Đọc truyện Nghề làm vợ chương 1 tác giả Tâm Tửng
Tối hôm nay sau bữa tối, khi tôi đã dọn dẹp xong và đang rửa bát, một cú va chạm làm tôi ŧυộŧ tay, rơi chiếc đĩa xuống đất và vỡ tan.
Choang…. Choang… – tiếng mẹ chồng bà Loan vọng lại từ ngoài.
Không muốn làm mất bình tĩnh, tôi đáp:
Chị lại phá đồ đấy à? Không rửa thì để đấy, tôi rửa chứ ᵭ.ậ..℘ đi rồi bốc mà ăn à.
Bà Loan tiếp tục phê phán:
Dạ con gọi rồi.
Tôi biết tính cách của bà nên kệ, rửa xong tôi lên gác. Bà Loan lại nói:
Gọi hộ tôi bốn đứa tối nay xuống đây, sáng mai tôi đi viện khám. Người mệt kiểu này khó chịu lắm.
Dạ con gọi rồi.
Bà Loan không quên than phiền:
Cứ con gáι lấy chồng gần mới được nhờ vả. Còn con trai và con dâu thì sao, mẹ tôi chồng mỉa mai tôi.
Sau đó, tôi giới thiệu về bản thân và gia đình, kể về mối quan hệ với chồng và mẹ chồng. Mặc dù cuộc sống vẫn khá ổn định, nhưng tôi vẫn gặp khó khăn với mẹ chồng, người luôn giữ thái độ ghét bỏ. Tôi đau lòng và không biết phải làm gì để mẹ chồng thay đổi thái độ.
Tối hôm đó, khi mẹ chồng tôi “ốm”, các cô em chồng cùng nhau hỏi thăm:
Mẹ ốm à?
Tao sắp ૮.ɦ.ế.ƭ tới nơi rồi đấy. Mai đưa tao đi khám xem sao, ở nhà Ьệпh càng thêm nặng ૮.ɦ.ế.ƭ lúc nào không biết đâu.
Cô em nhỏ đề xuất:
Nếu mẹ mệt, bảo anh Khánh với chị Linh đưa mẹ đi.
Mẹ chồng tôi từ chối:
Thôi, tao không giám… đưa đi rồi về lại nhiếc móc tao à?
Cô em chồng trả lời:
Mẹ đúng là, ai dám nhiếc móc mẹ chứ?
Sáng hôm sau, tôi và cô út đưa mẹ chồng đi khám. Trong khi đó, bà Loan và các cô con gáι ngồi chơi trong phòng và nói xấu về tôi và chồng.
Dạo này chị Linh có vẻ ăn chơi mẹ nhỉ, còn ᵭάпҺ cả son nữa đấy.
Lại d᷈-i᷈ rồi.
Thế anh Khánh không bảo gì à?
Cái thằng ngu đội vợ lên đầu đấy thì biết gì mà bảo.
Nhìn mặt nó cứ lầm lì thấy ghét.
Chúng mày ở xa nên không biết chứ tao sống cùng nó tao ớn lên tận cổ rồi.
Có gì mẹ cứ cҺửι thẳng mặt luôn, ngán gì.
Tình hình gia đình vẫn căng thẳng, và tôi không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề với mẹ chồng.
Tôi đang nấu cơm dưới bếp, nhưng vẫn nghe thấy những lời trách móc của mẹ chồng và các em chồng tôi về con dâu của họ. Mặc dù đã quen với những lời nói đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy bất bình.
Suốt năm năm làm dâu, tôi chưa bao giờ cãi lại bố mẹ chồng, dù họ đã nghỉ hưu và có lương, nhưng tôi vẫn tự lo chi phí sinh hoạt trong gia đình, từ tiền ăn, tiền điện, tiền nước, đến đồ ăn trong tủ lạnh. Tuy tôi luôn chăm chỉ, nhưng vẫn bị mang tiếng ki bo kiệt xỉn.
Một hôm, mẹ chồng phàn nàn về thức ăn:
Suốt ngày cho ăn ϮhịϮ.
Tôi cố giữ bình tĩnh:
Mai ông bà muốn ăn gì để con mua ạ?
Mẹ chồng từ chối mọi đề xuất:
Không dám anh chị cho ăn gì thì tôi ăn thế, tôi không dám đòi hỏi đâu.
Cảnh tôi đi lên gác để tránh đối đầu với mẹ chồng là chuyện thường xuyên, bởi tôi biết mỗi lần nói một câu, mẹ chồng lại cҺửι tôi 10 câu.
Một ngày, tôi gọi mẹ chồng để nhờ đón cháu hộ. Tuy nhiên, mọi người đều từ chối vì lý do bận rộn. Tôi tức tức đón cháu về, nấu cơm, tắm rửa cho con, nhưng vẫn bị chồng mắng:
Em thu xếp mà về đón con chứ, bà người yếu ra đường gió máy về lại ốm.
Tôi bảo vệ mình:
Thỉnh thoảng mới nhờ mẹ, lớp con cũng không xa xôi, chỉ cách đó không tới một cây số. Mẹ có ốm đau gì đâu mà anh lại nói em vậy.
Chúng tôi cãi nhau, nhưng cuối cùng tôi vẫn là người chịu nhịn, để yên cho hòa bình trong gia đình.
Trong khi đó, cháu ngoại thì được bà đón rước suốt ngày, mặc dù bà kêu mệt. Tôi tự giữ lòng tức giận, nhưng vẫn là người chấp nhận những gì đến từ gia đình để duy trì hòa bình.
Sáng nay, tôi thức dậy và quyết định mua phở để cả nhà có bữa sáng ngon lành. Mẹ chồng tôi xuống và hỏi:
Hôm nay ăn sang thế! Bao nhiêu tiền một bát hả chị?
Dạ, 20 ngàn thôi ạ, lâu lâu đổi món một chút mẹ ạ.
Bữa sáng cả nhà hết cả trăm nghìn, đúng là hoang phí. Sống như chị thì có mà phá sản mất.
Thôi mẹ ăn đi, không nguội không ngon đâu, chồng tôi vội kéo tay mẹ chồng đi.
Làm gì thì cũng phải chừng mực chứ, con trai tôi nó vất vả cả ngày ngoài đường kiếm tiền đấy, chị cứ hoang phí đi.
Tôi cảm thấy nghẹn ứ cổ họng, nhưng không dám cãi lại. Mỗi tháng, chồng tôi chỉ đưa tôi 2 triệu, không đủ để chi tiêu cho gia đình.
Sáng chủ nhật, cô con gái thứ hai của bà Loan mang bánh cuốn tặng mẹ và con. Tâm sự của mẹ chồng và cô con gái đó khiến tôi buồn lòng.
Tôi muốn đưa hai đứa con sang nhà ông bà ngoại chơi, nhưng mẹ chồng lại phê phán:
Sang cái gì mà sang suốt ngày thế? Đi ít thôi, nhờ tôi nhờ.
Tôi tỏ ra bình tĩnh, nhưng lòng bực bội. Dù lấy chồng gần nhà, mỗi lần ghé nhà ông bà ngoại một lần, mẹ chồng tôi cũng nói.
Chủ nhật nào các cô em cũng đưa con tới chơi, tôi phải lo việc nhà một mình. Mọi người ăn uống xong, rồi đi, tôi dọn dẹp cô đơn.
Các em tới chơi ăn cơm mà mua có một con gà, mẹ chồng tôi lườm tôi.
Thì ϮhịϮ, lợn trong tủ vẫn còn, mua một con thôi. Ăn uống bao nhiêu đâu mẹ?
Giờ chị còn cãi tôi nữa à? Có đứa con dâu nào mẹ chồng chưa nói xong mà con dâu đã cãi xong rồi không?
Tôi không trả lời, chỉ đi lên gác và khóc. Tôi cảm thấy khổ sở, mẹ chồng khó tính và thêm 4 cô em chồng luôn ở quanh đây, ngày nào cũng có mặt và nói xấu về tôi.
Tình trạng này khiến tôi nản lòng, nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn vì chồng và con cái tôi. Mỗi tháng, lương mẹ chồng không hết, bà lại gửi cho con gái hoặc cho con gái vay. Cô út nghĩ tôi tham tiền, nhưng tôi chỉ nhận định đó là tiền của bà, làm gì tôi không quan tâm. Cô út thậm chí nói:
Mẹ có tiền thì cất đi hoặc gửi cho con, đừng đưa cho chị dâu, lúc cần lại không có mà tiêu đâu, cần mua gì ngửa tay xin con dâu thì nhục lắm.
Tôi biết chứ! Tôi đẻ ra chị đấy, chị nghĩ mẹ chị ngu thế à?
Tôi nghe thấy mà lòng chua xót, nhưng vẫn tiếp tục nhịn nhọt.
!
Tôi đã sống với gia đình chồng được năm năm, nhưng chưa một lần để các em chịu thiệt thì phải. Các em lấy chồng, tới nhật là cho con về nhà chơi, còn tôi thì đi chợ búa cơm nước. Chưa bao giờ tôi tiếc cho các cháu bất cứ điều gì. Nhưng chỉ cần một chút khóc lóc, cả nhà chồng lại quay lưng với tôi.
Gần tết, tôi quyết định đi làm tóc mới. Tôi cắt ngắn và làm thẳng để thay đổi chút vẻ trẻ trung, vì tóc cũ nhìn quê quá. Nhưng bị mẹ chồng phê phán, bảo tôi ăn chơi và đua đòi, thậm chí cả nhà chồng nói tôi sống ồn ào.
Một số câu chuyện trong gia đình khiến tôi cảm thấy buồn phiền. Mấy đứa trẻ khi chơi cứ khi nào con trai khóc là nó lại bị mọi người đổ lỗi, đôi khi đứa nhỏ phải chịu những cái không đáng có.
Tối đó, chồng tôi đi nhậu không về, tôi thấy bất mãn với gia đình này. Đến 2 giờ sáng, chồng mới về nhưng tôi không dám cãi nhau.
Một lần đi ra cửa, tôi gặp mẹ chồng sau khi tập thể dục. Bà bảo:
Con làm mới váy đi làm đẹp đấy.
Dạ, đây là đồng phục của công ty. Đừng có nói tôi làm mới đâu, mọi người sẽ hiểu lầm.
À, con lại cãi lại tôi đấy hả? Mất dạy.
Tôi tức giận và cãi lại, rồi quyết định rời nhà. Đi được một đoạn, nhưng vẫn nghe tiếng mẹ chồng cằn nhằn phía sau.
Hôm đó, tôi cãi lại mẹ chồng với chồng làm chứng, không còn sợ hãi nữa. Tôi quyết định phải mạnh mẽ để bảo vệ bản thân, không thì sẽ bị mẹ chồng đè dưới đất.
Buổi tối, khi tôi đang đưa con ngủ, chồng tôi về và hỏi:
Em nói gì với mẹ đấy sáng nay?
Chuyện sáng ấy ạ? Em đã cãi lại mẹ vì…
Chưa kịp giải thích, chồng tôi đã tát tôi một cái khiến tôi đau đớn.
Sao anh đánh em? Em chỉ cãi mẹ một câu mà anh đánh em vậy sao?
Chồng chỉ nhìn tôi và nói:
Mày nói dối vừa thôi! Nếu còn tiếp tục như thế này thì đừng trách tao…
Chồng tôi không quan tâm ai đúng ai sai, chỉ cần thấy tôi cãi là anh ấy ᵭάпҺ tôi ngay. Tôi uất ức và không biết phải làm gì nên chỉ có thể ôm mặt khóc nức nở.
Sáng hôm sau, mẹ chồng tôi nhìn thấy tôi sưng mặt và bày tỏ sự hạnh phúc. Bà nói:
Nhà này không có thói mất dạy đâu! Nếu còn tiếp tục như thế, tôi sẽ gửi chị về cho bố mẹ chị dạy lại đấy.
Tôi không muốn trả lời và chỉ đứng lặng im, nhìn mẹ chồng. Hôm nay tôi mệt, nên tôi không nấu đồ ăn sáng. Chồng tôi và bố chồng tôi tự lo ăn sáng, tôi đưa các con đến cổng trường rồi đi làm luôn. Mẹ chồng tôi tức lắm và nói xấu về tôi với hàng xóm. Bác hàng xóm quay ra bênh tôi, nói rằng bà mẹ chồng ghê gớm và không biết thương con dâu.
Buổi chiều, khi công việc kết thúc, tôi vẫn ngồi đó chưa muốn về. Tôi nghĩ về gia đình tồi tàn, chân tôi lại chùn và không muốn bước tiếp. Chị Mai, người cùng công ty, hỏi tôi:
Linh chưa về à em? Có chuyện gì đâu mà em uất hận?
Tôi thở dài và trả lời:
Em có chị, nhưng không muốn nói.
Sao thế? Em có tâm sự gì đâu?
Dạ không ạ.
Nhìn vết bầm tím trên mặt em, chị hiểu rồi. Bà mẹ chồng nói gì không đúng khiến chồng em ᵭάпҺ em à?
Tôi ngập ngừng và nói:
Chị ơi, em hỏi chị một câu được không?
Hỏi đi.
Bây giờ em li hôn thì có ổn không chị?
Ổn, rất ổn. Chị mà là em, chị đã li hôn từ lâu rồi. Không sống ทɦụ☪ như thế được đâu. Vì em hiền quá, cả nhà đều ЬắϮ пα̣t em đó Linh ạ.
Tôi ngồi im, cúi gầm mặt. Lời chị Mai nói khiến tôi cảm thấy hổ thẹn. Tôi hiền quá đến mức nhu nhược, thậm chí còn thấy mình ngu đần. Chị Mai khuyên tôi và rời đi, tôi ngồi suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy và đi về. Tôi phải về, vì có hai đứa con của tôi đang chờ đợi.
Tôi mới về nhà và thấy mẹ chồng đang la lên vì mất dây chuyền 5 chỉ. Bà nói tôi là thủ phạm chỉ vì tôi vào nhà. Chồng tôi hỏi:
Hôm nay các cô tới đông đủ thế?
Cô út liền đáp:
Anh đi tắm rồi xuống đây tôi bảo đây! Nhà này có kẻ gian bao nhiêu lâu nay mà anh không biết đó.
Khánh ngồi xuống và hỏi:
Có chuyện gì mà mọi người căng thẳng thế?
Cả nhà đông đủ, mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ. Chồng tôi cũng mới đi làm về và hỏi:
Hôm nay các cô tới chơi đông đủ thế à?
Cô út liền nói:
Anh đi tắm rồi xuống đây tôi bảo đây! Nhà này có kẻ gian bao nhiêu lâu nay mà anh không biết đó.
Khánh liền ngồi xuống:
Có chuyện gì mà mọi người căng thẳng thế?
Cả nhà đông đủ, mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
Mẹ ơi, tôi bị mất cái dây chuyền. Chị Linh có thấy không? Nếu có thì cho tôi xin lại.
Con không nhặt được thưa mẹ! Tôi trả lời rõ ràng và quyết định.
Ở cái nhà này, mẹ mất cái gì, chị Linh là người luôn dọn dẹp, chỉ có chị mới nhặt được. Còn ai nữa chẳng lẽ là bố hay anh Khánh à? – Cô cả nhìn tôi hằm hằm và nói.
Lỡ nhặt rồi thì đưa trả và xin lỗi mẹ đi, thì mẹ còn bỏ qua cho. – Cô thứ 3 nói thêm.
Con thề với mẹ là con không nhặt được dây chuyền của mẹ. Nếu nhặt được, con đã trả ngay. – Tôi nói, giọt nước mắt rơi xuống, tủi thân quá.
Nước mắt cá sấu à? Thế ở cái nhà này, ngoài chị Linh, ai lấy nữa? Chẳng lẽ là bố hay anh Khánh lấy à? – Cô Út khẳng định rằng tôi đã lấy.
Con thề là con không lấy dây chuyền của mẹ! Mọi người không tin, lại quy cho con là kẻ ăn trộm. Con sống ở đây năm năm, mọi người lại nghĩ con là người như vậy sao? – Tôi cố gắng giải thích nhưng không ai chịu nghe.
Dây chuyền nào thế mẹ? Chồng tôi hỏi ngạc nhiên.
Cái dây có cái mặt đá màu đen đó. Chị Linh có lấy thì cho tôi xin lại đi! Đó là quà kỷ niệm 30 năm ngày cưới mà ông nội thằng Long tặng. Mẹ tôi nói, rơm rớm nước mắt.
Thôi đi! Mấy hôm trước con đi làm, qua phòng bà thấy bà đưa cho cô út cầm về mà. Sao bà lại đổ cho vợ con lấy của bà hả? – Chồng tôi quát.
Con Út kia, mày vào hùa với mẹ à? Mày muốn chọc điên tao đúng không? – Anh Khánh nổi giận.
Khánh nắm chặt nắm đấm và trừng mắt nhìn cô Út, cô Út hoảng sợ ngồi im bặt. Tôi sốc quá không thể nói câu gì nữa. Mẹ chồng tôi thấy Khánh nổi giận, giả bộ quên:
À, thôi. ૮.ɦ.ế.ƭ thôi. Mẹ quên mất. Mẹ cứ tưởng bị rơi ở đâu trong nhà mình đây. ૮.ɦ.ế.ƭ thôi. Giờ già rồi, nên lẩm cẩm lắm các con ạ.
Mọi người ngồi im, cô út cúi mặt xuống ấp úng:
Em… em… cũng không nhớ nữa.
Chồng tôi quát:
Mày còn giả vờ giả vịt à, mau xin lỗi chị dâu ngay.
Thôi không sao. Tôi nói rồi. – Tôi đứng dậy và đi lên gác.
Giải tán hết! Chồng tôi quát mấy đứa em cô. Mọi người vội vàng đi về.
Cũng may là chồng tôi tận mắt thấy không tin mẹ chồng nói và lại nghĩ oan cho tôi. Tự dưng được chồng bênh vực, tôi lại vui vẻ, mềm lòng và quên đi suy nghĩ ly hôn.
Nằm trong phòng, nước mắt tôi không ngừng rơi. Tại sao lại như vậy? Con dâu không phải là con sao? Chị dâu cũng là chị em sao? Là phụ nữ, chúng ta đều đi lấy chồng và trở thành con dâu. Tại sao họ không thể đặt mình vào vị trí của tôi, ngay cả một lần để cảm nhận tình cảm của tôi? Rồi một ngày, họ cũng sẽ trở thành mẹ chồng và có con dâu của mình. Tại sao họ lại làm khó tôi như thế? Tôi thật sự không hiểu, không biết lý do họ lại hành động như vậy.
Hôm nay, với vụ dây chuyền 5 chỉ, không biết mai kia sẽ là chuyện gì tiếp theo. Tôi thực sự rất mệt mỏi, nhưng khi nghĩ đến chuyện ly hôn, lòng tôi lại không đành lòng.