Nàng gia sư siêu ngầu Chương 7 | Niềm vui bé nhỏ
– Sao vậy?
– Tôi có việc cần nói! Phiền ông ít phút thôi!
– Vào đi!
Bước vào, Thùy Dung đã cảm nhận được sự phiền muộn và bất ổn trong giọng nói từ bên trong. Tuy nhiên, vì lòng nhân ái và tôn trọng, cô quyết định mở cửa và bước vào. Kiên không ngẩng đầu lên nhìn cô, hoặc ít nhất là không chào đón cô ngồi xuống như mọi lần khi cô được gọi vào. Không gặp phản ứng tích cực, Thùy Dung giữ im lặng, cận kề bàn làm việc và đặt một cốc sữa nóng và một bát mì ý lên đó.
– Từ hôm qua đến giờ ông chủ không ăn một miếng cơm nào. Hãy ăn ít nhất là một chút đi ạ!
– Cô có việc gì thế?
– Món này thì nên ăn nóng! Sau khi ông chủ ăn xong, tôi sẽ trình bày chuyện!
– Cô nói trước đi!
Hiểu rõ tính cách ít nói của Kiên, Thùy Dung không ép buộc mà ngồi xuống trên chiếc ghế đối diện để bắt đầu giải thích:
– Tôi hiểu rằng việc này không nằm trong trách nhiệm của mình, nhưng tôi không muốn có hiểu lầm giữa ông chủ và cậu Tuấn Anh!
– Cô biết gì đấy?
– Cậu Tuấn Anh có thái độ với ông vì có lý do đó ạ!
– Lý do gì vậy?
– Vâng! Tôi…
Lần đầu tiên, Thùy Dung cảm thấy mình không linh hoạt, không như tính cách thẳng thắn thường thấy của mình. Kiên, thấy cô như vậy, giảm đi sự lạnh lùng và chậm rãi hỏi:
– Nếu có chuyện gì, cô nói đi. Không cần phải do dự!
– Tôi… Tôi không biết về mối quan hệ giữa ông và chị Kiều nhưng theo tôi được biết từ lời tâm sự của cậu Tuấn Anh, ông chủ là thần tượng của cậu ấy. Nhưng kể từ khi cậu ấy thấy ông đi chung với chị Kiều không chỉ trong nhà hàng mà còn trong khách sạn, cậu ấy nghĩ rằng giữa ông và chị ấy có một mức độ thân thiết vượt quá công việc… Và còn nói rằng ông quên mất mẹ của cô ấy, cộng thêm một số lý do khác…
– Lý… Lý do gì?
Thùy Dung không biết phải diễn đạt thế nào tiếp theo, thì nhận ra sự hấp tấp của Kiên, nên cô nói đại:
– Tôi… Tôi không thể chắc chắn về những lý do đó. Ông nên nói rõ với cậu ấy để tránh hiểu lầm thêm về chuyện ông chụp ảnh chung với chị Kiều kèm những lời mật ngọt đăng ở trên facebook ý.
– Tôi có chụp ảnh chung với cô Kiều khi nào vậy?
– Đừng hỏi tôi, tôi chỉ nghe cậu Tuấn Anh nói vậy thôi. Còn việc ông có chụp ảnh chung hay không, thì ông nên nói rõ với cậu ấy để tránh hiểu lầm.
Nhận ra sự hấp tấp trong cách nói, Kiên cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình, nhưng sau đó anh muốn làm rõ:
– Đúng là gần đây tôi thường đi cùng cô Kiều, nhưng chỉ là vì công việc. Đến khách sạn cũng chỉ để đón một vị khách quan trọng thôi.
– Những điều này ông nên nói rõ với Tuấn Anh để giải thích.
– À, ờ…
– Tôi đến đây chỉ để thông báo với ông về vấn đề này. Nếu là hiểu lầm, ông cũng nên làm rõ để tránh những hậu quả không mong muốn xảy ra.
– Tôi đã hiểu.
– Ông tiếp tục công việc đi. Tôi xin phép về phòng với bé An.
Sau khi Kiên đồng ý và Thùy Dung sắp rời khỏi phòng, anh lại nói:
– Mặc dù không phải trách nhiệm của cô, nhưng lúc này chị Thái và chị Lành đều đã nghỉ, cô có thể giúp tôi hâm lại đồ ăn được không?
– Dĩ nhiên ạ! Ông chủ đợi một chút!
Thùy Dung không ngần ngại và nhanh chóng hâm lại mì ý và pha cốc trà nóng, mang đến cho Kiên:
– Mời ông chủ! Cốc sữa đã nguội, uống trà sẽ giúp ông dễ ngủ hơn ạ!
– Cảm ơn!
– Không có gì! Tôi xin phép về phòng đây!
– …
Mặc dù không biết liệu hai bố con đã nói chuyện thế nào, nhưng vào bữa sáng hôm sau, thái độ của họ đã thay đổi đáng kể. Tuấn Anh tự giác học sớm cùng em gái, ông Đức và bà Quyên cũng hài lòng. Điều này khiến Trung Kiên cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc.
Thật không khỏi hạnh phúc khi thấy hai đứa con lớn cùng nhau đi học với tâm trạng thoải mái. Đó có lẽ là nụ cười hạnh phúc nhất từ khi người vợ quá cố của anh ra đi. Kiên theo dõi bóng dáng của hai con cho đến khi họ rẽ khỏi cổng, sau đó quay lại ôm cô con gái út bé bỏng của mình và nhẹ nhàng hỏi:
– Bảo An! Chiều nay con muốn đi chơi công viên không?
– …
Con gái nhỏ mỉm cười tươi và gật đầu như một chú cún đáng yêu. Kiên cười hiền, vuốt nhẹ đầu con và nói:
– Vậy chiều nay bố sẽ về sớm để đưa con đi nhé!
– …
Bảo An cả ngày trông chờ, cuối cùng, khi chiều đến, sợ bố quên, cô bé lấy điện thoại của Thùy Dung và nhắn tin cho anh:
– Bố ơi… Bố về…
Bảo An chưa biết viết nhiều, chỉ những từ đơn giản, nhưng khi Kiên nhận được tin nhắn, anh liền gọi lại. Thùy Dung, biết là cuộc gọi dành cho con gái, lấy máy và nói:
– Là tôi ạ! Bảo An háo hức quá nên đã mượn máy của tôi để nhắn tin cho ông chủ!
– Ừ. Cô nói với bé là tôi đang về rồi!
– Vâng.
Thùy Dung bật loa để Bảo An cũng nghe được cuộc trò chuyện. Cô bé không đợi cô lấy đồ giúp, tự mình chạy vào phòng, cầm ba lô nhỏ và đứng sẵn ngoài cổng. Khi thấy xe của bố tiến vào, Bảo An hào hứng vẫy tay liên tục.
Kiên nhìn thấy con vội vã, sợ vấp té, liền dừng xe ngay lập tức. Anh mở cửa xe, bước ra và đi lại để bế con lên. Bảo An cũng nhanh chóng kéo tay Thùy Dung theo, nhưng cô từ chối khéo léo:
– Bảo An đi chơi với bố nhé! Cô ở nhà chờ con về!
– Ư… Ư…
Nghe cô nói vậy, Bảo An lắc đầu phản đối. Dung tiếp tục khuyên nhủ, nhưng con bé dở bài khóc mếu, tay nhỏ xíu bám vào vạt áo bố năn nỉ. Kiên hiểu ý con bé, gật đầu và nói với Thùy Dung:
– Cô đi cùng con bé đi!
– Tôi chỉ lo lắng làm phiền ông chủ thôi!
– Nó thích cô, cô đi cùng đi!
– Vậy để tôi bế An, ông lên xe trước đi ạ!
– Được rồi! Cô lên xe trước đi!
Kiên bế con vào ghế sau cùng với Dung, sau đó anh quay lại ghế lái để xe di chuyển ra khỏi nhà. Trên đường tới công viên, Bảo An tạo nên không khí vui nhộn với những hành động nhanh nhẹn. Tuy nhiên, đối với hai người lớn, họ chỉ có những biểu hiện ừ, à khi con bé cần sự chăm sóc. Khi đến công viên, cảnh tượng của Bảo An kéo Kiên và Thùy Dung chạy băng băng khiến mọi người xung quanh có lẽ sẽ nghĩ đó là một gia đình hạnh phúc, không ngờ đó lại là cô gia sư và ông chủ.
Thùy Dung lo lắng Bảo An vấp ngã, nhắc nhở con bé liên tục, nhưng đứa trẻ phấn khích không nghe rõ lời cô. Lúc sau, nó thậm chí buông tay hai người và chạy nhanh về phía khu vực có trò chơi cưỡi ngựa. Bàn tay nhỏ xíu lại ra hiệu để hai người tham gia, nhưng Thùy Dung nhanh chóng làm động tác xua tay:
– Bảo An, đi chơi với bố nha, cô sợ đu quay lắm!
– …
Nhưng con bé không nghe, kéo cô đi bằng được, lúc này Kiên lên tiếng:
– Tôi không quen với những trò này, cô giúp tôi ngồi chơi với nó đi!
– Tôi…
– Cô trẻ hơn tôi nhiều, sẽ thích hợp hơn, đừng để nó buồn!
– …
Thùy Dung nhìn Bảo An phấn khích, không nỡ từ chối, cố mỉm cười động viên rồi cùng con bé đi mua vé.
Dường như chỉ là những trò chơi đơn giản, nhưng khi kết thúc cưỡi ngựa, đu quay, gắp gấu, con bé lại dẫn cô đến tham gia trò chơi tàu lượn. Dù cô đã đủ căng thẳng từ những trò chơi trước đó, nhưng đến trò tàu lượn siêu tốc, Thùy Dung cảm thấy không tự tin. Tuy nhiên, cô không muốn từ chối hoặc có ý kiến trước ông chủ và Bảo An, nên sau một chút đắn đo, cô quyết định thử một lần.
Khi bước gần khu vực tàu lượn siêu tốc, cảm giác như có một lực hấp dẫn đưa Thùy Dung lại. Bảo An vẫn kéo cô mạnh mẽ. Dung cảm thấy không tự tin và ánh mắt lo lắng của cô chuyển sang bên cạnh, thấy sự háo hức của Bảo An, cô chỉ biết thở dài trong lòng, rồi nghĩ về cách con bé dám dẫn cô, một người lớn, đến trò chơi này. Cô tự hỏi sao con bé lại thấy bản lĩnh đến vậy, trong khi cô, mặc dù lớn tuổi hơn nhưng lại sợ trò chơi của trẻ con.
Có lẽ ai cũng có cùng tâm trạng như Thùy Dung khi chơi trò tàu lượn siêu tốc. Ngay cả khi tàu lượn bắt đầu chậm rãi, dần dần tăng tốc, thậm chí sau cùng là lúc dừng lại, cô không giữ được sự điều tĩnh. Vẻ mặt xanh xao của cô thể hiện tất cả, làm Kiên, người thường lạnh lùng và ít nói, không thể không quan tâm:
– Cô không sao chứ?
– Dạ, tôi vẫn ổn!
– Thật không?
– Dạ, ổn ạ!
Thùy Dung trả lời và nhanh chóng uống nước từ chai mà cô cầm theo, cảm giác nôn nao và như trôi giữa mây. Sau một lúc nghỉ ngơi, Bảo An lại muốn chơi thêm một số trò khác, và Thùy Dung không thể từ chối khi thấy con bé vui mừng. Cả ba đã ăn trưa tại khu vui chơi, chọn đồ ăn dành cho trẻ con. Dù không phải là bữa trưa nhà, nhưng Kiên và Thùy Dung cũng ăn một ít để có vẻ lễ phép. Bảo An thì ăn no căng.
Sau khi chơi nhiều trò, Bảo An không muốn tung tăng nữa, hai người lớn quyết định đưa con bé về nhà. Khi đang trên đường về, Bảo An đã ngủ gọn trong lòng Thùy Dung. Khi xe đến trước cổng, Kiên xuống trước và muốn bế con bé, nhưng cô từ chối:
– Ông chủ, để tôi bế bé được không?
– Nhưng nó nặng đấy!
– Không sao, tôi có thể đưa bé về. Ông giúp tôi cầm cái ba lô nhỏ thôi!
Thùy Dung ôm Bảo An đi nhanh về phòng của họ, Kiên cầm ba lô theo sau. Khi đặt con bé lên giường, Kiên nhắc nhở:
– Bây giờ nó ngủ rồi, làm sao thay bộ đồ được?
– Ông chủ đừng lo, bé An ngủ say, tôi có thể thay dễ dàng.
Kiên vẫn lo lắng cho con, cảm thấy bộ quần áo đầy mồ hôi có thể khiến con ốm, nhưng Thùy Dung không thể phát hiện vẻ lo lắng đó. Cô đặt con bé xuống và nhanh chóng vào phòng tắm, chuẩn bị một chậu nước ấm và một chiếc khăn. Cô thêm một vài giọt “nước gừng gió địa liền” vào nước để tránh con bị cảm lạnh. Hành động của cô rất thuần thục, nhẹ nhàng lau chùi cho bé, sau đó mặc cho nó một bộ đồ gấu dễ thương.
Cả quá trình chỉ mất chưa đầy năm phút và khi thấy con gái ngủ sâu, Kiên mới an tâm rời đi. Thùy Dung cũng xong việc và đi thay đồ, sau đó ra phòng khách. Mặc dù không muộn nhưng cũng không phải là giờ ăn tối, gần chín giờ đêm. Cô quyết định nấu một bát mì ăn tạm. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay lại và thấy Kiên đang cầm bình nước:
– Ông chủ có muốn ăn gì không ạ?
– Ừ, tôi cũng đói!
– Tôi nấu mì bò rau cải, ông chủ ăn không?
– Ăn giống cô đi!
Dù hai người lớn đã đói, nhưng Thùy Dung không ngờ Kiên lại dễ tính với thực phẩm như vậy. Cô vui vẻ làm hai tô mì và pha hai cốc trà hoa cúc, mang ra bàn ăn. Kiên nói:
– Lần sau không cần pha trà này cho tôi nữa!
– À… Vâng.
– Tôi thích cafe đen không đường!
– Nhưng trà tốt hơn cafe!
– Tôi có nhiều việc cần làm vào buổi tối! Uống trà sẽ làm tôi buồn ngủ!
– …
Kiên hiếm khi nói nhiều như vậy, nên Dung cũng thấy ngạc nhiên và nói:
– Tôi thấy ông chủ làm việc suốt ngày, buổi tối lại quấn túm với mấy cô cậu thì thời gian nghỉ ngơi sẽ tốt hơn ạ!
– Biết là vậy, nhưng công việc nhiều, nếu không giải quyết kịp thời sẽ ảnh hưởng đến tiến độ!
– Tôi có thể nói hơi quá đấy nhưng con người không phải là máy móc! Máy móc hỏng có thể sửa, nhưng sức khỏe bị tổn thương thì khó khắc phục! Và bây giờ ông chủ còn mang trọng trách quan trọng đối với cả gia đình!
Sau khi Dung kể về niềm vui của Bảo An, cô quyết định ghé thăm phòng Ngọc Anh để xem cô bé đã ngủ chưa. Ngọc Anh mở cửa khiến Dung ngạc nhiên:
– Ơ, chị chưa đi ngủ à? Em nghĩ hôm nay chị và Bảo An sẽ đi ngủ sớm chứ!
– Chị chưa buồn ngủ, còn Bảo An thì đã lăn ra ngủ từ lúc trên đường về rồi đó.
– Hôm nay chắc Bảo An vui lắm, đúng không chị?
– Ừ, rất vui! Con bé còn nằm ngủ mơ cười với khách kia đấy!
Hehe…
Nhìn thấy Ngọc Anh vui vẻ, Dung nhanh chóng đặt câu hỏi về việc học tập của cô bé:
– Em ơi, làm bài tập xong chưa vậy?
– Có, em đang sắp xong rồi. Chỉ còn mỗi bài này nữa thôi, nhưng em giải mãi không được!
– Em muốn chị giúp không?
– Chị biết làm Toán không?
– Một chút thôi!
– Vậy chị xem giúp em nhé!
Thùy Dung kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Ngọc Anh, đọc đề bài hai lần rồi giải thích chậm rãi. Ngọc Anh sau một khoảng thời gian nghe giảng tập trung, khen ngợi:
– Chị Dung giỏi quá! Học đã lâu mà chị vẫn nhớ, giải thích còn dễ hiểu hơn cả thầy của em!
– Em hiểu là được rồi! Giờ em làm nhanh để đi ngủ thôi!
– Chỉ giúp em mỗi bài này nữa đi!
– Sao lại nói chỉ còn một bài thế?
– Hihi… Mỗi bài này nữa thôi!
– Vậy nào! Môn Vật Lý này chị cũng không giỏi lắm, nhưng chị sẽ cố gắng!
– Em tin chị!
Nhìn thấy nụ cười hiền của Ngọc Anh, Thùy Dung cũng hồi hộp theo. Có lẽ từ khi cô đến ở chung, đây là lần thứ hai cô bé này thể hiện sự gần gũi. Không phải vì cố ý để lấy lòng gia đình, nhưng sự hòa thuận trong cuộc sống càng làm cho mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.