Nghề làm vợ chương 15 | Sự chối từ của Quân

21/11/2023 Tác giả: Hà Phong 20

Ánh Dương đã chuẩn bị kỹ lưỡng để chờ sếp Tổng Trương Đình Quân đến dự sinh nhật của cô. Hôm nay là ngày đặc biệt, và cô muốn dành thời gian trọn vẹn bên ông sếp. Trong khi đó, cô đã hẹn đám bạn lùi lại một ngày và từ chối lời mời của Khánh bằng cách nói dối rằng cô đau bụng. Cô đã hẹn Khánh sẽ đi ăn chúc mừng sinh nhật vào ngày hôm sau.

Đến lượt Trương Đình Quân, anh đã tới nhà Ánh Dương theo định vị mà cô đã gửi. Nhưng khi anh đến, anh nhận thấy mọi thứ có vẻ lạ. Ánh Dương mời anh đến dự sinh nhật, nhưng không có ai khác, chỉ có mình cô và anh.

Ánh Dương, trang điểm và mặc váy lộng lẫy, ra cổng đón Đình Quân.

Sếp Tổng, anh tới rồi. Anh tìm nhà em dễ không ạ?

Cũng dễ tìm. Mọi người chưa tới à?

Anh vào nhà đi ạ.

Đình Quân bước vào nhà Ánh Dương và nhận thấy không có ai ngoại trừ cô. Trên bàn đã sắp xếp những món ăn đắt tiền và một chai rượu sang trọng. Bên cạnh đó, có một chiếc bánh kem nhỏ xinh với hoa hồng và nến. Không gian trở nên lãng mạn như cuộc hẹn hò của một đôi tình nhân.

Các bạn em chưa tới à?
Ánh Dương nói dối bằng giọng tự tin:

Em không có bạn anh ạ, em mới từ Hàn Quốc về nên em cũng không chơi với ai. Anh chính là người bạn đặc biệt của em.

Thế sao em không mời mọi người cùng cơ quan, sinh nhật phải có bạn bè mới vui chứ?

Dạ, anh tới với em, là em rất hạnh phúc rồi. Ngoài anh ra, em không muốn gặp ai nữa, chỉ cần có anh là đủ.

Ánh Dương nhìn Đình Quân với ánh mắt muốn nuốt sống anh. Tuy nhiên, mặt Đình Quân vẫn lạnh như băng. Cô thậm chí còn đặt chân lên chân anh, nhưng anh vẫn giữ vững sự bình thản.

Có vấn đề gì không, sao em cứ đặt chân lên chân anh thế?

À, anh tới với em, là em muốn nói chuyện với anh.

Đình Quân nói:

Chuyện gì?

Anh Quân, em thích anh. Em thích anh từ lần đầu gặp ở thang máy. Cả tháng nay, em suốt ngày nghĩ về anh, nhớ anh, muốn gặp anh hàng ngày. Anh Quân à, em thích anh nhiều lắm.

Đình Quân tiếp tục uống rượu mà không có phản ứng gì. Ánh Dương lại tiếp tục:

Em thích anh nhiều lắm. Chúng ta hẹn hò được không, anh? Em chỉ cần một cơ hội làm bạn gái của anh, em sẽ ở bên anh, yêu thương anh, chăm sóc anh. Em sẽ là bạn gái ngoan ngoãn bên cạnh anh mãi mãi.
Tuy nhiên, Đình Quân vẫn duy trì sự bình thản và không có phản ứng gì.

Đình Quân bật cười và nói:

Thôi đủ rồi, em đừng nói gì nữa. Hôm nay là ngày sinh nhật của em, không phải lễ tình nhân đâu.

Vì em thích anh nhiều quá nên em không thể kiểm soát được bản thân. Anh à, em có thể làm mọi thứ vì anh. Chúng ta hẹn hò nhé.

Mặt Đình Quân vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng.

Anh không thích em. Theo như anh được biết, em đang quan hệ với người đàn ông tên Khánh, đừng làm anh ta buồn đấy.
Ánh Dương vội vàng phủ nhận:

Không phải đâu ạ, anh Khánh là anh trai nuôi của em thôi, chứ không phải như anh nghĩ đâu ạ.

Em không cần phải giải thích với anh, anh vốn không quan tâm.

Anh Quân à, em thực sự rất thích anh. Anh cho em một cơ hội được không anh.

Xin lỗi, anh đã có bạn gái rồi.

Ánh Dương ngạc nhiên khi nghe Đình Quân nói anh đã có bạn gái.

Anh nói anh có bạn gái sao?

Ừ.

Ánh Dương lại thể hiện tâm trạng gạ tình như trước, lần này với hy vọng làm anh chấp nhận.

Vậy cũng không sao ạ, em không đòi hỏi gì cả. Em tự nguyện làm người tình bí mật của anh ạ. Em hứa sẽ thật ngoan và không bao giờ làm anh thất vọng đâu ạ.
Đình Quân đã cạn lời với cách gạ tình của Ánh Dương. Anh thẳng thừng từ chối:

Anh không thích những màn gạ tình vụng trộm như thế. Với lại, bạn gái anh rất hung dữ. Nếu cô ấy biết anh phản bội, đầu anh sẽ bay xuống đất ngay. Anh không dám làm điều đó, vì vậy đừng có mơ muốn.

Anh Quân à…

Thôi, anh về đây. Muộn rồi, bạn gái anh đang đợi.

Anh ở lại với em đi mà, em xin anh đó.

Đủ rồi, em dừng ngay cái trò ngớ ngẩn này đi.

Ánh Dương cố ý níu kéo Đình Quân. Anh đi ra cổng, Ánh Dương chạy theo kéo tay anh khiến anh cảm thấy khó chịu. Đúng lúc đó, Khánh cũng tới và mang theo túi thuốc.

Ánh Dương, anh mua thuốc cho em rồi đây.
Nhìn thấy Khánh, Đình Quân nhếch mép cười đểu.

Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Khánh thấy Ánh Dương kéo tay Đình Quân, anh ta trừng mắt giận dữ:

Ánh Dương, sao em lại kéo tay anh ta thế?
Ánh Dương ngần ngại không biết trả lời sao, Đình Quân hất tay Ánh Dương ra và nói:

Anh tới đúng lúc, anh mau nhốt bạn gái anh vào đi. Đừng để bạn gái anh ra ngoài làm phiền người khác nữa. Cô ta là hàng hiếm, anh nhớ giấu kỹ vào, đừng để cô ta xổng ra ngoài làm phiền người khác đấy.
Khánh nắm chặt nắm đấm và nói:

Sao lúc nào anh cũng xen vào cuộc sống của tôi thế? Lần trước anh còn xen vào chuyện của tôi và vợ cũ, lần này lại xen vào chuyện tình cảm của tôi và Ánh Dương. Rốt cuộc, anh muốn gì đây?

Tôi cảnh cáo anh, anh ăn nói cẩn thận. Lần này không có Kiều Linh xin cho anh đâu, coi chừng anh tan xác đấy.

Anh nói tôi ăn nói cẩn thận. Thế tại sao anh lại ở đây hả? Anh cố ý ve vãn Ánh Dương của tôi đúng không?

Đình Quân nói:

Thế thì anh nhầm rồi? Là bạn gái anh mời tôi đến dự tiệc sinh nhật, rồi cô ta tỏ tình với tôi, cô ta nói yêu tôi, thích tôi và muốn hẹn hò với tôi, nhưng tôi đã từ chối rồi. Anh hãy giữ bạn gái anh cẩn thận, đừng để cô ta làm phiền tôi nữa.
Sau khi Đình Quân nói xong, anh ta đi thẳng. Khánh cố gắng nói theo:

Tôi không biết anh đang có ý định gì nhưng tôi yêu cầu anh tránh xa Ánh Dương, xa tất cả những gì liên quan tới tôi. Nếu không, anh đừng trách tôi.
Đình Quân quay lại và cười mỉa mai.

Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với Ánh Dương. Anh hãy yên tâm, không có gì phải lo.

Nhưng?

Nhưng tôi phải thừa nhận là tôi có hứng thú với vợ cũ của anh đấy.

Nói xong, Đình Quân đi thẳng ra xe ô tô và lái xe đi. Khánh tức giận quát lớn:

Đồ khốn kiếp, anh đứng lại cho tôi.
Nhưng lúc đó, Đình Quân đã lái xe đi rồi. Khánh quay lại nhìn Ánh Dương, cô ta cúi gầm mặt. Hôm nay là một ngày tồi tệ của cô ta. Cô bị từ chối một cách phũ phàng khi tỏ tình với sếp Tổng và sau đó lại bị Khánh phát hiện kế hoạch dụ trai của mình. Cô cảm thấy xấu hổ và muốn độn thổ ngay lập tức.

Khánh trừng mắt nhìn cô ta:

Ánh Dương, em nói đi, lời anh ta nói có đúng không?
Ánh Dương vội vàng phủ nhận:

Không đúng, anh ta nói không đúng sự thật đâu anh ạ? Anh ta nói vậy chỉ để chọc tức anh thôi.

Em nói thật chứ?

Em thề là em nói thật.

Khánh vào nhà và thấy đồ ăn, rượu vẫn còn đó. Anh ta nắm lấy Ánh Dương và tỏ ra giận dữ:

Em đang lừa dối anh phải không? Anh bỏ vợ bỏ con để theo em, nhưng em lại đối xử với anh như thế này sao hả Ánh Dương?
Ánh Dương cố giải thích:

Không phải thế anh ơi, giữa em và anh ta không có gì cả. Người em yêu là anh mà, anh phải tin em.

Tin? Em bảo anh phải tin em thế nào?

Khánh à, em yêu anh mà. Em yêu anh thật mà.

Khánh nắm lấy Ánh Dương và nói:

Vậy chúng ta kết hôn đi, em muốn anh tin em thì chúng ta cưới đi. Như vậy anh mới tin em được.
Ánh Dương vẫn cố muốn cưa đổ sếp Tổng, sau đó cô sẽ đá Khánh đi để cô theo sếp Tổng. Nhưng cô đã bị sếp Tổng từ chối và còn bị nói không ra thế thảm. Cô hoàn toàn thất bại. Lần trước cô tán tỉnh trợ lí Hoàng Nam thì cũng bị từ chối, lần này tỏ tình với Đình Quân thì cũng bị từ chối thẳng thừng. Cô thấy không còn hy vọng nào với hai người đàn ông quyền lực đó, nên cô không còn cách nào khác là phải dựa vào Khánh. Cô tạm thời đồng ý để Khánh tin và không chất vấn cô nữa:

Vâng, em đồng ý. Bây giờ anh nói gì em cũng nghe anh.
Khánh vẫn nhìn cô với ánh mắt hoài nghi.

Em nói thật chứ? Hay là thằng đó không thích em nên em mới đồng ý lấy anh. Có phải em ham giàu, em muốn bỏ anh đúng không?

Dạ không phải. Em yêu anh mà, em thề là em không có ý gì với anh ta cả. Người em yêu là anh. Nếu em nói sai, thì trời đánh chết em.

Anh phải tin em. Sau tất cả những gì em làm, anh vẫn không tin em là sao?

Anh Khánh à, em yêu anh. Anh không thương em nữa à?

Anh à, anh đừng giận em nữa…

Sau một hồi, Ánh Dương năn nỉ Khánh, thì Khánh cũng mềm lòng. Anh ta đưa túi thuốc cho Ánh Dương:

Em nói em đau bụng, anh mua thuốc cho em đây, em uống thuốc đi.

Dạ, em cảm ơn anh ạ.

Thôi, muộn rồi, em đi nghỉ đi. Anh về đây. Có gì mai rồi nói.

Dạ, anh lái xe cẩn thận nhé.

Khánh vừa đi khỏi, Ánh Dương liền hiện nguyên hình. Mặt cô sầm lại, cô lên giường nằm nhưng không thể ngủ được. Kế hoạch của cô thất bại thảm hại, cô không thể ngủ được vì cảm giác bất an và thất bại.

Đình Quân lái xe về nhà, nghĩ lại những chuyện vừa trải qua, Đình Quân rùng mình:

“Khiếp thật, sao trên đời lại có người trơ trẽn như Ánh Dương chứ. Mai mình sẽ cho cô ta nghỉ việc để tránh phiền phức sau này.”

Đình Quân mở điện thoại, nhắn tin cho Kiều Linh:

“Em về nhà chưa? Sao không thấy nhắn tin lại cho anh.”

Sau đó, Đình Quân đi tắm. Vì sợ bỏ lỡ tin nhắn, Đình Quân mang cả điện thoại vào nhà tắm, nhưng lại không có tin nhắn nào gửi cho anh.

Hoàng Nam và Kiều Kinh đứng trên cầu hóng gió. Gió thổi mát lạnh, hai người ở trên cao nhìn xuống thành phố về đêm, khung cảnh rất đẹp.

Cô Kiều Linh thấy thế nào, rất tuyệt đúng không?

Đúng là rất đẹp. Đứng ở đây hóng gió thật tuyệt vời. Mà sao anh biết nơi này?

Tôi biết chỗ này từ lâu rồi. Mỗi khi có chuyện không vui, tôi lại tới đây hóng gió một mình, và tôi sẽ thấy thoải mái dễ chịu hơn.

Anh hay đi một mình thế. Sao hôm nay anh lại rủ tôi đi cùng chứ?

Tôi thấy cô buồn nên tôi muốn đưa cô tới đây để xả hết những muộn phiền đi.

Bằng cách nào chứ?

Chúng ta hãy hét thật to, để những nỗi buồn tan theo làn gió nhé.

Kiều Linh gật đầu đồng ý. Đúng là cô đang rất phiền lòng. Chuyện cô ly hôn và những lời đồn ác ý khiến cô vô cùng mệt mỏi. Cô muốn xả hết những muộn phiền đi.

Vâng.

Nào, bắt đầu thôi.

“A a a a a a …”

Cả hai nhìn nhau rồi cùng hét thật to. Những buồn phiền bay theo những làn gió mát.

Sau một hồi hét to, cả hai dừng lại và nhìn nhau cười rất sảng khoái. Kiều Linh không ngờ cô lại thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều, hơn những gì cô tưởng tượng. Thấy cô cười tươi như vậy, Hoàng Nam đứng nhìn cô người đơ luôn.

Hoàng Nam, chúng ta về thôi.
Hoàng Nam giật mình.

À ừ, về thôi.

Bài viết liên quan