Nghề làm vợ chương 7 | Gian gian díu díu
Xuống cả ngày, Ánh Dương và Loan trói chân Khánh, không để anh đi làm. Ánh Dương mới trở về từ nước ngoài, cô ta rất hào phóng, biếu bà Loan 50 triệu để tiêu vặt, thêm 10 triệu để mua đồ ăn. Bà Loan đã được bồi bổn tiền, không tiếc lời khen Ánh Dương trước mặt Khánh, biết rõ Ánh Dương đang cố xấu xa với Khánh nhưng không ngăn cản mà còn khuyến khích thêm. Nếu Ánh Dương khiến Khánh bỏ vợ, bà Loan càng vui hơn.
Buổi chiều sau khi đã no nê, bà Loan biết ý Ánh Dương rồi đi sang nhà hàng xóm để họ có thời gian riêng. Ánh Dương uống mấy chai bia, cô ta say và đưa miệng cho Khánh thử.
Khánh cũng đã uống mấy chai và có chút men, lại có cô em gái nuôi quyến rũ nhiệt tình, khiến Khánh hơi quyến rũ, nhưng sau khi tỉnh táo lại, anh vội vã đứng dậy để về.
“Thôi anh về trước đi.”
“Ồ, anh về sớm làm gì thế? Ngồi chơi với em đã.”
“Chỉ uống thế thôi, say rồi, anh phải đi chở khách.”
Ánh Dương nhìn Khánh với ánh mắt thổn thức.
“Em say thôi, mấy chai bia không làm gì cả? Anh đi chở khách làm gì, hãy chở em đi.”
“Anh có vợ rồi, em nên quên anh đi, đừng như vậy nữa.”
“Nhưng nếu em quên anh, em đã không cô đơn như thế này. Anh biết em yêu anh đến đâu rồi.”
“Hãy tìm và yêu một người khác, rồi em sẽ quên những chuyện cũ. Khi đó, anh và em chưa có gì sâu đậm, tại sao em lại khó quên như vậy?”
“Mối tình đầu là mối tình khó quên nhất.”
Ánh Dương đành dựa vào vai Khánh, cô nước mắt rơi khiến Khánh cảm thấy khó xử.
Ánh Dương lợi dụng cơ hội khi Khánh có men, cô ta tán tỉnh Khánh.
“Anh biết là em vẫn thích anh, anh có thể cho em một cơ hội không?”
“Không thể, anh có vợ con rồi.”
“Em không làm khó gì anh cả, em chỉ xin làm người tình bí mật của anh.”
“Người tình bí mật là sao?”
“Có nghĩa là em sẽ lặng lẽ ở bên anh, anh vẫn sống bình thường với vợ con, chỉ khi nào anh muốn gặp em thì em sẽ ở đó, không làm phiền gia đình anh.”
“Không được, không tốt.”
“Không có gì không tốt cả, xã hội bây giờ đầy rẫy. Chúng ta chỉ cần cẩn thận, không ai biết cả.”
Khánh từ chối.
“Cái gì kín đáo cũng sẽ lòi ra, chúng ta không thể che giấu mãi được. Đừng cố gắng nữa.”
“Em sẽ cẩn thận, không ai biết chuyện này đâu, anh phải tin em.”
Ánh Dương cởi áo, khẳng định mong manh.
“Anh à, em muốn… muốn làm tình với anh.”
Khánh vội quay đi.
“Em nhanh mặc áo vào, nếu không ai thấy lại không tốt.”
“Bà Loan đã khóa cửa rồi, không ai vào được nữa… anh chần chừ gì mà không đón lấy em?”
Ánh Dương ôm lấy Khánh và thể hiện ý đồ tình cảm. Một người đàn ông đang say mèm không khỏi bị cô em gái nuôi quyến rũ nhiệt tình. Cảnh tượng khiến người ta nghĩ đến việc “có mèo nào lại chê mỡ đâu.”
Khánh lần đầu đẩy Ánh Dương ra, nhưng cô ta liên tục áp sát. Lần thứ ba, Ánh Dương ngồi lên đùi Khánh, và bản năng nam giới trỗi dậy, không còn kìm lòng. Hai người cuồng nhiệt hòa mình vào đêm tình ái, thấy rõ là mọi việc ăn vụng cũng có thể ngon nhưng hơn.
Bà Loan trở về nhà, từ phòng khách, bà nghe thấy tiếng rên rỉ từ tầng 2, hiểu ngay mọi chuyện. Bà quyết định rời đi để cho Khánh và Ánh Dương có thời gian riêng.
Sau cuộc gặp gỡ nồng thắm, Khánh cảm thấy hối hận và vội vã mặc quần áo để rời đi. Ánh Dương ngăn lại.
“Anh vội gì thế?”
Khánh xin lỗi, nói anh không có ý.
“Em không trách anh đâu, em tự nguyện mà.”
Khánh gãi đầu, bày tỏ lỗi lầm.
“Nhưng anh cảm thấy có lỗi với em, nên anh không nên làm như vậy.”
Ánh Dương ôm Khánh và nói nhẹ nhàng.
“Em rất vui khi được bên anh, sau này em sẽ lặng lẽ ở đây cùng anh, em hứa sẽ không làm phiền anh, không cần anh công nhận hay đưa em vào một vị trí nào cả. Anh sẽ có thêm lợi ích mà anh không mất đi điều gì cả.”
Khánh nghiêm túc phản đối.
“Nhưng anh có vợ và con, nếu ở bên em, anh sẽ bị thiệt thòi.”
“Em chỉ cần có anh, em không cần ai khác. Anh không cần bỏ vợ, em chỉ là người tình, anh vẫn sống bình thường như trước, em chỉ ở đây, không làm phiền anh. Em cam kết anh sẽ có lợi thêm, anh không mất gì.”
“Nhưng mãi như vậy được sao? Em xinh đẹp như thế, không nên chấp nhận thua thiệt vì một người như anh.”
“Em không thấy thiệt thòi, được bên anh là hạnh phúc lớn nhất đối với em. Em không cần phải công khai, chỉ cần ở bên anh là đủ.”
Khánh sau một thời gian bị nịnh bợ quyến rũ bởi Ánh Dương, cuối cùng cũng đồng ý cho cô trở thành người tình bí mật. Ánh Dương không có tình cảm thật sự với Khánh, nhưng cô ta thích cảm giác chiến thắng và có kế hoạch phá hủy gia đình của Khánh.
Sau đêm đầy biến động với Ánh Dương, Khánh cảm thấy áy náy và quyết định về sớm để đón con và nấu cơm cho vợ. Khi Kiều Linh về nhà, cô ngạc nhiên vì thấy nhà sạch sẽ, con cái tắm rửa sẵn sàng, và bàn ăn cơm canh sẵn sàng chờ cô.
Con chào mẹ.
Cu Long và cu Lâm ở trong phòng chạy ra chào mẹ.
Hai con ngoan, bố con đâu rồi?
Bố con đang phơi quần áo trên tầng ạ.
Kiều Linh vô cùng ấm lòng, đây là lần đầu tiên sau 5 năm kết hôn Khánh đã chăm sóc cô và con cái đến vậy. Những áp lực từ công việc và mệt mỏi dường như tan biến.
Em về rồi à, nay làm có mệt không?
Dạ em không mệt ạ.
Thế em đi tắm đi rồi ăn cơm, để anh lấy cơm cho hai con ăn trước không chúng nó đói bụng.
Vâng ạ.
Kiều Linh đi tắm và cười một mình, hạnh phúc tràn ngập. Cô cảm thấy vui và hạnh phúc khi chồng chăm sóc gia đình nhỏ của mình. Nếu chồng thương vợ và con, cùng chăm sóc gia đình như vậy, đó là hạnh phúc lớn nhất với cô.
Ngày hôm sau, Kiều Linh đến công ty rất sớm, tràn đầy năng lượng và hạnh phúc. Trang thấy cô vui vẻ và nói cười.
Tối qua mày có tin gì vui đúng không? Tao thấy hôm nay mày tươi lắm nhé.
Kiều Linh hạnh phúc khoe với giọng rạng ngời:
Mày biết không, tối qua tao về nhà, Khánh đã đón hai con về, anh ấy tắm cho con rồi dọn dẹp, nấu cơm nước tinh tươm mày ạ. Tao bất ngờ lắm đó.
Thật thế?
Thật luôn.
Ô lạ nhỉ, từ trước giờ chồng mày có bao giờ làm việc nhà đâu nhỉ?
Đó mới là điều khiến tao bất ngờ. Tao thấy vui lắm mày ạ, đi làm mệt thế về thấy chồng quan tâm cái là tao hết mệt luôn. Cuối cùng tao cũng đợi được ngày tao hạnh phúc rồi phải không?
Trang nghĩ rồi hỏi Kiều Linh:
Linh này, mày không thấy lạ hả?
Lạ là sao?
Chồng mày thay đổi đột xuất như thế mày không thấy lạ à?
Lạ ý mà là gì?
Ý tao là chồng mày bấy lâu nay không bao giờ làm việc nhà gì cả, bây giờ tự dưng chồng mày thay đổi như thế… thì chứng tỏ chồng mày đang làm chuyện gì đó có lỗi với mày nên anh ta mới tử tế với mày như thế.
Kiều Linh cau mày nói:
Trang, mày đa nghi quá rồi đấy, tao tin tưởng chồng tao, anh ấy thương tao nhiều như vậy mà.
Mày biết chắc là chồng mày thương mày thật sao?
Tao chắc luôn. Nếu chồng tao không thương tao thì anh ấy sẽ không chọn cách theo tao ra ngoài thuê nhà ở riêng đâu.
Nhưng tao luôn có linh cảm mày sắp gặp chuyện không hay rồi Linh ạ? Mà linh cảm của tao trước giờ đúng lắm đấy, mày hãy cẩn thận một chút.
Kiều Linh cười và nhanh chóng quên lời Trang. Cô tin tưởng hoàn toàn vào Khánh, không nghĩ rằng anh ta có thể lừa dối cô. Nhưng thực tế, Khánh đang giữ bí mật với Ánh Dương và họ đang có mối quan hệ lén lút. Khánh, người mà cô tin tưởng hết mực, đang thay đổi một cách đáng ngờ.
Kiều Linh đang ngồi làm việc thì Trang ở bên phòng kế bên hớn hở khoe:
Mày nghe tin gì chưa Linh?
Tao chưa, có gì hót à?
Tao mới hóng được 2 tin cực hót luôn đó, tin đầu tiên là con trai của ông Tổng về đây thay ông quản lý công việc, tin thứ 2 là có nhân viên mới tới, nghe nói là cháu của chị Hà ở phòng bên kia.
Ờ…
Mày chỉ ờ thôi à, không thấy ngạc nhiên à?
Không, có gì đâu mà ngạc nhiên chứ.
Hứ… Mày đúng là nhạt nhẽo mà.
Thì tao thấy sao thì nói vậy thôi mà. Thôi tao đi giải quyết công việc đây, chiều gặp lại.
Ờ đi đi, đi lại cẩn thận.
Tao biết rồi.
Kiều Linh ra khỏi phòng thang máy thì gặp một cô gái lạ. Cô đang quay đi thì cô gái kia chủ động làm quen:
Em chào chị, em là Ánh Dương, người mới tới phòng 02 hôm nay ạ.
Kiều Linh vui vẻ nói:
Chào em, chị tên là Kiều Linh, làm ở phòng 01.
Dạ, em rất vui được biết chị. Sau này có gì không biết nhờ chị giúp đỡ em với ạ.
Ừm, chị rất sẵn lòng. Thôi chị phải đi rồi, chào em nhé.
Dạ, em chào chị.
Kiều Linh vội vã vào thang máy. Ánh Dương nhếch mép cười:
“Trái đất tròn thật, loang quanh thế nào giờ mình lại làm cùng vợ anh Khánh… rất vui và thú vị. Sau này mình có nhiều trò hay để làm rồi… ha ha.”
…
Kiều Linh đưa xe máy ra cổng bảo vệ, nhưng xe lại chết máy và không khởi động được. Vì đang vội, cô để lại xe ở cổng và đứng ra đường vẫy xe taxi. Đã đến giờ hẹn với khách hàng, và cô không muốn làm họ đợi.
Sau 5 phút mà Kiều Linh vẫn chưa gặp được taxi. Gấp quá, và nếu cô không gặp được xe, làm sao bây giờ?
Lúc đó, một chiếc xe dừng ở vỉa hè. Kiều Linh chạy lại và gõ cửa xe. Người đàn ông mở cửa xuống và hỏi:
Có chuyện gì vậy?
Tôi đang có việc gấp, anh làm ơn chở tôi tới nhà hàng B được không? Hết bao nhiêu tiền tôi gửi ạ.
Xin lỗi cô, tôi không chạy taxi.
Tôi biết, nhưng giờ tôi vội quá, lại không gọi được taxi. Anh làm ơn giúp tôi, tôi sẽ gửi thêm tiền ạ.
Người đàn ông định từ chối, nhưng khi thấy cô mặc đồng phục ngân hàng, anh ta mới thở dài:
Được rồi, cô lên xe đi.
Cám ơn anh ạ.
Trên đường đi, người đàn ông hỏi Kiều Linh:
Cô đi làm gì mà gấp vậy?
Tôi có hẹn với khách hàng ở đó, khách hàng mới nên tôi không thể để họ chờ.
Anh ta mỉm cười:
Nhân viên gương mẫu nhỉ?
Đó là trách nhiệm của tôi mà, tôi phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình ạ.
Ồ, tôi thấy cô làm việc có trách nhiệm quá, nên tôi muốn tìm hiểu về ngân hàng của cô một chút, cô sẵn lòng giới thiệu chứ?
Dạ vâng, tôi là Kiều Linh, nhân viên kinh doanh của ngân hàng ACB, một trong những ngân hàng cổ phần thương mại lớn nhất Việt Nam. Chúng tôi rất hân hạnh mời quý khách tới ngân hàng để trải nghiệm dịch vụ, chúng tôi cam kết sẽ làm hài lòng quý khách hàng tốt nhất có thể.
Được, tôi nhất định sẽ tới.
Thế là công việc tư vấn cho khách hàng mới lại bắt đầu cho Kiều Linh, cô vừa đi gặp khách hàng, vừa giới thiệu cho khách hàng mới.
Đình Quân đưa Kiều Linh tới địa chỉ cô nói:
Tới rồi, cô vào gặp khách hàng đi.
Vâng… của tôi hết bao nhiêu tiền tôi gửi ạ.
Cô cứ vào đi, lát chở cô về tôi tính tiền một thể.
Ý anh là anh chờ tôi hả?
Ừm vì tôi cũng rảnh mà.
Nhưng sẽ hơi lâu đó, anh có việc gì thì anh cứ đi đi, lát tôi đi xe ôm về cũng được.
Không sao, tôi rảnh mà. Kiếm thêm cuốc xe có thêm tiền uống nước cũng tốt mà.
Vâng, thế anh đợi tôi ở đây nhé.
Sau khi Kiều Linh vào gặp khách hàng, cô bỗng cảm thấy cái tên “Trần Đình Quân” nghe quen quen:
“Nghe cái tên này quen quen thật nhỉ.”
Nhưng vì cô đang vội gặp khách hàng, nên cô nhanh chóng quên cái tên đó.
Trần Đình Quân ngồi trong xe, anh mỉm cười:
“Nhân viên gương mẫu thật.”
Điện thoại của anh reo lên, anh nhấc máy:
Con nghe rồi.
Đình Quân con đang ở đâu, sao còn chưa tới ngân hàng thế?
Con đang đi làm việc mà.
Việc gì chứ?
Con đang chở nhân viên đi gặp khách hàng đấy ạ.
Trời đất, thật vậy luôn hả?
Thật mà.
Thế đi nhanh về đây để bố bàn giao công việc cho con, mai bố đi Mỹ rồi đấy.
Vâng, lát con về.