Nghề làm vợ chương 9 | Bắt cá nhiều tay
Sau đêm cuồng nhiệt, Khánh lái xe để chở Ánh Dương đi ăn để lấy lại sức. Trong khi đó, Kiều Linh ở nhà, chăm sóc cho hai con, ăn cơm trước rồi cho hai con đi ngủ. Cô ngồi đợi chồng về tại phòng khách, không ngờ đến 11 giờ tối, Khánh mới về nhà. Kiều Linh đã ngủ gật, tỉnh giấc khi nghe tiếng cửa mở.
Anh, sao hôm nay anh về muộn thế?
Khánh, sau khi nhớ đến bức ảnh mà Ánh Dương gửi, trở nên căng thẳng.
Cô quản cả giờ giấc của tôi à?
Em không quản, em chỉ hỏi thôi. Sao anh lại cáu chứ?
Cô đi làm mấy giờ mới về.
Em tăng ca tới 8 giờ.
Khánh lừ mắt nhìn Kiều Linh.
Cô ở lại tăng ca để hú hí với thằng nào hả?
Kiều Linh vội vàng giải thích:
Anh nói gì lạ vậy, em ở lại làm việc mà, sao anh lại nói em như vậy chứ?
Cô câm mồm lại đi, cô đừng tưởng tôi không biết gì. Cô là gái đã có chồng mà để chúng nó sờ mó cô như thế hả? Cô đổi nghề sang làm đĩ điếm rồi đúng không?
Kiều Linh choáng váng khi nghe Khánh nói, không biết ai đã nói gì với anh mà để anh hiểu lầm cô như vậy.
Anh hiểu lầm em rồi. Không hề có chuyện sờ mó gì cả. Anh nghe ai nói linh tinh gì rồi đúng không? Là ai nói với anh như vậy chứ?
Tao cảnh cáo, từ mai mày nghỉ việc ở đó cho tao.
Em không nghỉ? Em không làm gì sai cả. Sao anh bắt em nghỉ chứ?
Tại mày đấy. Nếu mày không kiếm chuyện với mẹ thì bây giờ đâu phải lo tiền nhà chứ. Tại mày đấy, mỗi tháng 5 triệu tiền nhà đấy, mày nghĩ ít à? Đáng lẽ mỗi tháng đỡ đi được khoản tiền nhà rồi. Tao thấy hối hận thì nghe theo mày rồi đấy. Có ai nhục nhã như tao không? Tao có nhà nhưng tao vẫn phải ra ngoài để ở nhà thuê với mày đấy.
Anh lúc nào cũng đổ lỗi cho em. Anh nghĩ số tiền thuê nhà 5 triệu một tháng có bằng số tiền mà mẹ anh trộm cắp của em không hả? Mẹ anh xấu tính tới nỗi hàng xóm cũng phải khiếp sợ, thế mà anh vẫn bênh mẹ đổ lỗi cho em.
Mày câm mồm đi. Nếu mày không kiếm chuyện với mẹ trước thì mẹ cũng đâu như vậy đâu. Không có mày, mẹ đâu có vậy. Từ ngày mày về nhà tao, mọi thứ mới đảo lộn như thế đấy. Mẹ nói đúng, mày chính là sao chổi. Mày khiến cả nhà tao khổ nhục lao đao vì mày.
Kiều Linh bật khóc nức nở, cô không thể tin vào những lời cay độc mà Khánh nói. Chờ chồng về ăn cơm, cô đã nhịn đói đến 11 giờ tối để cuối cùng lại bị chồng chửi thậm tệ như một con chó. Cô chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy.
Ngày hôm sau, khi Kiều Linh dậy và chuẩn bị cho hai con ăn sáng, Khánh vẫn nằm trên giường ngủ. Cô thấy điện thoại của Khánh có tin nhắn đến: “Anh yêu dậy chưa.” Tuy nhiên, điện thoại của Khánh có mật khẩu, Kiều Linh không thể mở được. Cô bắt đầu nghi ngờ Khánh có bồ. Cô cố gắng nhập mật khẩu nhưng điện thoại báo mật khẩu sai.
“Liệu mật khẩu là gì nhỉ?”
Kiều Linh đang tìm cách mở điện thoại thì Khánh tỉnh giấc.
Mày đang làm gì đấy?
Kiều Linh bình tĩnh trả lời:
Em muốn mở điện thoại của anh ra để xem ai vừa nhắn tin cho anh.
Mày kiểm tra điện thoại của tao sao?
Khánh giật điện thoại khỏi tay Kiều Linh.
Cô gái đó là ai?
Cô gái nào?
Cô gái vừa nhắn tin cho anh là “Anh yêu dậy chưa đấy”, cô ta là ai?
Một người khách quen của tao.
Khách quen mà nhắn “anh yêu dậy chưa”. Anh đang lừa dối em đúng không?
Câm mồm, mới sáng ra đừng kiếm chuyện với tao.
Thế thì anh mở tin nhắn ra đi. Không có gì mờ ám thì việc gì anh phải đặt mật khẩu chứ.
Tao không việc gì phải mở cho mày xem cả. Mau biến đi cho khuất mắt tao.
Tại sao anh không giám mở, hay là anh sợ?
Khánh bật dậy, túm tóc Kiều Linh và đấm thẳng vào mặt cô.
“Bốp”
Cú đấm mạnh của Khánh khiến Kiều Linh ngã dúi dụi.
Á… anh đi lăng nhăng với gái về anh còn đánh vợ. Anh khốn nạn vừa thôi.
“Bốp”
Cú đấm thứ hai làm Kiều Linh bật máu mồm, cô ngã gục xuống. Cô đau đớn và không nói được gì nữa.
Mẹ con chó này. Mày thích kiếm chuyện thì tao cho mày chết luôn. Gái đĩ già mồm… Hừm.
Khánh thay quần áo và lái xe đi như không có chuyện gì, bỏ mặc Kiều Linh nằm lăn lộn dưới sàn nhà.
Sau một thời gian, Kiều Linh cố gượng dậy, lấy điện thoại gọi cho mẹ để nhờ bà đưa hai cháu đi học giùm. Mẹ cô nhìn thấy mặt cô sưng vù và bật khóc.
Thằng Khánh nó đánh con đúng không?
Kiều Linh không muốn mẹ lo lắng, nên cô nói dối:
Không phải, do con bị ngã cầu thang mẹ ạ. Mẹ đưa hai cháu đi học giúp con với ạ. Con ngồi nghĩ một lúc đỡ đau rồi con đi làm.
Con nói dối. Thằng Khánh nó đánh con mà, đừng nói dối mẹ nữa.
Con nói thật mà mẹ.
Linh à, nếu con khổ quá thì con về với mẹ. Mẹ luôn chào đón con trở về. Đừng cố gắng ở bên một người không ra gì như thế. Đời người chỉ sống một lần thôi con ạ. Đừng ngược đãi bản thân mình nữa.
Kiều Linh kìm nén tất cả những đau đớn, cô cố tỏ ra mình ổn.
Mẹ đưa các cháu đi học giúp con đi. Rồi mẹ con mình nói chuyện sau ạ.
Nếu thằng Khánh nó khốn nạn giống mẹ nó thì con hãy ly hôn đi. Đừng uổng phí cuộc đời vì nó nữa.
Mẹ ơi, con xin mẹ đừng nói nữa. Con xin mẹ đấy.
…
Sau đó, Kiều Linh đã quyết định đi làm ngay, mặc dù bị chồng đánh và gặp nhiều khó khăn trong việc quản lý cuộc sống gia đình. Cô không thể nghỉ việc vì trách nhiệm với con cái và không có sự hỗ trợ tài chính từ chồng. Gánh nặng trên vai cô ngày càng nặng nề, nhưng cô vẫn cố gắng hết mình.
Kiều Linh che mặt bằng khẩu trang để che đi vết thương, nhưng vẫn không thể che dấu được vết bầm tím ở mắt. Trên đường đi làm, cô gặp Trang và phải chờ lượt thang máy. Tổng giám đốc Trương Đình Quân và trợ lý Hoàng Nam xuất hiện, nhưng anh không hỏi về tình trạng của Kiều Linh.
Hoàng Nam tò mò hỏi về vết thương của cô:
Cô Kiều Linh bị sao thế?
Kiều Linh cố gắng che mặt và trả lời:
Tôi không sao ạ.
Tuy nhiên, thái độ lo lắng của cô khiến Trang nghi ngờ và hỏi:
Linh, mặt mày sao đấy?
À, tôi bị ngã cầu thang.
Trang nổi giận:
Kiều Linh, mày bị thằng chó kia đánh đúng không? Khốn nạn quá mà.
Câu nói của Trang làm cho Đình Quân và Hoàng Nam chú ý đến khuôn mặt của Kiều Linh. Cả hai nhìn về phía cô, khiến cô ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Không… không… tôi bị ngã cầu thang.
Mày giấu ai chứ không giấu được tao đâu. Mày bỏ khẩu trang ra, tao xem nào.
Tôi không sao đâu… đang có tổng giám đốc và anh trợ lý ở đây, xin đừng nói nữa.
Hừm, tao sẽ không nói nữa nếu mày ly hôn với thằng khốn đó.
Suỵt… đừng nói nữa, tôi xin mày đấy.
Hừm…
Trang im lặng, nhưng lời nói của cô khiến cả Đình Quân và Hoàng Nam đều chú ý. Cánh cửa thang máy mở ra, Kiều Linh nhanh chóng bước ra ngoài, và Trang đi theo cô, hỏi:
Thằng Khánh đánh mày đúng không?
Kiều Linh đứng lại và thưa:
Trang ơi, hình như chồng tôi có bồ rồi, tôi phải làm sao đây?
Trang giận dữ:
Đập cho hai đứa mèo mả gà đồng đó một trận rồi ly hôn, mày còn tiếc rẻ gì nữa.
Kiều Linh thở dài:
Để tôi suy nghĩ đã…
Trời ơi, thằng đó cặp bồ rồi về nhà đánh mày ra nông nỗi này mà mày còn suy mới chả nghĩ. Ly hôn ngay lập tức cho tôi.
Kiều Linh không nói gì và quay về phòng làm việc. Trang bực tức:
Thôi, việc của mày tao không can thiệp vào nữa. Nhưng mày hãy nghĩ cho bản thân mày một chút đi, coi như tao xin mày đấy.
Ừ, tao biết rồi.
Thế bôi thuốc chưa?
Chưa.
Để tao xuống phòng y tế lấy thuốc cho.
Ờ, cám ơn mày nhé Trang.
Sau đó, Trang đi lấy thuốc, và Kiều Linh bắt đầu làm công việc của mình. Cô đang làm việc, thì Ánh Dương ở phòng 02 mang giấy tờ sang và thông báo:
Chị Kiều Linh, chị Hà gửi giấy tờ cho chị ạ.
Ồ, chị cám ơn.
Ánh Dương nhìn thấy Kiều Linh có vết bầm tím, cô ta nghĩ trong lòng:
“Chị bị anh Khánh đánh rồi sao… Thú vị quá… Chắc do mình gửi mấy tấm ảnh cho anh Khánh hôm qua đây mà… Đáng đời chị lắm.”
Ánh Dương giả vờ quan tâm:
Mặt chị bị sao thế ạ?
À, chị bị ngã cầu thang – Kiều Linh lấy tay che mặt.
Khổ thân… Chị có đau lắm không?
Chị không sao, cám ơn em.
Dạ, chị uống thuốc vào cho mau khỏi nhé.
Ừm, chị biết rồi.
Vâng, thế chị làm việc đi, em về phòng đây.
Chào em.
Sau đó, Ánh Dương gọi điện cho Khánh:
A lô.
Anh đấm vợ đấy hả?
Ừm, nó đòi kiểm tra điện thoại của anh, nên anh đấm cho nó mấy phát.
Anh giỏi lắm. Đấy vợ láo là phải dạy ngay không nó lên mặt đấy.
Nó mà lên mặt, anh táng chết. Em nhìn thấy mặt nó rồi hả?
Vâng, em vừa sang phòng vợ anh mà. Thôi nhé, tối gặp.
Ánh Dương mỉm cười đắc ý, trong lòng nghĩ:
“Kiều Linh, chị cứ chờ đi… Tôi sẽ mô kích chồng chị mỗi ngày, để chồng chị hành hạ chị. Nhìn chị bị chồng bạo hành thế, tôi mới thấy cuộc sống này thú vị. Phải vậy mới kích thích, chứ cuộc sống phẳng lặng yên bình quá thì còn gì thú vị nữa.”
“Vì tôi có một sở thích lập dị, đó là thích cướp giật đồ của người khác, cướp chồng của người ta và hại luôn cả vợ người ta. Như thế tôi mới thoả mãn tính hiếu thắng của mình được.”
Kiều Linh không thể lường trước kẻ thù giấu mặt ở bên cạnh. Cô không ngờ nhân tình của chồng cô lại làm việc cùng mình. Hàng ngày, nhân tình của chồng cô cố tìm cách hạ thấp cô xuống đáy cuộc đời.
Đình Quân gọi Kiều Linh ra:
Ra đây tôi bảo.
Kiều Linh vội đứng dậy:
Tổng giám đốc gọi tôi ạ?
Đây, cô bôi vào vết thương cho nhanh khỏi.
Dạ thôi… Tôi không sao đâu.
Đình Quân đưa lọ thuốc:
Lọ thuốc này tốt lắm, tôi mang từ Mỹ về. Cô bôi chỉ hai lần là khỏi thôi, cầm đi đừng ngại.
Vậy tôi cám ơn Tổng giám đốc ạ.
Không có gì.
Sau đó, Đình Quân đi về phòng làm việc. Ánh Dương, khi thấy Đình Quân, rất hào hứng:
“Đẹp trai quá…”. Ánh Dương liên tục nhìn Đình Quân, Thu Hà nói:
Ánh Dương, mày nhìn Tổng giám đốc không chớp mắt thế hả?
Anh Đình Quân đẹp trai phong độ quá chị Hà nhỉ?
Ừm, em kết rồi chứ gì?
Vâng, em nhìn cái là em mê luôn rồi. Thế anh ấy có bạn gái chưa chị?
Hình như sếp vẫn đang độc thân đó. Cả anh trợ lý Hoàng Nam cũng rất đẹp trai, hai anh đẹp trai nhất ngân hàng đó em.
Tuyệt vời. Em sẽ cưa đổ sếp Đình Quân. Sau đó, em sẽ cưa anh trợ lý Hoàng Nam sau.
Thu Hà nhìn Ánh Dương với ánh mắt kỳ vọng.
Em vừa nói gì thế, Ánh Dương? Em định tán cả sếp và anh trợ lý luôn sao?
Vâng chị.
Trời ơi, sao em tham thế hả? Em yêu thì yêu một người thôi chứ. Em tính tán rồi yêu cả hai anh luôn một lúc sao?
Em thích đồng thời yêu 3 đến 4 người, mới vui chị ơi. Một hai người thì hơi ít.
Chị chịu em rồi đấy.
Ánh Dương ngồi và cười tự mãn:
“Mình sẽ tán tỉnh Sếp Đình Quân. Biết đâu tương lai mình sẽ là bà chủ của ngân hàng ngày nhỉ.”
Ánh Dương, là người lẳng lơ đứng núi này trông núi nọ, đang chuyển hướng quan hệ từ Khánh sang Đình Quân. Dù cô thề hẹn với Khánh đủ điều, nhưng khi gặp Đình Quân – người đẹp trai và giàu có hơn, cô lại tìm cách tiếp cận Đình Quân. Có lẽ tính lẳng lơ này ăn sâu vào máu Ánh Dương, và có chết thì cô ta cũng không thể thay đổi được.