Nghề tình nhân chương 12 | Giữ lại đứa bé
Tự nhiên nhìn thấy Dương ở đây, ánh mắt tức giận của anh khiến tôi cảm thấy như đang rơi vào vực sâu. Tôi không thể tin được rằng Dương lại xuất hiện ở đây. Việc đó đồng nghĩa với việc tôi không thể tiếp tục giấu giếm, nhưng tôi không sẵn sàng cho tình huống này và không biết phải đối diện với anh như thế nào. Nếu mối quan hệ của chúng tôi như bao người khác, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn. Nhưng lúc tôi quyết định giữ lại đứa bé, lại chứng kiến Dương nhìn thấy tôi nằm trên bàn phẫu thuật. Bây giờ, dù tôi cố gắng giải thích, nhưng không thể. Tôi cắn môi im lặng một lúc trước khi bối rối đáp lại:
– Tại sao… tại sao anh lại đến đây?
– Anh không đến thì để cô giữ đứa bé à?
– Tôi…
Điều tôi không ngờ là Dương có vẻ muốn giữ lại đứa bé. Mặt anh thể hiện sự nghiêm túc:
– Mặc quần nhanh và ra ngoài.
Sau đó, anh quay người và rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại, tôi vẫn chưa lấy lại tỉnh táo. Một thời gian sau, tôi mới chậm rãi bước đi. Khi ra cửa, tôi không thấy Nhung đâu, chỉ thấy Dương đang kiên nhẫn chờ đợi. Tiến gần anh, tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng nghĩ lại hành động bồng bột của mình, tôi hối hận. Dù Dương có từ chối, tôi không nên làm như vậy, bởi vì đứa bé đó là của tôi. Sự hối hận và đau khổ làm tâm trí tôi rối bời.
Dương lái xe đưa tôi về nhà, trên đường anh không nói một lời nào, khuôn mặt anh lạnh như tiền. Tôi nhận ra hành động bồng bột của mình và tự chủ động lên tiếng:
– Tôi xin lỗi, tôi không nên làm như vậy. Dù sao, tôi nên nói với anh.
Dương lặng lẽ quay sang nhìn tôi, thấy tôi chấp nhận lỗi, sắc mặt anh nhẹ nhõm hơn một chút. Về đến nhà, tôi đã sẵn sàng chịu trách nhiệm với hành động của mình, nhưng không ngờ Dương lại bình tĩnh nói:
– Ngồi xuống.
Sau đó, anh vào bếp và mang ra hai cốc nước đặt lên bàn. Trong khoảnh khắc đó, tôi không biết phải nói gì hoặc làm gì, chỉ biết mở to mắt nhìn anh. Lần đầu tiên, Dương thể hiện sự nóng giận hơn tôi, không chờ tôi giải thích mà trực tiếp hỏi:
– Bao lâu rồi?
– 7 tuần.
– Cô giỏi hơn tôi nghĩ.
– Tôi sợ làm phiền anh, và chúng ta…
Tôi đang cố giải thích và nói cho Dương biết lý do tại sao tôi quyết định giữ lại đứa bé, nhưng anh đã cắt lời:
– Việc đó không có nghĩa là cô nên làm tổn thương đứa bé.
– Tôi…
– Cô cần tiền phải không?
-…
– Nếu cần, hãy sinh đứa bé ra cho tôi. Sau đó, tôi sẽ cho cô rất nhiều tiền, đủ để cô sống cuộc sống mà cô muốn.
Mỗi lời của Dương là một đau đớn trong lòng tôi. Tôi cần phải nói cho anh biết, để anh hiểu rằng quyết định vội vàng của tôi là do nhiều nguyên nhân khác nhau. Tôi hiểu là tôi đã sai, dù chỉ là trong suy nghĩ. Nhưng cuối cùng, tôi rất may mắn khi giữ lại đứa bé. Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ rằng trong tương lai, tôi không cần gì nữa, chỉ cần sống bên đứa bé và Minh suốt quãng đời còn lại, bất kể người ta nói gì, miễn là con tôi được an toàn và phát triển mỗi ngày.
Tôi nhìn thẳng vào Dương, cảm giác cay đắng đột ngột tràn lên, tôi lập tức nghẹn ngào nói:
– Tôi không cần tiền. Chỉ cần anh tin rằng đứa bé là con của anh là đủ.
– Anh không phải ngớ ngẩn đến mức không nhận ra con mình đâu chứ?
– Nhưng anh luôn coi thường tôi đấy. Anh nghĩ tôi cần tiền nên có thể dễ dàng quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào trong đời.
– Cần gì tôi phải nghĩ vậy. Bởi miệng cô đã thừa nhận rồi.
– Đúng, lúc đó tôi tức vì anh khinh thường tôi quá. Nhưng thực sự, đứa bé này là con của anh. Từ khi quen anh, tôi không có mối quan hệ nào khác với ai cả. Nếu anh không tin, có thể điều tra hoặc kiểm tra ADN sau này. Với tài sản của anh, không thiếu cách nào để kiểm chứng.
Dương nhìn tôi một cách sắc sảo, tôi nghe thấy anh hít một hơi sâu, môi mở ra như muốn nói gì đó sau một khoảng thời gian, anh mới nhẹ nhàng nói:
– Có vẻ như đây là lần đầu tiên cô giải thích cho tôi.
– Tôi…
– Chuyển qua ở đây đi.
– Tại sao?
– Từ mai, cô sẽ ở đây. Tôi quyết định vậy, cô không có quyền từ chối.
– Không thể, tôi còn rất nhiều việc phải làm. Làm sao tôi có thể đến đây?
– Có việc gì? Việc của cô bây giờ là ngoan ngoãn sinh đứa bé này ra cho tôi. Đừng để tôi trở nên tức giận.
– Ở một nơi khác, tôi vẫn có thể sinh con cho anh được.
– Với người như cô, chỉ cần tránh xa tôi, làm sao tôi biết khi nào cô sinh con cho tôi.
– Anh???
Sau khi nói xong, Dương không trả lời tôi mà quay đi. Khi anh ra khỏi tầm mắt, tâm trí tôi vẫn rối bời không dám tin vào sự thay đổi nhanh chóng của Dương. Anh không trách tôi về việc không cẩn thận, cũng không ép tôi phải phá thai, thậm chí anh còn quyết định bảo vệ đứa bé một cách kiên quyết. Điều đó khiến tôi cảm thấy như một tia sáng giữa cơn bão.
Sau một thời gian, nhớ đến Nhung, tôi nhấc điện thoại ra và gọi cho cô:
– Này, mày đang ở đâu vậy? Khi tao ra khỏi phòng khám không thấy mày đâu.
– Bà mợ tao lo cho mày quá đấy. May mà mày gọi đến. Lúc tao bước ra khỏi phòng thì ông Dương đã đuổi tao về rồi. Thằng này, đẹp trai thật nhưng hung dữ không kém. Ông còn nói với tao rằng “mang tiếng là bạn tốt nhưng không biết nên khuyên bạn”. Ý là tao không biết nên khuyên mày đó.
Tôi nghe Nhung nói mà không khỏi cảm thấy vui vẻ, không ngờ Dương lại thể hiện tính cách mạnh mẽ hơn tôi nghĩ.
– Thế à? Vậy là sao ông ấy biết tôi đến phòng khám nhỉ?
– Ê, hay là ông ấy đã theo dõi mày?
– Tôi không biết nữa. Nhưng chắc không phải.
– Vậy tình hình ra sao rồi?
– Ông ấy bảo tôi sinh đứa bé ra. Và bắt tôi ở lại đây, để đề phòng tôi không bất ngờ nữa.
– Nếu ông ấy muốn thế thì mày ở lại đi. Ai biết lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
– Điên à, còn thằng Minh nữa mà. Tôi không thể bỏ mặc em tôi được.
– Đừng có nói nhảm. Mỗi ngày mày vẫn có thể qua nhà tôi đấy. Và có tôi đây, mày nghĩ sao, tôi có thể vứt em bé cho chó ăn à? Yên tâm, vẫn có tôi, tôi sẽ nấu ăn cho Minh. Dạo này tôi bắt đầu bán hàng online nên ở nhà nhiều hơn.
– Nhưng tôi vẫn cảm thấy không chắc chắn.
– Đừng có nghi ngờ điều gì. Quan trọng là Dương cũng chịu trách nhiệm. Mày hãy yên tâm ở lại đó, chăm sóc thai nhi đi.
Sau khi Nhung nói mãi, tôi mới cảm thấy yên tâm hơn. Đang trò chuyện, tiếng bước chân vang lên, tôi đoán Dương đã trở về nên tôi nhanh chóng tắt điện thoại. Anh từ cửa bước vào, đưa tôi mấy túi đồ một cách nghiêm túc. Tôi chưa kịp hỏi, anh đã nói:
– Đồ này mua chủ yếu cho con tôi. Cô đừng phải lo lắng về bất kỳ điều gì khác.
Thường thì tôi đã quen với vẻ lạnh lùng, cao ngạo của Dương. Nhưng hôm nay, khi thấy anh đang vật lộn với những gói đồ, tôi không thể không liên tưởng tới hình ảnh của những ông bố chuẩn bị cho bé sơ sinh, điều này khiến tôi không kìm được cười.
– Nhưng anh mua nhiều đồ quá vậy?
– Nhà bếp còn thiếu nhiều thứ, các đồ khác sẽ được giao sau.
Và sau đó, cửa hàng điện máy đã giao đến hàng loạt đồ, từ tủ lạnh mới nhất, máy hút mùi, máy giặt, máy rửa bát, máy hút bụi, máy quét nhà, máy điều hòa không khí… Tôi nhìn những đồ đạc vận chuyển đến và cảm thấy mặt mày trở nên trơ trẽn. Tôi quay sang hỏi Dương:
– Anh mua đồ trong khi trông như mang cả thế giới về?
– Những thứ này không dành cho cô. Vào phòng nghỉ đi, đừng nói nhiều!
Dương vừa nói xong, một nhân viên lại hỏi:
– Anh ơi, bắt đầu khoan tường được chưa?
Dương quay lại nhìn tôi và nói:
– Vào trong!!!
Lúc đó, tôi mới hiểu, Dương chưa cho khoan tường vì tôi vẫn đang đứng đó, anh lo lắng về bụi. Khi nằm xuống giường, tôi cảm thấy vui vẻ, thực sự cảm thấy Dương rất ân cần. Trước đây, vì mối quan hệ giữa chúng tôi căng thẳng, tôi thường nghĩ anh là người lạnh lùng. Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy hy vọng về tương lai của con mình. Tôi biết chúng tôi không thể sống bên nhau lâu dài, nhưng ít ra con tôi sẽ được cha quan tâm.
Sau ngày đó, mối quan hệ giữa tôi và Dương đã có nhiều tiến triển, không chỉ về mặt tình cảm mà còn về cách giao tiếp. Cả hai chúng tôi đều quyết định sẽ sống chung một thời gian cho đến khi tôi sinh con. Dù tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống của anh, nhưng ít ra anh luôn thông báo cho tôi khi anh đi công tác hay khi về nhà.
Công việc của Dương rất bận rộn, gần như là đi công tác và ký hợp đồng với khách hàng suốt, trong khi đó tôi ở nhà không có nhiều việc. Một số ngày, tôi chỉ ở nhà xem phim và chơi với Nhung và Minh. Tối hôm đó, khi tôi nghĩ Dương không về, tôi ở lại ăn tối ở nhà hàng xong mới về chung cư. Nhưng khi bước chân vào nhà, tôi đã thấy Dương đang ở đó. Thường thì anh sẽ hỏi tôi đi đâu về nhưng cách tiếp cận của anh lần này lại khác thường.
– Ăn tối chưa?
Tôi ngạc nhiên vì thường anh sẽ đối xử khó chịu hơn. Trong cơn cuống quýt, tôi trả lời:
– Chưa.
– Vào tắm rồi ra ăn tối.
– Được, anh.
Lúc tắm, tôi nghĩ anh sẽ nấu ăn sau khi tôi tắm xong, vì vậy tôi cố gắng tắm nhanh. Nhưng khi ra khỏi phòng tắm, tôi thấy Dương đang nấu gì đó trong bếp. Tôi hơi ngạc nhiên vì không ngờ anh lại tự mình vào bếp nấu ăn.
– Anh biết nấu ăn à? Trông như chuyên gia đấy.
– Biết làm vài món đơn giản thôi. Không biết có ăn được không.
– Chắc chắn sẽ ngon hơn tôi. Tại sao anh không để tôi nấu cho?
– Đợi cô đói rồi nấu.
Anh nói xong và tiếp tục nấu. Tôi cảm thấy anh đang đùa nhưng cũng có phần nghiêm túc:
– Nếu anh nấu ngon như vậy thì vợ anh không cần biết nấu ăn cũng được.
Dương dừng lại và nhìn tôi, có vẻ như đang suy nghĩ về điều gì đó. Sau đó, tôi hỏi, một câu hỏi đã từng bao lần nảy ra trong đầu tôi:
– Khi nào anh và chị ấy kết hôn?
– Chị ấy là ai?
– Chị Lê đó.
Anh nghe tôi nói rồi thờ ơ quay đi, khuôn mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc, trả lời:
– Sao cô biết chị ấy? Điều tra tôi à?
– Không, chỉ là tôi từng gặp chị ấy trước đây.
– Chắc do thằng Thành kể cho cô nghe.
– Đúng vậy, chị ấy cũng từng làm phẫu thuật cho em tôi. Tôi thấy chị ấy xinh đẹp và giỏi giang, thực sự phù hợp với anh.
– Em trai cô ổn chứ?
Dường như Dương không quá ngạc nhiên khi tôi đề cập đến em trai của anh. Tôi nhớ đây là lần đầu tiên tôi nhắc đến vấn đề này, nhưng anh không hề ngạc nhiên. Tôi trả lời:
– Em bé đã ổn định hơn rồi.
– Tốt quá.
Tôi sắp nói tiếp thì Dương đã cắt ngang:
– Cơm đã xong, ra bàn ăn đi.
Lâu rồi chúng tôi mới ngồi ăn cùng nhau một cách bình thường. Đây cũng là bữa cơm đầu tiên mà anh hoàn toàn tự nấu. Tôi nhớ ngày đầu tiên đến nhà anh với tư cách giúp việc, cơm còn chưa xong đã bị anh trấn lột trên giường. Chỉ trong chớp mắt đã gần hai tháng, tôi nghĩ sắp kết thúc mọi chuyện, nhưng không ngờ sau hai tháng mối quan hệ của chúng tôi lại bị ràng buộc bởi một đứa bé. Cuộc sống thật không thể nào tính trước được.
Tôi đã ăn cơm ở nhà rồi nên cảm thấy không muốn ăn nhiều. Nhưng vì Dương đã nấu rồi, tôi không thể không ăn. Vì vậy, tôi gắp một miếng thức ăn và đưa lên miệng. Dương ngồi đối diện tôi và khi nhìn thấy tôi, anh nói:
– Cô sợ thức ăn có độc à?
– Không, tôi không sợ.
– Yên tâm đi, nếu có gì bất ổn, tôi sẽ chờ cô sinh con ra an toàn. Bây giờ, cô vẫn quan trọng với tôi.
Dương luôn có cách làm cho tôi cảm thấy khó chịu mỗi khi gặp anh. Tôi lườm Dương và ăn gấp gáp. Nhưng vì ăn quá nhanh khi còn no nên tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Khi gần hết bát, tôi phải đứng dậy và chạy vào nhà vệ sinh. Lúc tôi bước ra, thấy Dương đứng lì trước cửa, khuôn mặt anh trầm trồ và nhìn tôi, nhăn mày hỏi:
– Sao vậy?
Tôi vì sắp nôn nên nói mỉa mai:
– Có lẽ tôi bị anh đầu độc thật.
Khuôn mặt của Dương trở nên ngơ ngác, lần đầu tiên tôi thấy anh ngây thơ như vậy. Tôi cố gắng kiềm chế cười và rời đi. Dương nghiêm túc nói:
– Sao lại như vậy? Tôi không đầu độc đâu.
– Ai biết được cơ chứ.
– Tất cả là do cô thôi.
– Tại sao lại là tôi?
Sau khi nói xong, tôi rời đi, không muốn tiếp tục nữa. Tôi đi vào phòng và cười lớn. Dương cũng ngồi bên cạnh, nhưng mắt anh dán chặt vào màn hình laptop. Một giờ trôi qua, chúng tôi vẫn không nói gì, mỗi người làm việc của mình. Tôi thấy chán nản nên mở Facebook và nhắn tin với Minh và Nhung. Khi tôi đang nhắn tin, Thành gửi tin nhắn:
– Cô đang làm gì vậy?
Đọc tin nhắn của Thành, tôi không nhịn được mỉm cười nhẹ và trả lời:
– Tôi đang nằm chơi thôi. Anh đang đi đâu?
– Anh đang làm việc ở bệnh viện Sài Gòn vài ngày. Mai anh về, có quà cho em đấy.
Nghe Thành nói như vậy, tôi không kìm được nụ cười. Bất ngờ, Dương quay lại nhìn tôi, gắt gỏng hỏi:
– Cô cười như vậy làm cái gì?
– Anh không biết một nụ cười bằng mười thang tượng phùng à? Tôi cười nhiều thì sau này con mới hay cười. Còn nếu lúc nào mặt cũng nhăn nhó như bố thì chán lắm.
– Cô nói tôi mặt nhăn nhó à?
– Chính anh đấy. Mặt lúc nào cũng như mất sổ gạo vậy.
Nghe vậy, hai hàng lông mày của Dương cong lên một chút, rồi anh nghiêm túc nói:
– Cô đừng cố tình đánh đấm vì đang mang bầu mà tôi không làm gì cô nhá.
– Thì anh không làm gì thì tôi mới dám nói.
– Cô???
Dương nhìn tôi bất lực, rồi cuối cùng anh không nói thêm gì mà để tôi tự quyết định. Tôi nhắn tin với Thành một lúc nữa, sau đó mệt quá tôi đã ngủ sâu không biết.
Vào nửa đêm, tôi tỉnh giấc vì chuột rút chân. Đau đớn, tôi gọi:
– Dương ơi, giúp tôi với. Chuột rút chân tôi rồi.
Lúc này, tôi mới quay đầu nhìn thấy Dương đang đứng ở cửa, nói chuyện qua điện thoại. Thấy tôi kêu, anh vội vàng chấm dứt cuộc trò chuyện và đến gần tôi:
– Sao vậy?
– Chân tôi đau quá!
Dương đặt điện thoại xuống giường, không do dự mà trực tiếp ôm chân tôi. Hành động này làm tôi ngạc nhiên, không ngờ anh lại làm vậy cho mình. Xấu hổ và ngần ngại, tôi lắp bắp:
– Anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy? Xin lỗi, tôi không để ý.
Lần đầu tiên, Dương kể thật với tôi:
– Là Lê, cô ấy đau bụng ở nhà, nhờ tôi đưa đến bệnh viện.
– Sao anh còn chưa đi?
– Tôi đã gọi bạn của cô ấy rồi.
– Ôi trời, dù sao cô ấy cũng là vợ sắp cưới của anh mà. Anh phải lo cho vợ của mình chứ. Anh đi đi, tôi không sao.
– Cô nghĩ tôi không đi vì cô à?
– Tôi lo lắng như vậy.
– Cô hãy lo cho bản thân mình trước đi.
Dương ôm chân tôi một lúc, thấy đỡ rồi mới dừng lại. Lúc nằm trên giường, anh bảo:
– Trong thời gian mang bầu thường hay bị chuột rút, mai đi siêu thị mua cái gối bầu về nằm. Và cũng thời gian này thường hay buồn nôn vì nghén.
Những lời này khiến tôi ngạc nhiên, không ngờ chỉ sau một khoảng thời gian ngắn anh đã biết nhiều về việc mang bầu. Càng lúc, tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi đã thu ngắn lại vì đứa bé này.
Ngày hôm sau, Dương về sớm từ công việc và đề nghị đi siêu thị cùng tôi. Khi đến cửa siêu thị, không may tôi bị va phải một người mạnh mẽ mà không xin lỗi. Dương không chịu nổi, gọi người đó lại và chỉ trích:
– Ông kia, mày đi kiểu đó à? Mày không có mắt, mày không có miệng à? Đụng phải người khác mà cũng không biết xin lỗi à.
Dương nói như vậy và không lâu sau, một giọng quen thuộc vang lên:
– Ủa, anh?