Nghề làm vợ chương 16 | Đám cưới của Khánh và Dương
Sáng hôm sau, Ánh Dương đến công ty và chị Nga hỏi vội:
Sao em lại xin nghỉ việc đột ngột thế? Em tính nghỉ mà cũng không nói gì với chị à?
Ánh Dương ngạc nhiên:
Em không xin nghỉ việc ạ. Em mới vào làm được hơn một tháng, công việc ở đây cũng tốt mà, sao em nghỉ chứ?
Chị Hoa bảo là lúc nào em tới thì bảo em sang phòng nhân sự nhận quyết định nghỉ việc… có gì nhầm lẫn không?
Ánh Dương cảm thấy hoang mang. Cô nhớ lại chuyện thất bại với Tổng giám đốc tối qua. Liệu có khi nào Tổng giám đốc đã quyết định cho cô nghỉ việc không?
Cô đi sang phòng nhân sự, chị Hoa đưa cô tờ quyết định thôi việc:
Đây là quyết định của em. Em đang trong thời gian thử việc chưa kí hợp đồng nên cũng không phức tạp lắm, đây là số tiền lương của em, em kiểm tra giúp chị rồi em nghỉ việc từ hôm nay nhé.
Ánh Dương không thể tin là cô bị đuổi việc một cách nhanh chóng như vậy:
Chị à, em không làm sai việc gì cả, tại sao lại cho em nghỉ việc chứ?
Quyết định của Tổng giám đốc, chị không quyết định được. Em đi tìm một công việc mới đi.
Buồn bã, Ánh Dương muốn gặp Tổng giám đốc để năn nỉ được ở lại nhưng anh ta đã đi làm từ sáng sớm rồi. Cô gọi điện cho anh ta nhưng không được, cô gọi cho Hoàng Nam cũng không được. Cuối cùng, cô phải thu dọn đồ và rời ngân hàng.
Ra cửa, cô gặp Kiều Linh. Ánh Dương sầm mặt, Kiều Linh không biết cô bị đuổi việc nên vẫn bình thường, nhưng Ánh Dương tức giận:
Cô đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cô đâu, cô chờ đi.
Kiều Linh cau mày:
Mới sáng mà cô đã gây chuyện với tôi sao?
Cô chờ đi… rồi cô sẽ hối hận.
Ánh Dương đi ra ngoài. Kiều Linh thở dài, rồi đi vào bên trong, ngồi xuống bàn làm việc, Trang liền kể:
Kiều Linh, Ánh Dương ở phòng 02 bị đuổi việc rồi đấy, mày biết chưa?
Tại sao vậy?
Tao cũng không biết, mà lạ nhỉ. Tao thấy đứa ấy cũng làm việc nhanh nhẹn lắm mà.
Thật lạ nhỉ…
Kiều Linh không thể tin, rõ ràng tối qua Tổng giám đốc còn thuê cô đi mua đồ sinh nhật cho cô ta, mà sáng nay cô ta đã bị đuổi việc. Đó là chuyện độc lạ. Nhớ lại khi gặp Ánh Dương ở ngoài cửa, ánh mắt cô ta nhìn cô như bực tức, vì cô mà cô ta bị đuổi việc vậy. Rốt cuộc là sao? Chờ sếp Tổng về, cô sẽ hỏi rõ mọi chuyện.
Tới chiều, khi Sếp Tổng cùng Hoàng Nam xử lý xong công việc, Hoàng Nam rời đi, thấy Kiều Linh đang làm việc một mình, anh bảo trưởng phòng chờ anh và tiến vào nói chuyện với Kiều Linh một lát.
Kiều Linh…
Anh Hoàng Nam…
Em đã ăn chưa?
Em đã ăn rồi, anh mới xử lý công việc xong à?
Ừ.
Vậy anh đã ăn chưa?
Anh chưa, nhưng giờ anh phải tiếp tục công việc.
Trời ơi, anh nhanh đi ăn đã, ăn xong rồi lại tiếp tục.
Giờ quá muộn, anh không muốn ăn.
Anh phải ăn thôi, nếu không chiều anh sẽ đói đấy.
Nhưng giờ không kịp, anh hẹn khách hàng trong 2 giờ nữa rồi.
Vậy anh uống hộp sữa này đi.
Kiều Linh lấy hộp sữa Milo của mình ra và đưa cho Hoàng Nam.
Cảm ơn em, Hoàng Nam mỉm cười, cầm hộp sữa Milo của Kiều Linh.
Thôi anh đi đây, chiều gặp sau nhé.
Vâng ạ.
Hoàng Nam ra ngoài, anh mỉm cười và hút sữa. Anh trưởng phòng ngạc nhiên vì chưa bao giờ thấy Hoàng Nam hút sữa Milo như một đứa trẻ con.
Kiều Linh đến phòng Tổng giám đốc và gõ cửa.
“Cốc cốc.”
“Vào đi.”
Cô bước vào và trả lại số tiền thừa tối qua.
Tôi gửi lại sếp 5 triệu, sếp nói trả tôi 10 triệu mà lại chuyển 15 triệu là sao chứ?
À, tôi gửi em tiền xe taxi về mà.
Đi taxi đâu mà tốn nhiều tiền?
Không sao, em cứ giữ lại. Biết đâu sau này tôi lại cần em giúp thì sao?
Tôi xin từ chối trước ạ, sếp đừng lôi tôi vào mấy việc này nữa.
Chắc chắn không liên quan tới Ánh Dương đâu, tôi đã cho cô ta nghỉ việc rồi.
À, tôi cũng đang thắc mắc tại sao sếp lại cho cô ta nghỉ việc thế?
Tối qua cô ta lừa tôi, sau đó bạn trai của cô ta còn đe dọa tôi nữa, thế nên tôi lo sợ quá, tôi cho cô ta nghỉ việc luôn.
Ý anh nói là Khánh đe doạ anh sao?
Đúng vậy, tôi sợ lắm.
Trời ơi, anh cũng biết sợ hả?
Đình Quân nháy mắt trêu cô.
Có chứ, tôi sợ rất nhiều thứ đấy.
Tôi không hiểu tại sao, sáng nay cô ta lại đổ lỗi cho tôi. Ý cô ta là vì tôi mà cô ta bị nghỉ việc à? Tôi nghe không hiểu gì cả.
Cô ta nói cũng đúng đấy, nhưng chỉ đúng một nửa thôi…
Sếp nói vậy là sao ạ?
À, không có gì đâu.
Sếp không muốn nói thì thôi vậy. Sếp cầm tiền thừa đi ạ, tôi xin phép về phòng làm việc.
Em nhất quyết trả lại tiền cho tôi sao?
Vâng, cái gì ra thì nên rõ ràng.
Vậy số tiền này tôi thuê em pha cà phê cho tôi dần được không?
Ồ…
Tôi sẽ uống cà vào mỗi buổi sáng, em có muốn kiếm thêm không?
Kiều Linh suy nghĩ một lúc, bây giờ cô đã ly hôn và phải nuôi hai con nhỏ một mình, nên cô cần tiền để lo cho các con. Công việc kiếm tiền đơn giản như vậy nên cô gật đầu đồng ý.
Dạ được, pha cà phê cho Sếp là chuyện đơn giản mà, tôi làm được.
Nhưng tôi cũng có điều kiện cần trao đổi.
Sếp nói đi.
Em làm ơn đọc tin nhắn của tôi nhanh chóng một chút được không? Tin nhắn tôi gửi em từ tối hôm trước mà tới chiều ngày hôm sau em mới đọc là sao vậy?
À, chắc do điện thoại của tôi bị lỗi gì rồi… Tôi sẽ lưu ý hơn.
Đâu điện thoại của em đâu?
Đây ạ.
Đình Quân nhìn điện thoại cũ kỹ của Kiều Linh và bày tỏ ý kiến:
Điện thoại này cũ quá rồi, thay mới đi.
Vẫn nghe gọi tốt, chỉ có vài vấn đề khác một chút thôi ạ. Tôi không cần đổi điện thoại mới, không cần thiết lắm ạ.
Nhưng nếu ai đó muốn nhắn tin quan tâm em thì sao?
Không ai quan tâm tới tôi cả…
Tại sao em lại nghĩ vậy?
Do hoàn cảnh hiện tại của tôi… một người phụ nữ như tôi không nên mơ tưởng về những điều đó… tôi xin phép về phòng làm việc.
Đình Quân ngạc nhiên trước tính cách thẳng thắn của Kiều Linh và lẩm bẩm:
“Phụ nữ như cũ, thì sao chứ…”
…
Hoàng Nam đi về phòng làm việc sau khi nhìn thấy Kiều Linh. Trang nhận thấy điều này và nói với cô:
Kiều Linh, anh Nam vừa nhìn mày đấy.
Kiều Linh quay lại và nói:
Không có gì cả, cậu nói lung tung.
Tớ thề, anh Nam nhìn mày xong mới đi về phòng. Tớ không nói dối cậu đâu.
Anh nhìn tớ làm gì, có lẽ anh ấy chỉ nhìn tớ thôi Trang.
Trang nhăn mày ngạc nhiên:
Cũng có thể… liệu anh ấy có thể không nhìn tớ không nhỉ?
Có thể lắm, mày xinh đẹp và chưa kết hôn, anh ấy nhìn mày là chuyện dễ hiểu mà.
Trang hạnh phúc cười:
“Ê, lấy tôi làm gương.”
Kiều Linh đưa gương cho Trang. Trang tiếp tục ngắm mình và hỏi:
Kiều Linh, mày thấy tớ dùng màu son này có hợp không?
Rất hợp.
Mày thấy tớ có xinh không, tớ làm bạn gái của anh Nam có hợp không?
Mày rất xinh… mày rất hợp với anh Nam.
Mày nói thật à?
Tớ nói thật mà.
Trang tiếp tục tự ngắm mình trong gương… Kiều Linh nhìn cô bạn và phải cười:
Thôi làm việc đi, ngồi đó mà ngắm không hết đâu.
Mày để tớ ngắm thêm chút nữa đi… mà…
Thôi làm việc đi… ngắm thế đủ rồi.
…
Ánh Dương sau khi mất việc, khi về nhà cô nhận ra mình có thai với Khánh vì đã hơn hai tháng kể từ khi cô về nhưng vẫn chưa đến kỳ kinh. Trong thời gian đó, cô và Khánh quan hệ nhiều lần, mặc dù cô vẫn sử dụng phương pháp tránh thai đều đặn. Ánh Dương không muốn lấy Khánh, vì vậy cô đi một mình đến phòng khám, cô lo sợ người khác phát hiện nên cô thực hiện mọi thứ rất kín đáo. Sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo cô đã mang thai 7 tuần. Cầm tờ kết quả siêu âm, Ánh Dương nghiến răng:
“Chết tiệt… tại sao lại mang thai chứ, điên thật.”
“Không thể phá thai được đứa bé này… phải làm sao đây.”
Ánh Dương bảo bác sĩ:
“Bác sĩ, tôi muốn phá thai, tôi sẵn sàng trả bao nhiêu tiền cũng được.”
“Vậy để tôi khám lại cho cô đã nhé, sau đó chúng tôi sẽ thực hiện tiểu phẫu.”
“Vâng.”
Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ cho biết sức khỏe của Ánh Dương không tốt nên không nên phá thai, và họ cũng không dám thực hiện. Ánh Dương thất vọng khi trở về nhà, cô suy nghĩ mãi, liệu cuộc đời cô có phải đưa ra quyết định để gửi gắm cho một người vô dụng như Khánh không…
Ánh Dương, sau khi nhận ra việc mang thai với Khánh, cảm thấy uất ức vô cùng. Mọi kế hoạch của cô đã thất bại, và việc mang thai với Khánh làm tình hình trở nên khó xử hơn. Khánh đến thăm nhà Ánh Dương và phát hiện tờ kết quả siêu âm trên bàn, anh vui mừng hết sức:
Em… em có thai rồi à… đúng là em đã có thai rồi…
Ánh Dương gật đầu:
Vâng…
Khánh ôm chặt Ánh Dương, hứa hẹn sẽ luôn chăm sóc, bảo vệ cô và đứa bé. Ánh Dương không hạnh phúc với tình huống nhưng bị buộc phải chấp nhận, không biết phải làm sao nữa. Sau khi sinh con, cô sẽ quyết định sau.
Khánh thông báo tin vui cho bà Loan:
Mẹ… Ánh Dương đã mang thai rồi, mẹ chuẩn bị điều cần thiết… con và Ánh Dương sẽ tổ chức đám cưới luôn.
Ánh Dương đã mang thai à?
Vâng.
Đấy, mẹ nói con rồi, con bỏ con Kiều Linh đi là có người vợ mới ngay mà. Mẹ nói thật đấy, Ánh Dương tốt hơn Kiều Linh nhiều lắm…
Khánh gật đầu đồng ý:
Vâng ạ.
Vì sự xuất hiện của thai nhi, đám cưới giữa Khánh và Ánh Dương diễn ra chỉ nửa tháng sau. Khánh ly hôn vợ cũ chỉ một tháng trước khi kết hôn mới. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, khiến ai cũng ngạc nhiên.
Ngày cưới của Khánh, cô Út đưa hai đứa nhỏ đến nhà Kiều Linh để dự tiệc, và cô ta không ngần ngại phát ngôn:
Cô thấy chưa… anh trai tôi bỏ cô và cuộc đời anh tôi dần thăng hưởng. Ở bên cạnh cô đúng là hại thật.
Kiều Linh nhếch mép cười:
Tôi nghĩ là anh trai cô bỏ tôi để lấy được ai tốt hơn, nếu anh trai cô lấy Ánh Dương thì cuộc đời anh ấy sẽ đi xuống địa ngục, cả cô và mẹ cô nữa, mọi người sẽ bị ảnh hưởng. Cả nhà chuẩn bị sẵn sàng xuống địa ngục cùng nhau đi.
Cô Út không trả lời, đành vội dẫn hai con về nhà:
Hai con về nhà với ông bà và bố Khánh, tối mẹ qua đón hai con về nhé.
-Vâng ạ…
Với ngày Chủ nhật rảnh rỗi và hai con trai về bên nhà nội, Kiều Linh gọi điện mời Trang đi uống trà sữa. Trang hiện diện sau 10 phút:
Hai đứa nhỏ về đâu mà sao hôm nay mày rảnh gọi tao?
Hai đứa về nhà nội. Hôm nay bố hai đứa cưới vợ.
Lão Khánh cưới Ánh Dương à?
Ừ…
Chẳng lẽ cả hai đứa đều hạnh phúc sao?
Ờ.
Đúng là hãm cả đôi mà. Để tao xem lão Khánh ở bên cạnh cái con lẳng lơ đó được bao lâu?
Biết đâu… mà tao đang thắc mắc là tại sao con Ánh Dương lại chấp nhận lấy một người như Khánh nhỉ?
Thảo nào… mà tao hỏi mày câu này nhé?
Ừm, mày hỏi đi.
Mày còn tình cảm với lão Khánh không?