Nghề làm vợ chương 6 | Trà xanh xuất hiện

21/11/2023 Tác giả: Hà Phong 24

Khánh đang trên đường đi đón hai con trai thì bà Loan gọi điện. Giọng bà ngọt ngào tới mức ai nghe thấy cũng phải động lòng.

“Khánh à, con.”

“Vâng, mẹ gọi, con có chuyện gì không?”

“Con về nhà một lát được không? Con Út nó đi biển về mua ít ghẹ ngon lắm, mẹ hấp cho con ăn nhé.”

“Nhưng nay bà ngoại bận, con phải trông bọn trẻ.”

“Thế 3 bố con về đây, mẹ hấp ghẹ hấp tôm ngon lắm.”

“Vâng, giờ con cho hai đứa qua.”

“Ờ, đi cẩn thận con nhé.”

Bà Loan đã thành công lấy được lòng tin của Khánh. Bây giờ tới lượt bà nịnh hai đứa cháu nội. Cái ngày bà xoá tên Kiều Linh khỏi sổ hộ khẩu của gia đình bà sắp tới rồi. Bà mỉm cười đắc ý.

“Con đĩ chó, mày cứ chờ đi rồi tao sẽ tống mày ra khỏi thằng Khánh. Con trai vàng, con trai bạc của tao xứng đáng tìm được một người vợ tốt hơn mày.”

Bà Loan mải cười đắc ý nên cuộc gọi của cu Long mới khiến bà giật mình.

” Bà ơi… bà nội ơi?”

“Ơi… ơi… bà đây cháu yêu.”

“Cháu muốn ăn tôm, bà bóc tôm cho cháu ăn đi.”

“Được chứ, cháu yêu của bà ngồi đi, bà bóc tôm cho nhé.”

“Dạ.”

Kiều Linh đang ngồi làm nốt công việc để về, thì cô nhận được tin nhắn của chồng.

“Anh và hai con ăn tối ở bên nhà ông bà nội, em không phải nấu cơm cho bố con anh nhé.”

Không hiểu sao Kiều Linh lại buồn như thế này, cô nhắn trả lời vâng. Nghe thì thấy bình yên lắm, nhưng trong lòng cô đang nổi giông bão.

Tan làm, Kiều Linh trở về nhà, cô thấy trống trải vô cùng. Chồng và hai con cô đang ở nhà ông bà nội ăn tối rất vui vẻ, còn cô đang rơi vào trạng thái cô đơn lạc lõng trong chính gia đình của mình.

Trong lòng cô mang nhiều tâm sự, nhưng cô không thể tâm sự với chồng, vì cô biết nếu cô nói ra, anh sẽ nói cô ích kỷ. Vậy nên cô không thể tâm sự với chồng được.

Ngồi buồn, cô cứ suy nghĩ vu vơ mãi. Đến 10 giờ tối, chồng cô mới đưa hai con về. Thấy chồng cho con đi chơi về muộn, cô chỉ nhẹ nhàng nói.

“Lần sau anh cho con về sớm một chút để con đi ngủ đúng giờ nhé, muộn quá không tốt.”

Khánh trả lời giọng khó chịu.

“Lâu không gặp ông bà, nhớ cháu nên mới chơi với cháu lâu lâu một chút. Có thế thôi mà, em cũng làu bàu nữa.”

“Thì em thấy muộn, em nói thế thôi, sao anh gắt lên chứ?”

“Em đừng khiến mọi chuyện rắc rối thêm nữa. Mẹ nói rất đúng, em rất hay để ý rồi để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt mà. Càng nghĩ, anh càng thấy lời mẹ nói không sai.”

“Lại là em sai. Anh lúc nào cũng bênh mẹ và nói em sai. Anh nghĩ lại đi. Sau tất cả những chuyện mẹ gây ra, mà anh vẫn nghĩ người sai là em đúng không?”

Khánh không trả lời, anh vùng vằng đi vào phòng. Kiều Linh tủi thân, cô lặng lẽ khóc một mình. Cô có linh cảm, cô sắp mất chồng rồi, và có khả năng cô còn mất luôn cả con nữa. Đời cô đúng là quá bạc.

Nước đi của bà Loan lần này thâm sâu, tới mức không một ai có thể ngờ tới được. Bà đuổi con trai và con dâu ra khỏi nhà. Sau đó, bà tìm cách để đón con trai về nhà, để dễ dàng chia cắt con trai với con dâu. Và đương nhiên, con dâu không còn đường để quay về nữa, vì bà Loan chỉ chào đón con trai và cháu nội, còn con dâu không thuộc máu nhà, lòng bà không thương.

Vào thời điểm căng thẳng của cuộc chiến giữa mẹ chồng và nàng dâu, cô em gái nuôi của Khánh, cũng là cô bé hàng xóm mà bà Loan rất quý mến, xuất hiện. Cô bé tên Ánh Dương vừa trở về từ Hàn Quốc, nơi cô đã du học. Ánh Dương không ngần ngại chạy đến nhà bà Loan ngay sau khi về nước.

” Bác Loan ơi?”

” Ai thế nhỉ?”

” Là cháu Ánh Dương đây, Ánh Dương của bác đây ạ.”

” Ánh Dương, đúng là Ánh Dương của bác đây rồi. Cháu về khi nào thế?”

” Cháu mới về sáng nay ạ. Lâu quá không gặp, mà bác vẫn trẻ đẹp như ngày nào, bác lão hoá ngược ạ.”

” Cái con bé này, bác già rồi mà.”

” Không đâu ạ, bác vẫn trẻ đẹp lắm ạ.”

” Thế lần này cháu về chơi hay về hẳn?”

” Cháu về đây luôn ạ, sau 5 năm vất vả bên sứ người thì bây giờ cháu về nhà để lấy chồng, theo ý của bố mẹ cháu ạ.”

“Ừm, lấy chồng đi để bác ăn cỗ cưới chứ.”

” Dạ vâng. Giá mà ngày xưa anh Khánh đợi cháu thì có phải bây giờ cháu sắp được làm con dâu bác Loan rồi. Cháu buồn anh Khánh quá bác ạ.”

Bà Loan vui ra mặt

” Đấy, bác cũng buồn lòng lắm cháu ơi. Nếu thằng Khánh mà lấy được cháu thì tốt quá rồi, đằng này nó lấy ngay một đứa mất dạy láo toét lắm cháu ạ, bác đau hết cả đầu rồi đây.”

” Thế anh Khánh lấy ai vậy bác, từ ngày cháu đi Hàn, cháu mất liên lạc với anh Khánh nên cháu không biết mặt vợ anh ấy.”

Ánh Dương dẫn bà Loan lên phòng để xem ảnh cưới của Khánh và Kiều Linh.

” Đây cháu, cái đứa này tên Kiều Linh, nhà nó ở xóm Đình ý.”

” Vâng, chị ấy cũng đẹp mà.”

” Đẹp mà tính nết xấu xa thì đẹp để làm gì hả cháu.”

Ánh Dương, tính cách chọc ngoáy lung tung, thấy bà Loan chê bai con dâu, nên cô nói thêm.

” Chị ấy đẹp đấy, nhưng nhìn mắt sát khí lắm bác ạ.”

Bà Loan hoang mang tột độ khi nghe Ánh Dương nói, và bà tin là thật luôn. Bà Loan già đầu nhưng lại bị đứa trẻ ranh rắt mũi đúng là không thể hiểu nổi tầm suy nghĩ của bà Loan lại hạn hẹp tới mức đó.

Mà cô bé hàng xóm tên Ánh Dương kia chỉ nói mấy câu thôi, nhưng bà Loan đã tin sái cổ và bà lại càng có thêm động lực để chia rẽ con trai và con dâu hơn.

Sau khi nhận điện thoại của bà Loan, Khánh vội vàng lái xe về nhà.

” Mẹ ơi, mẹ?”

Khánh vừa bước vào nhà thì Ánh Dương ở phía sau nhảy tót lên lưng Khánh làm anh giật mình.

” Ai đấy.”

Ánh Dương ôm chặt cổ Khánh, thân mật tới mức cả cơ thể áp chặt vào lưng Khánh.

” Anh đoán xem em là ai?”

” Rốt cuộc là ai thế hả?”

” Hù, là em Ánh Dương đây, cô em gái nuôi bé bỏng của anh đây ạ.”

” Ánh Dương, trời con bé này giờ lớn nhìn khác quá anh không nhận ra đấy.”

” Con bé này, làm như ngày xưa người ta bé lắm ý.”

“Ừ thì không bé được chưa, thế em về khi nào thế?”

Em về sáng ạ, em nhớ anh Khánh nên em sang tìm anh luôn đó.

Ồ, thế dạo này em thế nào, đã lấy chồng chưa?

Em chưa, vẫn độc thân đây này.

Xinh gái như em mà vẫn độc thân à?

Đùa thôi, không phải độc thân đâu, chỉ là em chưa quên được mối tình đầu thôi. Anh là mối tình đầu của em đó, bao giờ em quên được anh Khánh thì em sẽ lấy chồng thôi ạ.

Câu nói của Ánh Dương chứa nhiều ý nghĩa sâu sắc, khiến Khánh cảm thấy khó xử. Khánh nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

Thế giờ em định đi làm ở đâu?

Em chưa nghĩ đến, mới về nên em nghỉ ngơi một tháng rồi sẽ đi làm ạ.

Ồ, thế cũng được.

Bà Loan ở dưới nhà gọi lên.

Khánh à, con lên đây.

Vâng mẹ. À, con đây, mẹ gọi con vì có chuyện gì với Ánh Dương ạ?

Đúng rồi con.

Mẹ làm gì mà mẹ gặp chuyện gì nữa?

Hai đứa ngồi nói chuyện đi, mẹ ra ngoài ngõ mua ít đồ nhé.

Vâng bác.

Con bé ngoan thế, giá mà ngày xưa hai đứa lấy nhau thì giờ mẹ đâu phải phiền lòng tới mức tổn thọ như bây giờ đâu chứ.

Ánh Dương than thở.

Cháu lúc nào cũng yêu anh Khánh, một lòng một dạ chờ đợi anh ấy. Thế mà anh ấy bỏ cháu luôn bác ạ. Cháu đi Hàn, anh ấy lấy vợ ngay, sau đó anh ấy cắt liên lạc với cháu luôn. Người gì bạc tình thấy sợ.
Bà Loan nửa đùa nửa thật.

Thế thì bây giờ hai đứa nối lại tình xưa cũng được mà, đã muôn đâu chứ.
Khánh thấy mẹ nói vậy, liền nói.

Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế, con có vợ có con rồi mà.

Có vợ mà cũng như không thế thì có làm gì chứ, nó sát chồng sát con đấy. Con lấy nó không bệnh tật thì cũng chết sớm, không thọ nổi đâu.

Tào lao, mẹ nghe ai nói vớ vẩn thế hả?

Mẹ đi xem mấy nơi rồi, thầy nào cũng bảo con và cái Linh không hợp mệnh, cố ở với nhau thì con sẽ khổ sở, rồi bệnh tật chết trẻ đấy.

Vớ vẩn, mẹ nghe gì mấy ông thầy bói đó chứ.

Ánh Dương liền nói.

Thôi anh ơi, bác vì lo lắng cho anh thôi mà, anh đừng giận bác nhé. Nào, anh ngồi xuống đây, em gọt táo cho anh ăn nhé. Đây là táo xanh mà ngày xưa anh thích ăn nhất đó.

Ừ, em vẫn nhớ à?

Dạ, em nhớ tất cả những gì liên quan tới anh Khánh mà. Em còn nhớ cả chuyện anh trèo cây xoài để hái xoài cho em, anh bị rách quần nữa đó.

Trời ơi.

Khánh và Ánh Dương ngồi nói chuyện vui vẻ, Ánh Dương nhắc lại những kỷ niệm đáng nhớ ngày xưa. Bà Loan đi mua đồ về, thấy vậy bà mỉm cười.

“Ánh Dương trở về thật đúng lúc, tự dưng mình lại có đứa con dâu mới để thay thế con Kiều Linh đáng ghét kia luôn rồi.”

Ánh Dương còn trẻ, tính tình bồng bột, lối sống khá buông thả, vì vậy, vấn đề Khánh đã có vợ có con cũng không làm ảnh hưởng đến cảm hứng của cô. Một khi cô đã thích, cô tiến tới ngay mà không cần ngại ngùng gì.

Do vậy, khi Ánh Dương gặp lại Khánh, cô đã nuôi ý đồ. Năm năm trước, Khánh coi Ánh Dương như em gái vì cô quá trẻ con, nhưng lần này, Ánh Dương quyết tâm thay đổi tình cảm đó bằng mọi cách, để giải toả tức giận trong lòng. Ánh Dương vẫn giữ hận thù về việc Khánh bỏ rơi cô để lấy vợ. Vì vậy, khi trở về quê, cô ấy đã đặt ra nhiều kế hoạch để làm tan nát hạnh phúc của gia đình Khánh và Kiều Linh.

Cô không chấp nhận bất cứ thứ gì mà cô không có, và cô quyết tâm chiến đấu cho mục tiêu của mình. Cô tự nhận mình là một cô gái có tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, quyết tâm làm đổ vỡ hạnh phúc gia đình Khánh và Kiều Linh.

Bài viết liên quan