Nghề làm vợ chương 11 | Ly hôn

21/11/2023 Tác giả: Hà Phong 407

Khánh xé nát tờ đơn ly hôn và tức giận rời về phòng ngủ. Kiều Linh đi theo và nghiêm túc đặt câu hỏi:

Anh lừa dối tôi, anh lằng nhằng với phụ nữ bên ngoài. Vậy tại sao anh lại không đồng ý ly hôn, rốt cuộc anh muốn gì?

Mày ăn nói vớ vẩn vừa thôi. Mày nói tao lăng lăng… Bằng chứng đâu?

Anh đã hết thuốc chữa rồi. Đừng nghĩ tôi mù tôi không biết gì. Tôi biết hết đấy nhưng tôi không muốn nói ra.

Mày câm mồm đi để tao còn đi ngủ.

Được anh, ngủ đi. Sáng mai tôi sẽ làm đơn ly hôn mới. Nếu anh còn xé nữa thì tôi sống chết với anh.

Tôi nói rồi, nếu cô muốn ly hôn thì cô phải đi với hai bàn tay trắng. Tôi nuôi hai đứa con, còn không thì cô đừng mơ.

Cô ta còn trẻ, anh lấy cô ta và cô ta đẻ cho anh mấy đứa nữa, anh lo nhà anh không có người nối dõi hả?

Khánh không trả lời và lên giường, nhắm mắt lại. Anh ta ngủ ngon lành, còn Kiều Linh thì ấm ức cả đêm không ngủ được.

Sáng hôm sau, Khánh tỉnh giấc và thấy tờ đơn ly hôn trên bàn. Kiều Linh đi làm và đưa hai con đi học. Khánh cầm tờ đơn và nghiến chặt răng.

Mẹ kiếp, cô ta đã làm đơn tiếp rồi.

Khánh không đi làm, anh ta về nhà mẹ chơi. Anh ta nằm dài trên ghế, bà Loan đi chợ về liền hỏi:

Khánh, không đi làm à con?

Con đang bực mình không muốn đi làm.

Con bực mình chuyện gì thế?

Khánh đưa tờ đơn ly hôn cho mẹ.

Con đĩ Kiều Linh muốn ly hôn mẹ ạ.
Bà Loan, người đã lâu mong con trai bỏ vợ, giờ mới có cơ hội thế, bà đồng ý ngay:

Con ly hôn với con đĩ đó luôn đi, chần chừ gì nữa hả?

Nói thật là con chưa từng nghĩ sẽ bỏ Kiều Linh, mẹ biết con yêu nó nhiều mà. Con ra ngoài lăng nhăng gái gú nhưng trong tim con vẫn có nó mẹ ạ.

Bà Loan thấy con trai và con dâu lục đục nhưng bà không khuyên ngăn mà thậm chí còn thêm dầu vào lửa để con trai và con dâu càng rơi vào bế tắc hôn nhân. Bà Loan ngồi cạnh con trai và dìm con dâu xuống tận đáy.

Con trai mẹ bảo này, con ly hôn với con Kiều Linh đi. Con Kiều Linh nó là khắc tinh của con đấy. Con thấy từ ngày nó về nhà mình, nhà mình sảy ra bao nhiêu chuyện. Gia đạo lục đục, vợ chồng bất hoà, con cái nay ốm mai đau. Con nhìn hai đứa con của con đi, nó ốm vặt liên tục, tháng nào cũng thuốc men. Sức khoẻ của mẹ cũng kém đi nhiều. Mẹ suốt ngày đau đầu ốm mệt. Con thấy ngày xưa mẹ khoẻ như trâu chả bao giờ ốm đau gì. Thế mà từ ngày con Linh nó về nhà mình, tất cả mọi thứ như đảo lộn. Nếu con không ly hôn với con Linh, mẹ sợ con chết sớm đó, không thọ như bố mẹ được đâu.
Khánh thở dài và cảm thấy một phần nào đó là đúng. Mẹ anh và Kiều Linh thường xuyên lục đục, thậm chí là đánh nhau.

-Theo mẹ thì con nên ly hôn hả?

-Đúng thế, con trai mẹ đẹp trai phong độ như thế này, lấy vợ tử tế đi. Việc gì con phải chịu khổ ở bên cạnh con vợ đó.

-Nhưng mà…

-Thôi con trai ạ, đừng tiếc nó nữa. Nó không xứng đáng với con. Con thấy con Ánh Dương chưa? Nó xinh đẹp, tràn đầy sức sống. Ai nhìn vào cũng muốn làm quen. Còn con vợ con thì có lẽ chỉ giỏi cãi mẹ chồng và chồng, chẳng có cái gì đặc biệt cả.

-Ly hôn cũng được, nhưng con muốn nuôi hai đứa con.

-Không nên con ạ. Con mẹ nó muốn nuôi thì để nó nuôi tất đi. Con và con Ánh Dương cưới rồi sinh mấy đứa con luôn, không nên để con này con kia ở chung với nhau. Mẹ thấy không ổn đâu.

-Nhưng mà thằng Lâm và thằng Long là con của con mà mẹ, sao mẹ lại nói vậy chứ?

-Thì thi thoảng con đón hai đứa về đây chơi. Con có bỏ hai đứa luôn đâu mà sợ. Với lại con cũng phải hiểu thế này, con Ánh Dương có muốn nuôi con riêng của chồng nó hay không, rồi nhiều chuyện phức tạp lắm. Tốt nhất là con không nên nuôi đâu.

Bà Loan lo sợ nếu Khánh li hôn và đưa cả hai đứa con về nhà nuôi, bà sẽ phải tiêu tốn nhiều tiền hơn. Bà Loan thậm chí gọi cả con gái sang để nói giúp bà.

Cô Út, nghe lời mẹ, nói với Khánh một cách nhiệt tình:

-Anh Khánh à, anh ly hôn với chị Linh đi. Anh đừng tiếc nó nữa. Chị Linh không xứng đáng với anh đâu. Anh thấy chưa, chị ấy coi thường mọi người trong nhà, thậm chí còn đánh mẹ chồng và em chồng. Đấy mới chỉ là vài năm thôi, sau này về lâu về dài thì chị ấy sẽ coi nhà chồng như cỏ rác. Anh ly hôn đi, đừng để mọi chuyện đi quá xa, rồi hàng xóm còn cười chê gia đình mình ngu ngốc.

Khánh ngồi thở dài, không nói gì cả. Cô Út tiếp tục:

-Còn chuyện nuôi cu Lâm và cu Long, anh để mẹ nó nuôi. Anh lấy vợ rồi lại sinh con, anh lo cái gì chứ. Để chị ta nuôi con đi, chị ta muốn vậy mà. Anh vẫn đi lại bình thường, anh có bỏ con đâu mà ngại.

Khánh thở dài:

-Ờ, biết rồi.

-Thế thì anh kí đơn đi, em đi nộp luôn cho.

Mẹ con bà Loan kích động và thúc ép đến mức Khánh nghe lọt tai và kí vào đơn ly hôn luôn. Bà Loan sung sướng gọi điện cho Ánh Dương khoe tin vui:

-Dạ, con nghe.

-Ánh Dương à, con, bác có tin vui muốn thông báo cho con đây.

-Tin gì thế bác?

-Thằng Khánh đã kí vào đơn ly hôn rồi, sau khi ly hôn, hai đứa nhỏ mẹ nó sẽ nuôi hết.

-Thật vậy hả bác?

-Thật đấy.

-Tuyệt vời quá ạ.

-Thế thì hôm nay phải ăn mừng nhỉ?

-Dạ, tối con mua cua hoàng đế tới ăn mừng bác nhé.

-Ừ, thế tối chúng ta gặp nhau nhé. Để bác bảo thằng Khánh.

-Dạ bác.

Ánh Dương cười một mình:

“Ha ha, cái gia đình ngu ngốc này. Bà mẹ già ngu si đến thằng con trai cũng ngu. Đúng là theo gen di truyền.”

Ánh Dương đang cười thầm thì Hoàng Nam và Đình Quân đi qua. Khi nhìn thấy hai người đàn ông đẹp trai và quyền lực nhất ngân hàng, Ánh Dương vội tươi cười chào hỏi. Ánh mắt cô đong đưa, gợi tình nhằm câu dẫn Tổng Giám đốc.

Ánh Dương tươi cười khi chào Tổng Giám đốc và trợ lý. Nhưng cả hai chỉ gật đầu lạnh lùng rồi quay đi.

“Bọn ấy thậm chí không nhìn tôi một cái. Liệu tôi kém hấp dẫn hơn cô ấy chăng?”

Khi Ánh Dương cảm thấy chán chường, chị họ của cô, chị Nga, đi ngang qua:

Ánh Dương, em đang làm gì ở đây?

Chị à, em…

Có chuyện gì vậy?

Chị thấy em và Kiều Linh phòng 01 ai xinh hơn?

Kiều Linh ở phòng 01, đứa đã có gia đình với hai đứa con hả?

Đúng vậy.

Chắc chắn em trẻ và xinh hơn rồi. Nhưng em hỏi vậy là sao?

Em chỉ thắc mắc thôi.

Thắc mắc gì vậy?

Em xinh, trẻ hơn, chưa lập gia đình, nhưng hai người đàn ông quyền lực ấy lại không quan tâm đến em mà lại quan tâm đến chị ta…

Hai người đó, ý em là Tổng Giám đốc Trương Đình Quân và trợ lý tài năng Hoàng Nam sao?

Đúng, chị. Em thấy sếp và trợ lý dành quá nhiều quan tâm cho Kiều Linh. Có lẽ sếp Đình Quân thích chị ta không chị?

Chị Nga ngay lập tức phản đối:

Không thể chăng! Sếp Đình Quân như thế nào mà lại thích một người đã có gia đình. Em nói những điều vô cùng vô lý.

Nhưng em cảm thấy vậy.

Vô lý lắm. Về làm việc đi.

Vâng.

Ánh Dương thấy chị Nga cầm tài liệu đứng dậy, liền nảy ra một ý định. Cô đổ cà phê của chị Nga ra bàn và ướt hết tài liệu rồi giả vờ gọi:

Chị Nga, cà phê đổ rồi kìa.
Chị Nga quay lại hoảng hốt:

Ồi, giấy tờ của tôi…

Chị dọn đi để em đưa tài liệu sang phòng Tổng giám đốc.

Ồ, em đưa giúp tôi nhé.

Dạ chị.

Ánh Dương mỉm cười và mang tài liệu qua phòng Tổng Giám đốc:

Dạ, em chào sếp ạ.

Ừm.

Em mang tài liệu sang để sếp kí ạ.

Ừm, để đó đi.

Ánh Dương thấy Tổng Giám đốc chỉ tập trung vào máy tính mà không quan tâm tới cô. Cô cảm thấy tức giận, nhưng vẫn cố gắng thu hút sự chú ý của sếp:

Sếp ơi…
Đình Quân mới nhìn lên:

Có việc gì?
Ánh Dương giả vờ e thẹn:

Sếp trông… trẻ trung và đẹp trai quá ạ.
Đình Quân chỉ cười nhạt, sau đó lại quay trở lại tài liệu để ký.

“Xong rồi, em sẽ đưa tài liệu về cho chị Nga.”

Ánh Dương vẫn cố gắng thu hút sự chú ý của Đình Quân:

“Sếp đẹp trai, chưa trả lời em kìa.”

Nhưng câu trả lời của Đình Quân khiến Ánh Dương bất ngờ:

“Hãy làm việc nghiêm túc đi… Giờ này làm việc mà.”

Ánh Dương mặt sắc lại, cầm tài liệu rồi rời khỏi phòng.

“Ừm… Sếp Tổng sao lại lạnh lùng với mình thế? Ánh mắt anh nhìn Kiều Linh khác biệt so với người khác… Mình có gì thua chị ta không?”

Ánh Dương nắm chặt tài liệu trong tay, nghiến răng:

“Mình không thể thua chị ta… Phải làm cho Sếp Tổng chú ý đến mình, không thì tức chết mất thôi.”

Bài viết liên quan