Nghề làm vợ chương 3 | Mẹ chồng bòn rút

21/11/2023 Tác giả: Hà Phong 226

Từ khi vợ chồng tôi quyết định ăn riêng, cuộc sống của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn. Trong suốt 3 năm làm việc, tôi đã không để dư một đồng nào, lương hơn chục triệu chỉ đủ để mua thức ăn và chi phí sinh hoạt gia đình. Thậm chí, có những tháng tôi phải vay bố mẹ đẻ vì lương không đủ. Bố mẹ chồng tôi, mặc dù có lương hưu hơn 10 triệu, nhưng chưa bao giờ chi tiêu cho gia đình. Mỗi tháng, tôi lo tiền ăn, tiền điện, tiền nước, nhưng bà luôn kêu không có tiền.

Nếu bà không chi tiêu gì, tôi có thể tự lo và không phiền lòng. Tuy nhiên, mẹ chồng tôi thường xuyên xin tiền chồng tôi, dù anh ấy chỉ là tài xế taxi và thu nhập không nhiều. Mỗi tháng, bà xin ít nhất là 1 triệu, và đôi khi là 2-5 triệu để mua đồ. Anh chồng tôi đưa bà 5-6 triệu mỗi tháng, nhưng mọi người đều tự hỏi anh ấy lấy tiền đâu để lo cho vợ và hai con.

Mẹ chồng tôi nói chuyện với con trai rất tốt, nhưng với con dâu thì ngược lại. Bà thường nói xấu về tôi, làm cho chồng tôi và tôi cãi nhau nhiều lần. Tuy nhiên, từ khi ăn riêng, tôi cảm thấy thoải mái hơn. Tôi tiết kiệm khi đi chợ và vẫn dư tiền để lo cho hai con. Mỗi tháng chồng tôi đưa tôi 5 triệu để chi tiêu, và tôi rất vui vì tủi thân lâu nay tự nhiên tan biến. Tôi nhận ra phụ nữ thường mềm lòng với những hành động nhỏ nhất.

Tôi luôn biết ơn bố mẹ chồng và hiếu thảo với họ. Tôi đều bảo chồng tôi biếu bà 1 triệu, ông 1 triệu mỗi tháng vì chúng tôi còn nuôi con và lo nhiều công việc khác. Nhưng bà không bằng lòng, nhất quyết không nghe và phản đối việc nhận số tiền ít hơn.

Khánh về nhà và phát hiện bà Loan đang nói chuyện với cô Út ở phòng khách.

“Số mẹ khổ quá mà, chắc mẹ khổ tới khi chết mới hết khổ được.”
Cô Út thắc mắc:

“Sao thế.. mẹ có chuyện gì à?”
Bà Loan chia sẻ:

“Vất vả nuôi con khôn lớn cuối cùng thì nó nghe vợ nó, nó có coi bố mẹ nó ra cái gì đâu.”
Cô Út tò mò hỏi rõ:

“Chuyện là sao mẹ nói rõ ra xem nào?”
Bà Loan giải thích:

“Thì vợ chồng nó ăn riêng rồi, nó chỉ biết tới vợ nó thôi, nó sắp quên người mẹ già này rồi.”
Khánh, nghe thấy vậy, không chịu nổi:

“Mẹ nói linh tinh gì thế?”
Cô Út hỏi:

“Anh Khánh anh không thương mẹ nữa sao, mẹ vất vả nuôi anh khôn lớn rồi lấy vợ cho anh, mẹ chăm lo cho anh từng chút một như thế mà giờ anh lại đối xử với mẹ như vậy, anh không biết suy nghĩ à?”
Khánh đáp lại:

“Anh thương mẹ? Lúc nào anh cũng thương mẹ nhất đó thôi, cô không ở đây cô không biết thì đừng nói linh tinh.”
Cô Út lại thách thức:

“Thế sao đang ăn chung lại xin ra ăn riêng thế , vợ anh sợ phải nuôi bố nuôi mẹ anh à?”
Khánh giải thích:

“Mẹ và Kiều Linh đợt này nảy sinh nhiều mâu thuẫn nên anh mới xin ra ăn riêng cho mọi người đỡ căng thẳng mà.”
Cô Út nghi ngờ:

“Đỡ căng thẳng hay là vợ anh không muốn ăn chung với mẹ , vợ anh sợ bố mẹ ăn uống tốn kém của vợ anh chứ gì.”
Khánh tức giận:

“Út.. em nói vớ vẩn vừa thôi.”
Cô Út im lặng khi thấy Khánh tức giận.

Cuộc sống gia đình ngày càng rắc rối hơn. Buổi sáng, Kiều Linh đi chợ và mua đồ để tủ lạnh sẵn sàng cho bữa chiều. Tuy nhiên, mẹ chồng Kiều Linh lại tự tiện mở tủ lạnh và lấy trộm đồ ăn của cô. Cô mua một cân tôm, nhưng tối về chỉ còn 4 lạng. Đồ ăn mất một nửa, thùng gạo vơi mất một nửa thùng. Cô quyết định hỏi mẹ chồng.

“Mẹ ơi, đồ con mua trong tủ mẹ lấy phải không?”
Bà Loan phản đối ngay:

“Tao không lấy, từ ngày vợ chồng mày ăn riêng tao chả thèm lên tầng 2 luôn.”
Con trai giải thích:

“Chỉ có mẹ ở nhà thôi, mẹ nghĩ con ngu tới mức không biết gì sao?”
Bà Loan nói thách thức:

“Tao chưa bao giờ nghĩ mày ngu cả.. thằng Khánh nó ngu nên nó mới mày thôi, còn mày khôn ngoan xảo trá hơn người rồi.”
Con trai tỏ ý quá trực tiếp:

“Mẹ nói như vậy thì con không còn gì để nói với mẹ nữa, con nói trước ngày mai con sẽ lắp camera nếu mẹ còn lấy đồ của con thì con không để yên đâu.”
Bà Loan, tức giận, hét lên:

“Mẹ con đĩ chó dám doạ mình sao..”

Nhưng sau đó, bà Loan tự nghĩ:

“Nếu con Linh lắp camera thật thì sao nó mà tung video lên mạng thật thì mình biết rúc mặt đi đâu.. không được rồi .. mình phải bỏ tiền túi ra đi chợ mua đồ ăn sao thế thì tốn kém lắm.”

Bà Loan, dù có nhiều tiền trong tài khoản, vẫn tiếp tục thói quen xấu của mình. Bị đe dọa, bà Loan tạm thời ngưng ăn trộm đồ của con dâu, nhưng sau vài ngày, lại quay trở lại thói quen xấu. Mặc dù mẹ chồng có nhiều tiền, nhưng bà Loan vẫn ăn sẵn từ nhà con dâu, chi tiêu tiền lương hưu mỗi tháng và giữ gần một nửa trong tài khoản.

Một hôm, bị đe dọa, bà Loan không ăn trộm đồ nữa, nhưng cô con dâu vẫn không hài lòng với thái độ của bà Loan. Để tránh sự hiểu lầm, bà Loan bỏ ra hơn trăm ngàn để mua thức ăn. Tuy nhiên, bà Loan chỉ thay đổi trong vài hôm, sau đó, quay trở lại thói quen cũ. Bà Loan lợi dụng thời điểm khi con trai và con dâu đi làm để kiểm tra, lục lọi đồ ăn của con dâu, và những hành động này dường như trở thành một thói quen khó bỏ của bà.

Vào buổi tối, Khánh đưa tiền cho vợ:

“Linh em cất tiền đi em.”
Vợ anh cầm lời:

“Vâng anh cứ để trên bàn cho em, em tắm cho con xong em cất.”
Khánh rời đi:

“Ừm, 3 mẹ con cứ ăn cơm trước đi, anh đi chở khách đây.”

“Vâng anh đi cẩn thận.”

Bà Loan, với lòng ganh tị, lấy tiền mà Khánh để trên bàn:

“8 triệu… tháng này thằng Khánh đưa cho vợ nó nhiều thế.”

Sau đó, bà Loan thậm chí đếm tiền ngày càng tự mãn:

“Hừm giờ thì số tiền này vào tay bà rồi.”

Nhưng cuộc sống gia đình vẫn tiếp tục trong sự xung đột và căng thẳng.

Bà Loan đút tiền vào túi và sang nhà cô Út. Bà luôn khôn ngoan, không bao giờ để tiền ở nhà mà luôn mang theo khi đến nhà con gái.
Sau khi tắm cho hai con xong, Linh đi vào phòng và phát hiện số tiền đã mất. Cô tìm khắp phòng nhưng không thấy. Uất ức, Linh gào khóc nức nở.

“Mình không thể sống như thế này mãi được… Mình phải ra ngoài sống thôi… Làm sao mình có thể sống cùng nhà với một bà mẹ chồng quái thai như vậy chứ.”

Loan xuống hỏi bà Loan, nhưng bà không nhận, thậm chí chửi Linh vì bị giả mạo vụ lấy trộm tiền. Mẹ chồng và con dâu cãi nhau dữ dội, đến mức bà Loan đuổi Linh ra khỏi nhà.

“Cút.. mày mau cút ra khỏi nhà tao.. tao không chấp nhận được đứa con dâu mất dạy láo toét như mày nữa rồi, cút đi cho khuất mắt tao…”

“Con sẽ cút cho khuất mắt mẹ, con cũng không thể nào sống nổi với một người mẹ chồng bẩn tính như mẹ được…”

“À con mất dạy này mày dám nói mẹ chồng mày bẩn tính sao?”

“Mẹ sống tử tế với con bao giờ đâu mà con không dám nói chứ, mẹ sống lỗi như vậy mẹ không sợ quả báo à?”

Ông Thành bố chồng của Linh can ngăn:

“Có chuyện gì thế bà Loan?”

“Ông về mà xem con dâu của ông đang chửi tôi đây này.”

“Mọi chuyện là như thế nào.. hai mẹ con bà bình tĩnh đi..”

Nhưng bà Loan và Linh tiếp tục cãi nhau nảy lửa. Ông Thành phải gọi con trai và con gái về. Khánh hỏi vợ:

“Linh có chuyện gì mà em với mẹ cãi nhau như thế hả?”

“Mẹ lấy tiền mà anh để trên bàn cho em rồi.. em không thể chấp nhận nổi nữa.. tại sao mẹ lại làm vậy chứ.. tại sao?”

Dưới tầng, bà Loan hét lên:

“Tao không lấy .. sao mày cứ mất cái gì là mày đổ vạ cho tao lấy thế hả con điên rồ kia..cút đi mày cút mẹ mày đi cho khuất mắt tao..”

Linh khóc và nắm tay Khánh, van xin:

“Anh Khánh à .. chúng ta ra ngoài thuê nhà sống đi anh .. em không thể sống ở đây thêm một ngày nào nữa.. em không thể anh à…”

Khánh suy nghĩ và đồng ý:

“Ừm vậy chúng ta ra ngoài sống.. vất vả một chút nhưng em sẽ thấy thoải mái hơn..”

“Anh nói thật sao?”

“Thật.. mai anh tìm nhà thuê rồi chúng ta dọn đi luôn.”

Linh hạnh phúc và cảm ơn anh:

“Cố lên nào.. cuộc sống tự do thoải mái sắp đến rồi.. một chút nữa thôi.”

Bài viết liên quan