đó quan sát. Cô gái này biết cách chăm sóc trẻ con, và Kiên nhận thấy điều đó. Nhìn đồng hồ, anh thấy sắp đến giờ họp, nên anh nhanh chóng rời khỏi nhà.
Anh làm việc tại công ty, nhưng thường xuyên đưa mắt vào camera để xem tình hình ở nhà. Khi không thấy con gái và Thùy Dung chơi, anh sẽ nhắn tin hỏi chị Thái về tình trạng của con. Nhận được tin là Bảo An vui vẻ, ngoan ngoãn khi ăn và chơi, anh mới thấy an tâm.
Tuy nhiên, buổi trưa, anh quay về nhà kiểm tra cách con ăn trưa và ngạc nhiên khi thấy con ăn nhanh như vậy và còn cười nữa. Chăm sóc con từng năm, anh thường cảm thấy buồn vì con thường ốm yếu, buồn bã. Nhưng người giúp việc mới đến đã làm thay đổi con gái anh. Lạ thật, hai đứa con lớn của anh không phản ứng gì khi thấy người lạ đến nhà.
Kiên ngồi ăn vẫn quan sát Thùy Dung. Anh nhận ra cách cô chăm sóc con rất tỉ mỉ, nhẹ nhàng và cách nói chuyện của cô khác biệt so với lần gặp trước đó. Anh cảm thấy có điều gì đó khác biệt, nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn thuyết phục. Anh luôn nghĩ rằng: “Con ngựa phải đi đường dài thì mới biết là ngựa tốt hay xấu”.
Theo thỏa thuận giữa Kiên và Dung, cô chỉ chăm sóc Bảo An từ 7h sáng đến 6h tối. Khi cô chuẩn bị rời sau bữa tối, con bé không chịu buông tay, ôm chặt lấy cô. Ông bà Đức, Quyên và cả Trung Kiên cố gắng làm con bé buông tay nhưng không thành công. Cuối cùng, Kiên phải kéo con gái ra để Dung rời đi, con bé khóc lớn.
Dung thực sự không muốn nhìn con bé khóc nhưng công việc cô đã kết thúc, cô đành rời đi. Ra ngoài cổng, cô vẫn nghe thấy tiếng khóc của con bé, nhưng cô phải đi vì còn một quãng đường dài để về nhà.
Cả nhà ai cũng đứng nhìn, không ai dỗ được em bé. Tuấn Anh và Ngọc Anh thấy em bé ôm chặt không chịu buông, không hài lòng. Sau khi em bé khóc nôn ói, Tuấn Anh đề xuất:
– Mai chúng ta thử hỏi xem chị ấy có ở lại như bác Lành và bác Thái được không?
Ngọc Anh nhìn lườm, muốn phản đối nhưng Tuấn Anh nhanh chóng giải thích:
– Anh biết em không thích người lạ, anh cũng vậy. Nhưng nhìn bé An như thế này, chúng ta có thể chịu được không?
Cả ông bà Đức, Quyên và Trung Kiên đều ngạc nhiên khi nghe Tuấn Anh nói như người lớn. Kiên muốn thử thăm hỏi hai đứa con bằng một câu hỏi:
– Ờ… Bố cũng không dám để người lạ ở chung nhà với mình đâu!
– Con thấy cách chị ấy chăm sóc Bảo An, không phải là người xấu đâu. Nhưng chúng ta chưa hỏi ý kiến của chị ấy, bố và em Ngọc Anh đã quá vội vàng suy nghĩ xa.
– Ừ… Đúng vậy… Chưa biết cô ấy có đồng ý ở lại không!
Ông Đức đã đứng đó lâu, nghe hai cha con Kiên nói chuyện và thấy Ngọc Anh không có ý kiến phản đối, ông đồng thuận với ý kiến đó và đề xuất:
– Nếu xem bản khai cá nhân thì nhà cô ấy hiện tại chỉ có ba mẹ và cô ấy đang ở trọ, hoàn cảnh không dư giả. Bố nghĩ chúng ta nên thử nói chuyện và tăng tiền lương xem sao?
Tuấn Anh nghe ông nói như vậy, đồng ý ngay:
– Con thấy ông nội nói đúng!
– Vậy mai bố sẽ thử nói chuyện với chị ấy xem!
– Được.
Kiên nhìn bố mẹ nói chuyện nhẹ nhàng và quay sang dỗ dành con gái út:
– Bảo An ngoan nhé! Hôm nay chị Dung có việc phải về, mai bố sẽ nói chị ấy ở lại với con được không?
Con bé đang khóc mà nghe Kiên nói như vậy, đưa tay lau nước mắt, nhìn lên như muốn xác nhận anh có nói đúng không. Kiên gật đầu xác nhận, con bé mới chịu ngưng khóc. Nuôi con nhiều năm mà chỉ cần một câu nói từ người lạ là con bé dừng lại ngay, không biết anh là bố hay là người quen mới của cô gái kia.
Cả nhà thấy Bảo An ngưng khóc, chịu theo bố thì đều nhẹ nhõm, Ngọc Anh cũng đi theo em gái về phòng và hỏi:
– Bảo An thích chị Dung à?
Con bé nhìn chị, mỉm cười và gật đầu. Sau đó, nó lại đưa bức tranh mình vẽ cho chị xem. Ngọc Anh nói:
– Chị chỉ cho em vẽ mẹ của chúng ta thôi nhé!
Ngọc Anh lấy bức tranh gia đình chỉ vào hình ảnh của mẹ và nói:
– Mẹ chúng ta xinh đẹp và hiền lắm, em nhớ mẹ chắc chắn rất yêu em!
Nhưng con bé chỉ lắc đầu, hành động này khiến Ngọc Anh không vui. Dù cô đã khen ngợi mẹ trong ảnh nhưng em gái vẫn không cầm bút vẽ. Kiên đứng gần thấy chị gái lớn như sắp khóc, anh vỗ vai an ủi:
– Mẹ của các con đã mất khi em còn nhỏ, em đừng vội. Từ từ em sẽ hiểu và biết mẹ của các con là ai!
– Bố…
– Ngoan nhé! Dù mẹ không ở cùng chúng ta, nhưng mẹ vẫn luôn theo dõi bố con. Các con hãy ngoan, học giỏi để mẹ các con ở trên kia vui vẻ!
– Hic…hic…
– Em còn bé, cần có người giúp đỡ để phát triển. Hãy ủng hộ chị Dung như anh trai em nhé? Chị ấy đến để giúp em, không phải để thay thế vị trí của mẹ, cũng không cố ý lấy chị em ra khỏi gia đình.
Nghe bố ρhâп tích phải trái, Ngọc Anh mới gật đầu. Kiên thơm lên trán con và giục cô bé về phòng ngủ trước. Sau khi chị gái lớn rời đi, Kiên tiếp tục lo cho Bảo An. Buổi tối, con bé ăn ít và khóc nôn ói, cần phải uống thêm sữa. Sau một thời gian dỗ dành, con bé mới chịu uống hết. Trước khi đi ngủ, nó vẫn còn lo lắng về lời hứa, nên lại lấy bảng chữ cái ra hỏi lại. Kiên phải ҳάc nhận mấy lần để con bé yên tâm.
Sau khi xong phần chăm sóc cho con, đến lượt Kiên lo cho bản thân. Anh đi tắm và sau đó tiếp tục làm việc. Ngồi vào bàn máy tính, anh nghĩ về cách mở lời với Dung để cô chịu ở lại giúp đỡ. Anh lo lắng, nếu cô từ chối, anh không biết phải làm sao. Có vẻ anh phải chuẩn bị một phương án thay thế.
Sáng hôm sau, Thùy Dung đến sớm hơn mười năm phút. Thấy Bảo An chưa dậy, cô vào bếp phụ cô Thái và cô Lành. Kiên gọi cô ra phòng làm việc để trao đổi vấn đề liên quan đến Bảo An. Dung không chậm trễ mà đi theo. Trước khi kịp hỏi, Kiên đã nói:
– Việc liên quan đến Bảo An, tôi muốn trao đổi thêm với cô!
– Vâng, ông chủ cứ nói!
– Tôi muốn thuê cô ở lại nhà tôi chăm sóc Bảo An. Tôi sẽ trả lương gấp đôi và cô vẫn được về thăm gia đình một, hai ngày mỗi tháng. Cô có đồng ý không?
– Tôi cần suy nghĩ thêm!
– Gấp ba lần!
– …!!!
Kiên sợ thất hứa nên đưa ra mức lương cao hơn. Dung có chút do dự nhưng khi nghe đến mức lương, cô quyết định liều:
– Tôi đồng ý!
Kiên vui mừng nhưng nghĩ đến khả năng cô từ chối, anh cũng phải chuẩn bị phương án thứ hai. Dung yên tâm khi nghe mức lương, nhưng khi anh nghĩ đến điều này, cô đưa ra yêu cầu mới:
– Chỉ cần trả tôi 30 triệu và nghỉ 4 ngày trong tháng là được!
Kiên bất ngờ nhưng hỏi lại:
– Cô chắc không cần mức lương kia chứ?
– Tôi thấy mức lương này là phù hợp rồi ạ!
– Tôi cho cô lựa chọn, nhưng cô đã nói vậy thì tùy cô!
– Vâng. Nhưng việc ở lại xin phép được bắt đầu từ ngày mai! Hôm nay tôi cần về nói chuyện với mẹ và thu dọn đồ đạc!
– Tôi thì không sao, nhưng cô thấy tình cảnh hôm qua rồi đấy. Nếu cô thuyết phục được con bé đồng ý, thì cô có thể về nhà!
– Vâng, để tôi cố gắng thuyết phục Bảo An. Nếu không còn việc gì dặn dò thì tôi xin phép ra ngoài!
Buổi chiều, sau khi Thùy Dung tắm cho Bảo An và cho bé ăn cơm, cô bắt đầu thảo luận với con bé:
– Bảo An này, lẽ ra tối nay cô sẽ ngủ lại với con nhưng vì sáng nay cô đi vội nên chưa xin phép mẹ của cô. Cô giáo dạy rằng đi đâu cũng phải chào hỏi, xin phép bố mẹ thì mới là con ngoan. Thế nên hôm nay Bảo An chịu khó ngủ với bố một hôm để cô Dung về xin phép mẹ, rồi mai cô đến ngủ với An được không?
Con bé nghe cô nói có vẻ buồn rầu suy ngẫm. Cô thấy vậy, nên chuyển sang khen ngợi:
– Bảo An của cô là em bé ngoan, bé hiểu cô Dung nói gì đúng không?
– …
Được khen là em bé ngoan, con bé buồn rầu chuyển thành đầy ý cười, nó nhìn cô âu yếm và đưa tay vuốt nhẹ hai má cô. Cô cũng xao lòng với độ đáng yêu của con bé, vươn tay xoa đầu rồi thủ thỉ:
– Bảo An ăn ngoan. Mai cô đến, cô tặng con một món quà nhé?
Con bé sáng lên, ôm cô níu chặt và hôn vào hai má cô. Thùy Dung ôm con bé và đề xuất:
– Ăn hết bát này, cô sẽ đọc truyện cho em nghe, rồi cô mới về, được không?
– …
Ánh mắt của con bé đầy niềm vui. Cô tự giác lấy thìa từ tay bé và tự xúc cơm ăn. Thấy bé hào hứng, Dung cứ mỗi miếng cơm hoan hô khích lệ bé. Bát cơm nhanh chóng hết. Ông bà nội thấy cháu ăn ngoan, cũng ngồi lại bên cạnh. Bà Quyên phấn khởi nói:
– Bảo An nay ngoan quá! Đã ăn hết bát cơm rồi à?
– Vâng, An hôm nay ngoan lắm bà ạ!
– Hai cô cháu giỏi quá!
Ông Đức đứng đó cũng khen hai cô cháu. Dung nhận thấy ông bà nội của Bảo An là người dễ chịu, không khó chịu như bố bé. Cô cảm thấy yên tâm hơn khi sống cùng ở đây. Sau khi Bảo An ăn xong, hai cô cháu vào phòng đọc truyện. Bảo An lôi cuốn truyện cổ tích ra đưa cho Dung. Bé chỉ vào truyện Tấm Cám và ra hiệu cho cô đọc tiếp. Khi Dung đọc, có tiếng mở cửa phòng:
Dung dừng lại và nhìn lên thấy Trung Kiên bước vào phòng:
– Ông chủ đi làm về ạ!
– Con bé không cho cô về à?
– Dạ, không! Tôi hẹn ở lại đọc truyện cho Bảo An nghe một lúc rồi mới về!
Trung Kiên gật đầu và rời khỏi phòng. Dung chờ đến khi anh ra khỏi phòng thì quay trở lại chủ đề chính. Cô tập trung đọc hết ba câu chuyện cho Bảo An. Khi kết thúc, cô nhìn mặt bé có vẻ muốn nghe tiếp, nhưng khi liếc nhìn đồng hồ và thấy đã hơn 7 giờ tối, Dung phải từ chối ý định của bé:
– Không còn sớm nữa, cô ra gọi Bác Lành vào chơi với con để cô đi về, mẹ cô đang mong cô về đấy!
– …
Nhìn thấy Bảo An có vẻ buồn buồn, Thùy Dung tiếp tục:
– Sáng mai, cô sẽ đến sớm để chơi với Bảo An, nhé?
Bảo An gật đầu, hiện rõ là đồng ý, nhưng vẫn giữ vẻ lưu luyến. Dung cúi xuống và thơm nhẹ lên trán bé, động viên:
– Bảo An ngoan lắm! Gần đến giờ đi ngủ, con chịu khó uống sữa thêm nhé! Nghe lời, cô sẽ yêu quý bé nhiều hơn!
Lần này, Bảo An gật đầu ngay và dắt tay cô ra khỏi phòng. Hôm nay, bé dường như vui vẻ hơn và không khóc khi chia tay cô như hôm qua. Hai cô cháu ra khỏi phòng, mọi người trong gia đình đang chuẩn bị ăn tối. Ông bà nội mời Dung ở lại ăn, nhưng cô từ chối và xin phép về sớm để không làm phiền mọi người. Dung chào cả nhà và vẫy tay chào Bảo An trước khi bé buông tay và quay vào nhà. Bảo An đứng nhìn theo đến khi Dung biến mất ra khỏi tầm nhìn, sau đó bé mới quay lại bàn ăn.
Nó đã ăn trước đó, nhưng bây giờ bé không vào phòng mình để chơi búp bê như mọi ngày. Thay vào đó, bé theo bố và anh chị ra bàn ăn. Mặc dù đã no, nhưng ánh mắt của bé trông vui vẻ hơn và Ngọc Anh nhận xét:
– Bảo An hôm nay ngoan quá! Tối nay chị em mình lại vẽ nhé!
– …
Nhìn thấy bé gật đầu chấp nhận, Ngọc Anh mừng lắm và chia sẻ một miếng thịt nhỏ cho bé:
– Ăn đi, miếng này ngon lắm!
Bảo An đã no nhưng nghe chị nói vậy, bé há miệng như con chim sâu nhận thức mồi. Tuấn Anh, ngồi cạnh, thấy vui mừng và nói với bố:
– Chị Dung có vẻ giỏi trong việc dỗ dành trẻ nhỏ, nhỉ? Hôm nay cô ấy nói về nhà, bé còn tiễn còn biết tạm biệt nữa chứ!
– Ừ, cũng được! Bảo An hôm nay ngoan quá. Chắc chị ấy biết cách làm cho trẻ thích thú!
– Vâng.
Trung Kiên nhìn thấy con trai vui vẻ, anh hỏi về học tập một chút:
– À… Công việc học tập của con đang ổn định chưa? Thi giữa kỳ sắp đến rồi đấy con!
– Bố yên tâm. Con vẫn học bình thường!
Nói đến việc học, Tuấn Anh trông có vẻ không vui, nhưng Kiên không muốn làm phiền con cái thêm. Anh nhẫn nại khuyên nhủ:
– Lớp 9 rồi đấy! Cố gắng học để thi vào cấp ba con nhé!
– Vâng. Con hiểu mà!
Trung Kiên không nhắc nhở con gái vì hiện tại không muốn làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn.