Nghề làm vợ chương 4 | Mẹ nào con nấy
Mới sáng sớm, bà Loan tỉnh dậy là đã chửi um lên. Tối hôm trước chưa chửi đủ, nên sáng nay bà lại tiếp tục. Kiều Linh im lặng, nấu đồ ăn sáng cho chồng và hai đứa con để kịp giờ làm.
Bà Loan, thấy Linh chở hai con đi học, lên tầng hai khóc lóc vạ anh Khánh:
Khánh ơi, sao con lại im lặng thế hả con? Vợ con làm vậy mà con im lặng là sao hả?
Khánh thở dài:
Mẹ à, đúng sai mẹ biết rõ nhất. Mẹ vừa lấy trộm vừa la làng, con không muốn nói chuyện gì nữa.
À thì ra con nghe vợ con đứng lên đầu con không tin mẹ đúng không? Mẹ đã nói từ hôm qua rồi, mẹ không lấy tiền của vợ chồng con, mẹ phải nói với con bao nhiêu lần nữa hả?
Số tiền đó bay lên trời rồi.
Sao con không nghĩ là vợ con cất tiền rồi lại đổ tội cho mẹ?
Kiều Linh không làm thế đâu, mẹ đừng nói vậy.
Nói gì con cũng nghe, con tin vợ con thế mà mẹ nói sao con cũng không hiểu được. Mẹ đẻ ra con mà con không tin mẹ, lại tin đứa khác máu tanh lòng. Mẹ thấy buồn lòng quá Khánh à.
Khánh thở dài, không muốn nói thêm, khoác áo liền nói:
Giờ con đi tìm thuê nhà, khi nào thuê được vợ chồng con sẽ dọn ra ở.
Bà Loan giận dữ:
Con chọn vợ chứ không chọn mẹ?
Mẹ à, đến bao giờ mẹ mới thôi ép Kiều Linh. Vợ con từ ngày về đây chưa bao giờ làm gì quá đáng. Cô ấy chăm sóc gia đình mình, mẹ nghĩ xem bố mẹ có lương hưu, nhưng bố mẹ đã phải bỏ tiền ra mua sắm chưa? Lương cô ấy đi làm không đủ chi tiêu, nhưng cô ấy vẫn cố gắng. Mẹ chẳng bao giờ công nhận cô ấy, luôn chèn ép và bắt nạt. Con quyết định, hôm nay con sẽ ra ngoài thuê nhà và sống riêng một thời gian.
Bà Loan giận dữ:
Có lần sau sao? Khánh mày nghe cho rõ, nếu mày dọn ra khỏi nhà thì tao sẽ từ mặt mày, coi như không có thằng con như mày nữa, không bao giờ bước chân vào nhà này nữa, mày suy nghĩ kỹ đi.
Khánh đi thẳng ra ngoài, bà Loan ngừng khóc, gọi điện cho con gái.
À lô mẹ à.
Út, con sang đây mẹ có chuyện cần nói.
Vâng, con sang luôn.
Cô Út đến, bà Loan kể:
Con đứng lên đó, chúng nó đó xúi Khánh ra ngoài ở riêng rồi đấy.
Mẹ nói thật sao, chị Linh và anh Khánh ra ngoài ở riêng ư?
-Ừ, thằng Khánh hôm nay đi tìm nhà rồi, thuê được nhà là nó ra ở riêng luôn.
Út chẹp miệng rồi nói:
-Con đã nói với mẹ rồi, con Kiều Linh nó không chịu đâu, nó xúi giục anh Khánh ngay, nó chả chịu ở chung với bố mẹ đâu.
-Thằng Khánh nghe vợ lắm, nó thà chọn vợ chứ không chọn mẹ nó. Biết thế, ngày xưa tao không đẻ nó ra rồi.
-Con bảo rồi, chỉ có con gái của mẹ mới nghe lời mẹ thôi. Còn con trai mẹ, sớm muộn nó cũng theo vợ nó thôi, nó đâu cần mẹ chứ?
Cô Út không động viên khuyên bảo mẹ thì thôi. Cô lại suốt ngày tìm cách nói xấu anh trai và chị dâu, khiến bà Loan càng thêm giận dữ:
-Thế hôm nay anh Khánh đã nói gì với mẹ?
-Nó bảo hôm nay nó đi tìm thuê nhà, thuê được thì nó dọn đi.
-Đã thế mẹ tống luôn đi, không cho ở thêm một ngày nào nữa.
-Ý con là đuổi luôn sao?
-Vâng, đuổi luôn. Chẳng chấp gì cái loại con trai bất hiếu, con dâu mất dạy đó chứ. Đuổi luôn và ngay mẹ ạ.
-Thế có nhẫn tâm quá không, thằng Khánh là anh trai con đấy.
-Anh trai thì làm gì tầm này. Anh trai con nhưng suốt ngày anh ấy nghe vợ. Lần trước anh còn bênh vợ chửi con đó thôi. Cái loại anh đó con không cần đâu.
-Nhưng dù sao nó cũng là con trai của mẹ. Sao mẹ có thể…
-Mẹ đúng thật là, mẹ dễ tính thế nên con trai mới con dâu mới leo lên đầu mẹ ngồi đó. Nhà là phải có nóc, bố mẹ nói con cái phải nghe theo. Đằng này mẹ nói một câu, con cãi hai câu, thế còn ra thể thống gì nữa. Mẹ còn tử tế chứ con thì con đuổi, đâu rồi ở đó mà mất dạy à.
Bà Loan đang tức giận lại được cô Út mô kích đủ chuyện. Thế là bà nghe con gái và quyết định đuổi con trai và con dâu cùng 2 đứa cháu trai nhỏ ra khỏi nhà ngay hôm đó. Bà không cần biết là con trai đã thuê được nhà hay chưa. Nhưng bà và cô Út đã lên tầng 2 thu hết đồ đạc của con trai và con dâu cho hết vào thùng giấy to, khệ nệ bê ra cổng.
…
5 giờ chiều, Kiều Linh đi đón hai con về, tới cổng thì cửa đã khoá bên trong. Cô mới gọi cho bố chồng cô, nhưng bố chồng cô không ở nhà. Bà mẹ chồng, nghe tiếng gọi, bà đi ra và bảo:
-Chuyện gì mà ầm ĩ thế?
Kiều Linh mới hạ giọng và nhẹ nhàng nói:
-Mẹ mở cửa để con cho các cháu vào nhà ạ.
-Nhà nào là nhà của chúng mày mà vào hả. Mày có nhìn thấy mấy cái thùng giấy kia không? Đồ đạc của chúng mày đấy. Chúng mày thích ra ở riêng mà. Vậy thì đi đi, vác mặt về nhà tao làm gì nữa. Cút xéo.
Trước mặt hai cháu, bà Loan có thể nói ra những lời nặng lời như vậy. Không hiểu bà ấy đang suy nghĩ gì.
Kiều Linh vội gọi điện cho Khánh hỏi, anh nói lúc sáng anh có nhắc với mẹ chuyện anh dọn nhà ra ở riêng, nhưng anh chỉ mới nói như thế, chưa xác định sẽ ra ngoài ngay. Mà bà Loan đã dọn hết đồ và không cho vợ chồng anh về nhà. Đúng là cạn tình cạn nghĩa. Tình nghĩa mẹ con không bằng một người dưng xa lạ.
Lúc đó, Khánh đang lái xe chở khách ở xa, nên anh không kịp về nhà. Kiều Linh đã đưa hai con về nhà ông bà ngoại trước. Cô đợi chồng về để cùng nhau nói chuyện rõ ràng với bố mẹ chồng, sau đó mới chuyển đi. Cô không muốn rằng vợ chồng cô chuyển đi khi mọi chuyện vẫn chưa được làm sáng tỏ.
Tối hôm đó, sau khi gửi hai con ở ông bà ngoại, Khánh và Linh về nhà để nói chuyện với bà Loan. Tuy nhiên, bà Loan từ chối mở cửa cho họ và đã thay mới chìa khoá cổng, khiến họ không thể vào được. Ông Thành về nhà thấy hai vợ chồng đứng ngoài, ngạc nhiên hỏi:
“Sao hai đứa không vào nhà mà lại đứng ngoài này?”
“Mẹ không cho chúng con vào ạ.”
Ông Thành nhìn chìa khoá mới và thở dài:
“Mẹ con lại gây chuyện nữa hả?”
“Bố gọi mẹ con mở cửa rồi vợ chồng con vào nhà nói chuyện ạ.”
“Ừm.”
Ông Thành đập cửa và gọi:
“Bà Loan mau mở cửa cho tôi.”
Bà Loan không thể không nghe, nên bà mở cửa:
“Ông vào thôi, còn hai đứa kia nó thích ra ngoài ở riêng thì đừng có bước chân vào nhà nữa.”
“Cháu bị điên rồi hả, cháu già rồi làm ơn sống tử tế dùm bố, sống để đức cho con, không để người ta chửi vào mặt bố đó.”
“Hừ, tôi thách đứa nào chửi tôi đấy.”
“Chúng nó làm gì mà bà đuổi chúng nó thế hả?”
“Tôi đâu có đuổi đâu, vợ chồng nó giờ khá giả rồi, chúng nó muốn ra ngoài ở riêng cho thoải mái mà, tôi cấm làm sao được chúng nó.”
“Bà dọn hết đồ của chúng nó đi mà bà bảo là không đuổi chúng nó à. Có chuyện gì từ từ bảo nhau việc gì mà bà cứ xồn xồn lên thế, bà lại nghe con Út nó xúi dại chứ gì.”
“Ông im đi, không biết gì thì ông ngậm mồm vào đi.”
Khánh nhanh chóng nói:
“Bố mẹ đừng cãi nhau nữa, vào nhà rồi con nói chuyện.”
…
Bà Loan ngồi bình thản như không có chuyện gì, ông Thành nhẹ nhàng nói:
“Để bố ra mang đồ của các con vào nhà. Vợ chồng con đừng đi đâu cả, ở nhà với bố mẹ nhé.”
Khánh trả lời:
“Thôi bố ạ, dạo này mẹ con và Kiều Linh sảy ra nhiều chuyện quá, con muốn ra ngoài ở riêng một thời gian. Con sợ mẹ con và vợ con cứ gây chuyện với nhau mãi không ổn bố ạ.”
“Nhưng giờ ra ngoài thuê nhà đắt lắm con ạ, ở nhà nhưng hôm bố rảnh bố trông con cho, ra ở riêng nhiều cái khổ lắm, các con suy nghĩ lại đi.”
Khánh vẫn quyết định ra ở riêng:
“Thôi bố, cứ để vợ chồng con ra ngoài ở một thời gian. Sau này mọi hiểu lầm được hoá giải thì chúng con về ạ.”
Bà Loan nói giọng thách thức:
“Muốn đi thì cứ đi thôi, chả ai giữ đâu. Sau này nhớ đừng vác mặt về nhà này là được.”
“Bà có câm mồm lại không? Bà nói mà không suy nghĩ à?”
“Tôi đang nói rất tử tế đó thôi. Ông to mồm cái gì?”
Cuối cùng, Khánh và Linh xin phép ông Thành và bà Loan trước khi dọn ra ngoài. Hai người xin phép đàng hoàng tử tế. Ông Thành muốn giữ vợ chồng Khánh ở lại lắm nhưng không được. Bà Loan cứ tìm cách đuổi họ đi. Khánh và Linh vừa ra khỏi cổng, bà Loan đã đóng sầm cửa lại và còn nói thẳng là bà không bao giờ muốn gặp lại vợ chồng Khánh cùng hai đứa cháu nội nữa.
Vì chưa thuê được nhà, đêm đầu tiên, vợ chồng Kiều Linh và con cái đã về nhà ngoại ngủ nhờ. Sáng hôm sau, Kiều Linh đến nơi làm việc và nhờ đứa bạn tìm nhà hộ.
Mày ra ngoài thuê trọ thật đấy à?
Ừ thật, mày xem tìm hộ tao với nhé.
Để tao hỏi anh họ tao xem sao, trước anh tao có nhà cho thuê mà.
Ờ mày hỏi luôn đi nhé.
Nhờ có bạn hỏi giúp, Kiều Linh đã tìm được nhà, mặc dù giá thuê hơi cao. Vì chưa tìm được nhà thấp hơn, vợ chồng cô quyết định thuê tạm 1 tháng rồi đi tìm nhà thấp hơn sau. Cả hai vợ chồng cô đều lao đầu vào kiếm tiền chăm chỉ, với hy vọng cuộc sống sẽ ổn hơn khi họ cố gắng làm việc.
Hai tuần sau, bà Loan ở nhà mong ngóng Khánh về, mặc dù miệng bà chửi con trai, nhưng thâm tâm bà không muốn con dọn đi. Ông bà ngoại đã giúp đỡ với việc đưa đón hai cháu trai, và bà Loan còn tranh thủ dọn dẹp cơm nước để Kiều Linh ở lại tăng ca kiếm thêm tiền.
Ra ở riêng, vì phải lo nhiều khoản tiền hơn, Khánh đi chở khách nhiều hơn, còn Kiều Linh ở lại tăng ca để kiếm thêm. Cả hai vợ chồng lao đầu vào kiếm tiền một cách chăm chỉ.
Hôm nay, cô Út đưa con sang chơi và hỏi về việc gọi điện thoại.
Mấy hôm nay anh Khánh có gọi điện cho mẹ không?
Không… cái thằng con bất hiếu… đi hai tuần rồi mà không gọi về cho mẹ cuộc nào.
Cô Út tiếp tục:
Mẹ muốn anh Khánh và hai đứa cháu nội về đây, còn chị Linh thì không?
Bà Loan thở dài và thừa nhận:
Ừ.. tôi chỉ ghét con Linh thôi, còn thằng Khánh và hai đứa cháu nội thì tôi vẫn thương mà… Giá mà ba bố con nó về đây thì tốt quá, còn con Linh thì giờ nó có chết tôi cũng chẳng quan tâm đâu.
Tức là mẹ muốn anh Khánh và hai đứa con nội về, còn chị Linh thì không được phép đúng không?
Ừ, giá mà thằng Khánh ly hôn với con Linh rồi mang hai đứa con về đây nhỉ?
Cô Út cười nhẹ và nói:
Vậy mẹ muốn con trai và cháu nội về đây sống với mẹ à?
Đúng vậy, con tao là con cháu mà. Nhưng thằng Khánh phải ly hôn với cái đứa kia đi. Tao chết cũng không chấp nhận cho cái đứa đó bước chân vào nhà tao nữa.
Được rồi, con sẽ nghĩ cách giúp mẹ…