Nghề làm vợ chương 23 | Thương cu Lâm
Bà Loan vội vã đi chợ mua đồ, trong khi đó, Khánh lái xe chở khách đến sân bay để kiếm thêm tiền mua sữa cho hai đứa con. Anh hiểu rằng nếu anh xin Ánh Dương tiền mua sữa riêng cho con, cô ta sẽ không cho và còn chửi anh. Vì vậy, ngày chủ nhật, khi hai con trai đến chơi, anh phải chạy quốc xe để kiếm thêm thu nhập.
Ánh Dương ở nhà trông nom cu Lâm và cu Long, đôi sinh đôi mới 5 tuổi. Tuy nhiên, hai đứa nhỏ rất sợ Ánh Dương vì họ đã chứng kiến cô ta mắng bà nội và bố Khánh. Ánh Dương hỏi:
Hai đứa chúng mày sang đây làm gì vậy?
Cu Long trả lời:
Bà nội đón chúng em sang đây chơi ạ.
Chơi à? Tao nhìn chúng mày tao nóng hết cả mắt.
Cu Long và cu Lâm ngồi im không dám nói. Ánh Dương nghĩ ra cách lừa dối hai đứa nhỏ:
Bà nội hai đứa đi đâu rồi nhỉ? Có biết bà đi đâu không?
Dạ, bà nội đi chợ rồi ạ.
Thế à, sao bà đi lâu thế nhỉ? Hai đứa có muốn ra ngoài chờ bà không?
Dạ có ạ.
Thế hai đứa ra cổng ngồi đợi bà, giờ cô đi nằm một lát. Có gì hai anh em tự trông nom nhau nhé.
Vâng ạ.
Hai đứa nhỏ mừng rỡ chạy ra cổng ngồi đợi bà nội về. Ánh Dương sobe lên tầng 2, đứng ở cửa sổ quan sát dưới cổng nhà, lẩm bẩm:
“Hai thằng nhãi ranh con, ngứa cả mắt. Sao chúng nó không chết hết đi nhỉ.”
Nhà Khánh gần mặt đường lớn, chỉ cách cổng là đường lớn. Cổng không được khoá khi Khánh đi xe nên hai đứa nhỏ có thể dễ dàng ra khỏi nhà. Ánh Dương nhìn thấy chúng từ từ rời nhà nhưng cô ta không gọi lại, chỉ nhếch mép cười:
“Cứ đi đi, đi xa vào. Đi luôn càng tốt, tao càng thích.”
Hai đứa nhỏ tiếp tục dắt tay nhau ra khỏi nhà, em Lâm hỏi anh Long:
Giờ mình đi hướng nào để gặp bà nội?
Anh Long chưa biết hướng nào, cu Lâm nhìn bà nội ở bên kia đường:
Bà nội kia rồi.
Đâu em?
Đằng kia kìa, mình ra đón bà nội đi.
Anh Long còn chưa kịp trả lời, cu Lâm đã buông tay anh và chạy sang bên kia đường. Em gọi:
Bà nội ơi…?
Anh Long muốn ngăn lại nhưng không kịp. Cu Lâm chạy ra giữa đường.
Ở bên kia đường, bà Loan nhìn thấy cháu chạy qua đầu ô tô, và rồi “Rầm…” và “Á…a…a…” Tiếng bà Loan hét lên thất thanh. Mắt bà trợn ngược khi nhìn thấy cháu trai của mình chạy qua đầu ô tô, và “Rầm…” Cu Lâm bị văng xa, ngay trước mặt bà Loan.
Lâm… Lâm… ơi?
Bà Loan và cu Long chạy lại đỡ cu Lâm lên, nhưng ở tai cu Lâm, máu tươi chảy âm ỉ…
Lâm ơi… Lâm… Cháu của tôi… Có ai không… Đưa cháu tôi đi cấp cứu với…
Kiều Linh ngồi đợi mẹ mang cháo ra.
Con nhớ ăn nhiều chút nhé, cháo chai đây.
Dạ, mẹ.
Kiều Linh vừa chuẩn bị ăn cháo thì cô nhận cuộc điện thoại từ số của Khánh.
Alô?
Cô tới bệnh viện ngay đi, cu Lâm bị xe ô tô đâm, đang cấp cứu ở bệnh viện Nhi Trung Ương.
Hả..??
Kiều Linh choáng váng, cô đến bệnh viện ngay lập tức nhưng đã quá trễ. Con trai cô đã ngừng thở, nằm đó với máu từ tai chảy ra. Kiều Linh choáng váng và ngất xỉu.
Khi tỉnh dậy, con trai cô đã được đưa về nhà. Cô nhớ lại hình ảnh con trai nằm trong vũng máu, và cô lại ngất lần thứ hai. Làm thế nào cô có thể chấp nhận sự thật đau lòng này? Hai đứa con là tất cả đối với cô, bây giờ mất đi một người, cô phải sống như thế nào?
Khánh đưa cu Lâm về nhà để làm tang lễ. Bà Loan khóc thảm thiết, chứng kiến cái chết của cháu mình, bà không thể bình tĩnh nổi. Bà Loan gào lên và khóc nức nở. Ánh Dương giả vờ buồn bã, cô ra đỡ bà Loan và động viên bà Loan và Khánh phải mạnh mẽ, sớm vượt qua nỗi đau này.
Một tháng trôi qua, cuộc sống của Kiều Linh và cu Long hoàn toàn thay đổi. Cu Long phải nhập viện để điều trị tâm lý, ảnh hưởng từ việc nhìn thấy em trai mình chết ngay trước mắt. Cu Long trở nên lặng lẽ, không muốn nói chuyện với ai. Kiều Linh lo lắng con bị trầm cảm nên đưa con đi chữa bệnh. Bề ngoài, Kiều Linh vẫn vui vẻ, mạnh mẽ để chăm sóc cu Long, nhưng trong lòng cô rỉ máu, nỗi đau mất con vẫn giằng xé trái tim người mẹ.
Từ ngày mất con, Khánh thay đổi tính nết, trở nên cáu kỉnh với mọi người. Bà Loan nghi ngờ Ánh Dương có liên quan đến việc đuổi hai đứa nhỏ khỏi nhà, nên bà Loan khó chịu và đặt câu hỏi khi gặp Khánh:
Con Ánh Dương đâu rồi?
Con không biết, nó đi đâu thì mặc mẹ nó.
Bà Loan bĩu môi:
Hôm nay con lại nói vậy sao, mọi khi mẹ nói hì là con bênh nó chằm chặp mà.
Khánh ngồi im không nói gì. Bà Loan thở dài và nói buồn bã:
Cu Lâm mất rồi, cu Long thì bị ảnh hưởng tâm lý, cái Kiều Linh thì gầy héo mòn. Sao lại khổ vậy chứ?
Khánh lo lắng hỏi:
Mẹ nói cu Long bị ảnh hưởng tâm lý hả mẹ?
Ừ, mẹ nó đưa nó đi điều trị bệnh một tuần rồi.
Thảo nào hôm qua con sang không thấy ai ở nhà.
Bà Loan nghi ngờ, suy nghĩ mãi, cuối cùng bà quyết định nói:
Khánh à, con có thấy lạ không?
Lạ chuyện gì hả mẹ?
-Bình thường có bao giờ cu Long và cu Lâm tự ý ra ngoài chơi như vậy không? Nhà mình gần đường, nên từ trước tới giờ đều cấm hai đứa nhỏ tự ý ra ngoài đường chơi. Thế mà mẹ vừa đi chợ, con vừa đi ra ngoài, làm sao mà hai đứa lại tự ra ngoài như vậy. Nếu hôm đó hai đứa không đi ra ngoài, cu Lâm đã không bị xe tông như thế.
Khánh để cốc trà xuống bàn và nghiêm mặt hỏi bà Loan:
Mẹ nói là…?
Mẹ nghi ngờ con Ánh Dương có liên quan tới chuyện này. Có khi nào hôm đó nó xúi giục hai đứa nhỏ để chúng chạy ra ngoài chơi không?
Không lẽ… là do cô ta thật?
Sau khi mọi chuyện xảy ra, mẹ hỏi Ánh Dương tại sao không để ý hai đứa nhỏ, nó nói đã dặn chúng ở trong nhà. Nhưng nó vừa lên tầng phơi quần áo thì hai đứa nhỏ đã trốn ra ngoài. Mẹ không tin là hai đứa lại không nghe lời người lớn mà tự ý chạy ra ngoài đường. Nếu cô ta không xúi giục, hai đứa không tự đi ra ngoài đường như thế đâu, con à. Con cũng biết tính hai đứa nhỏ rồi đó, chúng ngoan và nghe lời người lớn lắm mà.
Khánh càng nghĩ, anh ta càng thấy lời bà Loan nói có lý. Nhưng giờ mọi chuyện đã xảy ra, lại không có bằng chứng gì, thì sao mà Khánh nói Ánh Dương được. Anh ta muốn hỏi cu Long xem có phải hôm đó Ánh Dương bảo hai đứa nhỏ ra ngoài chơi không. Nhưng sức khỏe của cu Long chưa ổn định nên anh không thể hỏi rõ được.
Khánh càng nghĩ, anh ta càng uất ức. Nếu Ánh Dương thật sự xấu xa như lời bà Loan nói, thì sau này anh làm sao sống với Ánh Dương nổi. Nhìn thấy Ánh Dương là Khánh lại nhớ đến đứa con trai đã mất, nhiều đêm anh nằm trắng trợn mãi mà không thể ngủ được. Anh ta cảm thấy bản thân mình đang bị trừng phạt, sống trong lỗi lầm quá, nên bây giờ ông trời đang trừng phạt anh ta.
Để quên đi những đau đớn dằn vặt đang giằng xé bản thân, Khánh tìm tới rượu để giải sầu. Thế là nhiều đêm Khánh về nhà trong bộ dạng say khướt. Bà Loan chán không muốn nói nữa. Ánh Dương lúc này bụng to sắp sinh, cô ta thấy Khánh trở về nhà mùi rượu nồng nặc, cô ta tức điên lên và chửi ầm ĩ:
Anh lại say. Anh nôn cho lắm vào, sao anh không nôn nhiều nữa để anh chết luôn đi hả?
Khánh say rượu nên giọng lè nhè:
Cô trò ẻo con tôi. Giờ con tôi chết rồi cô lại trò ẻo tôi hả. Cô là con mẹ kế độc ác xấu xa nhất mà tôi từng thấy. Tôi sai lầm khi lấy cô làm vợ. Tôi sai lầm quá rồi.
Ánh Dương trợn trừng mắt nhìn Khánh. Cô ta tức tới nỗi không thể nói thành lời:
Anh dám nói em như thế hả. Anh chán sống rồi à Khánh?
Tôi nói đúng mà. Cô lừa tôi, cô lừa mẹ tôi. Lúc cô mới về sao cô ngoan thế, cô khéo léo thế, cô nịnh mẹ tôi cô lừa tôi. Cưới về cái cô lòi cái đuôi cáo ra. Tôi căm ghét cô.
Ánh Dương nghiến răng kèn kẹt:
Khánh, anh hôm nay ăn gan cọp rồi. Tôi mà thèm lừa anh sao, anh nhìn lại bản thân mình đi, anh có cái gì đáng để tôi lừa chứ?
Khánh ngồi xuống, ôm tấm ảnh cu Lâm và không ngừng khóc:
Nếu tôi không ngu ngốc tin vào lời cô… nếu ngày đó cô không xuất hiện, có lẽ bây giờ gia đình chúng tôi vẫn hạnh phúc…
Gia đình 4 người… anh vẫn còn yêu chị ta đúng không… anh là thằng khốn nạn. Anh cưới tôi về rồi, tôi mang thai sắp sinh mà anh vẫn nhớ mong vợ cũ… Rốt cuộc là anh bị cái gì vậy hả?
Tôi bị điên rồi… tôi bị điên thật rồi… trời ơi… là trời…
Ánh Dương tức lên, lao vào đánh Khánh bôm bốp, vừa đánh vừa gào hét. Khánh không nói gì, anh chỉ ôm ảnh cu Lâm và khóc rưng rưng…
…
Bà Loan ở dưới tầng một, bà lấy tay bịt tai lại:
“Ngày nào cũng cãi nhau, chửi nhau, đánh nhau… thời gian này còn kinh khủng hơn ngày trước quá nhiều…”
Tiếng đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng, tiếng gào hét chửi bới của Ánh Dương ầm ĩ hết cả lên. Bà Loan bịt tai lại, nhưng bà vẫn cảm nhận ám ảnh vô cùng. Từ ngày Ánh Dương xuất hiện, gia đình bà không còn giống như một gia đình nữa… nó giống căn nhà trọ hơn. Cách mọi người trong nhà quan tâm nhau còn không bằng một người dưng xa lạ.
Ánh Dương đang chửi bới gào hét, đột ngột cô ta bị cơn đau đẻ. Cô ta loạng choạng ngồi xuống:
Á… đau quá… đau bụng quá… Khánh, dậy đưa tôi đi viện đi… Khánh… Khánh…
Ánh Dương gọi mấy câu nhưng Khánh vẫn nằm im như chết. Cô ta cố gọi thật to nhưng Khánh say rượu nên anh ta không nghe thấy gì cả.