Nghề tình nhân chương 15 | Tham gia bữa tiệc

23/02/2024 Tác giả: Hà Phong 793

Tôi bất ngờ quay đầu nhìn sau khi nghe tiếng bước chân, và nhìn thấy Lê đang rạng rỡ bước vào. Cô ấy đang mặc chiếc đầm hai dây màu trắng, từ trên xuống dưới toàn là những món đồ hiệu đắt tiền màu đỏ, kể cả cách trang điểm cũng phát ra vẻ sang trọng, thật là kiểu con nhà giàu. Nhìn lại bản thân, tôi cũng mặc chiếc đầm hai dây màu trắng nhưng cảm thấy lạ lẫm, có lẽ dù tôi có cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể che giấu được bản chất quê mùa cục mịch của mình. Thật lòng mà nói, so với tôi thì Lê phù hợp với Dương hơn rất nhiều.

Lê nhẹ nhàng nói:

– Thật xin lỗi, có việc nên em đã đến hơi muộn.

– Không sao đâu, chị Lê đến rồi cũng làm tôi vui rồi. Dạo này chắc anh Dương chăm sóc chị tốt lắm phải không? Mỗi ngày chị càng xinh đẹp thêm ạ?

– Có lẽ vậy đấy. Em cảm ơn mọi người nhé.

Sau khi nói xong, cô ấy liếc mắt sang phía tôi nhưng có vẻ như nhìn tôi như một người xa lạ. Rồi sau đó, cô ấy điềm tĩnh bước về phía Dương đang ngồi, và nói nhẹ nhàng:

– Anh đến từ khi nào vậy?

– Cũng mới đến thôi.

– Mai anh Tuấn sẽ về nước, anh qua nhà ăn cơm nhé.

– Ngày mai à? Anh sẽ xem xét.

Tôi im lặng đứng nhìn hai người họ, sau đó nhìn xung quanh thấy mọi người đều đang cặp bồ, có vẻ như tất cả mọi người ở đây đều là những cặp đôi chơi chung với nhau. Bất giác, tôi cảm thấy lạc lõng và cô đơn vô cùng.

– Các bạn, hãy tham gia bữa tiệc nào.

Thành cười nhẹ, tôi giật mình và ngước mắt nhìn anh ta. Sau đó, anh ta dẫn tôi ngồi vào bàn, ngồi bên cạnh và đối diện với Dương và Lê. Bữa tiệc bắt đầu, mọi người chúc tụng uống rượu, trò chuyện vài câu. Mọi người đều dành những lời tốt đẹp cho Thành, riêng Dương chỉ nâng ly rượu lên và chúc một câu duy nhất:

– Chúc ông sớm có vợ.

– Tôi vẫn chưa có bạn gái, câu đó nên dành cho ông mới đúng.

– Tôi không thích lấy vợ.

Khi nghe Dương nói vậy, mọi người đều ồ lên, nghĩ rằng anh ta đang nói đùa. Nhưng riêng tôi lại cảm thấy sự khó chịu, đặc biệt khi nhìn thấy gương mặt của Lê cứng đờ khi nghe điều đó, dù cô ấy vẫn cố gắng mỉm cười.

Một người bạn lên tiếng nói:

– Anh Dương chắc đang đùa phải không? Vì em nghe nói anh sẽ cưới chị Lê cuối năm mà.

– Có sao không? Lần sau khi nghe đồn thế đừng nói với tôi, để tôi tự kể.

– Ôi, vậy là không đùa à anh?

– Ừ.

Sự trả lời ngắn gọn của Dương như một sự khẳng định, lúc đó tôi cảm thấy rất vui vẻ. Vui vẻ đến mức mắt tôi liên tục nhìn anh ta, và đột nhiên anh ta nhìn thẳng về phía tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy như mình là kẻ bị bắt quả tang ăn trộm, vội vàng thu lại ánh mắt và giả vờ nhấc miếng cá hấp lên miệng. Nhưng sau khi nhấc lên, tôi hối hận vì trước đây tôi không thể ăn cá, và từ khi có thai thì mùi cá càng khiến tôi khó chịu hơn, nhưng vẫn cố gắng nhắm mắt và nuốt miếng cá đó xuống trước khi uống một ngụm nước nhỏ.

Có lẽ Lê cảm thấy ngại ngùng khi nghe Dương nói thẳng về chuyện đó, nên cô ấy mỉm cười và nói:

– Hãy thưởng thức bữa tiệc đi mọi người, khi nào có đám cưới, chị sẽ thông báo. Đừng lo lắng và tự tưởng tượng.

– Chúng tôi đã sẵn sàng với trang phục cưới, chỉ cần đợi đến ngày anh chị tổ chức thôi.

Lê cười tươi và gật đầu, sau đó nhẹ nhàng gắp thức ăn vào bát cho Dương, chăm sóc anh ta giống như cách vợ chăm sóc chồng. Mọi người nhìn thấy điều này và ngưỡng mộ. Tôi nhìn hai người họ, biết rằng mình không có quyền gì mà cảm thấy khó chịu, nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy đau đớn. May mắn là Thành biết điều và cũng gắp thức ăn vào bát tôi, để tôi không cảm thấy cô đơn.

Sau khi bữa ăn kết thúc, đến lượt phần tặng quà. Tôi nhìn thấy mọi người đều cầm trong tay những hộp quà đắt tiền, như giày Adidas, áo thể thao thương hiệu, kính Gucci và nhiều vật phẩm khác. Tôi nhìn hộp quà trong tay mình, chỉ là một chiếc cravat mà tôi đã mua từ trung tâm thương mại, món quà giá trị nhỏ bé nhưng mang đầy tấm lòng của tôi. Thành nhận quà với sự vui vẻ, và gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người. Bất ngờ nhất là sau khi nhận quà từ tôi, anh ta lại quay lại tặng tôi một món quà khác. Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, mở to mắt hỏi:

– Sao lại tặng em?

– Anh tặng quà trước.

– Nhưng dịp gì ạ?

– Em có quên ngày sinh nhật của mình à, cô gái?

Tôi không biết phải nói sao nữa, có vẻ như đã từ lâu tôi không nhớ đến ngày sinh nhật của mình. Với mọi người, ngày sinh nhật là một dịp vui vẻ. Nhưng với tôi, ngày sinh nhật chẳng khác gì một ngày buồn, là ngày mẹ bỏ đi để theo một người đàn ông giàu có. Tôi ngước mắt nhìn Thành, không biết phải diễn tả cảm xúc hiện tại như thế nào, không ngờ Thành lại biết cả ngày sinh nhật của tôi, trong khi chính tôi lại quên mất. Mũi tôi cảm thấy chua chát, hai hốc mắt đỏ hoe, lúc đó tôi thốt lên:

– Em… cảm ơn anh nhiều lắm.

– Ngốc, không cần phải thốt lên thế đâu. Chỉ cần nhớ lần sau đi xem phim với anh là được.

Tôi không dám từ chối trước mặt mọi người như vậy, nên đành phải gật đầu. Sau đó, mọi người nhìn vào đồng hồ và quyết định tiếp tục cuộc vui với việc nhảy múa và ca hát. Tôi không có kinh nghiệm với việc nhảy múa hay ca hát, đặc biệt khi đang mang bầu, nên tôi chỉ ngồi lặng lẽ nhìn mọi người vui vẻ. Sau một lúc, cuộc vui vẫn chưa kết thúc, nhưng tôi cảm thấy chán nản nên lôi điện thoại ra xem. Khi mới mở màn hình, tin nhắn từ Dương xuất hiện:

– Cảm thấy mệt không?

Tôi liếc mắt sang bên trái và thấy Dương cũng ngồi lặng lẽ một góc như tôi. Sau đó, tôi trả lời:

– Cũng hơi mệt.

– Đứng dậy, tôi đưa em về.

– Anh không đưa chị Lê về à?

– Không.

– Vậy thôi, chờ một chút, tôi đi vệ sinh đã.

Sau khi nói xong, tôi đứng dậy và đi tìm nhà vệ sinh. Khi ra khỏi cửa, tôi thấy Lê đang từ bên ngoài bước vào, và cô ấy vội vàng nhờ:

– Em, cô giữ giùm cái túi này mới được không? Đau bụng ghê.

Tôi thường không thoải mái khi phải giữ đồ hộ của người khác, nhưng thấy cô ấy đang nhăn nhó ôm bụng, tôi miễn cưỡng gật đầu. Sau đó, tôi đứng chờ khoảng 10 phút cho đến khi Lê ra, cô ấy mỉm cười và nói:

– Cảm ơn em nhé.

– Không có gì ạ.

– Tôi không ngờ em cũng đến bữa tiệc hôm nay. Chắc chắn em là người rất quan trọng đối với Thành.

– Không có đâu, tụi em chỉ là bạn bè thôi.

– Thành là người tốt. Đừng để thất vọng anh ấy, có được tình cảm của anh ấy là một may mắn đó.

Sau khi nói xong, Lê bước đi trước, tôi đứng nhìn theo bóng dáng của cô ấy, hôm nay tôi thấy ánh mắt của cô ấy khác lạ, không biết phải diễn tả ra sao, nhưng nó không giống như mọi lần tôi gặp cô ấy.

Khi tôi bước ra ngoài, tôi thấy mọi người cũng đã ngừng hát, và không thấy Dương đâu cả. Tôi định tiến về phía Thành để xin phép về trước, nhưng đột nhiên Lê kêu lên:

– Thôi ớ, đồng hồ của em đâu rồi? Cái đồng hồ đính kim cương mà em mới mua hơn 300 triệu.

Mọi người nghe thấy đều quay người nhìn Lê. Thành nói:

– Em hãy tìm kỹ xem nó đâu, và nhớ là em đã đeo nó đi chưa. Nhà chỉ có một số ít chúng ta, chỉ có thể là nó rơi ở đây hoặc là em quên ở nhà thôi.

– Em không quên ở nhà đâu, em còn cởi ra cho bé Thy xem kia. Phải không Thy?

Thy nhanh chóng đáp:

– Dạ đúng ạ. Khi chị tháo đồng hồ cho em xem, em nhớ chị bỏ vào túi mà. Chị tìm trong túi xem đã.

– Tôi đã tìm rồi, không có đâu.

– Vậy chị có đưa túi cho ai không?

Lúc này, Lê quay sang nhìn tôi, giọng nói ngập ngừng như thể cô đang trải qua sự khổ sở:

– Khi tôi vào nhà vệ sinh, có đưa túi cho My giữ một lúc.

Mọi người bắt đầu nhìn nhau, Thành có vẻ khó xử bảo:

– Em hãy kiểm tra kỹ xem Lê ơi.

– Em đã kiểm tra rồi, không có gì cả anh.

Nghe vậy, Thy nói thẳng thắn:

– Vậy My hãy xem lại túi của mình xem có lấy nhầm đồng hồ của chị Lê không. Đồng hồ đó giá trị hàng trăm triệu đấy.

Thy nói như vậy nhưng chỉ để giảm nói, thực ra cô ấy ám chỉ rằng tôi lấy cắp đồng hồ của Lê. Tôi nhìn ánh mắt của mọi người, lúc đó lòng tôi muốn khóc nhưng để chứng minh sự trong sạch của mình, tôi đổ túi xuống bàn. Son môi, ví tiền, điện thoại và mọi thứ khác trong túi tôi rơi ra, và giữa chúng là chiếc đồng hồ đính kim cương. Mọi người đều bất ngờ nhìn tôi, thậm chí cả tôi cũng giữ nguyên tư thế. Làm sao lại có thể, tôi chẳng hề mở túi của Lê, nhưng sao chiếc đồng hồ lại ở trong đó?

Tôi ngước mắt nhìn Lê, chưa hết ngạc nhiên thì một người trong số họ đã nói lên:

– Ôi trời ơi, đồng hồ hàng trăm triệu mà lại có trò này. Thành, bạn kiểu gì vậy?

Thành nhìn tôi, anh ấy nhẹ nhàng bảo:

– Chắc là có sự hiểu nhầm nào đó. My không phải loại người như thế đâu.

– Rõ ràng My lấy của chị Lê rồi mà anh vẫn bênh vực cho cô ta. Chiếc đồng hồ này đủ để kiện My lên tòa đấy.

Tôi hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh rồi dứt khoát nói:

– Tôi không lấy đồng hồ của Lê, và tôi không biết làm sao chiếc đồng hồ này lại ở trong túi của tôi. Nếu mọi người không tin, hãy kiểm tra camera.

– Đùa à, phòng vệ sinh không có camera. Và nhà Thành cũng không lắp camera.

– Ừ, tôi không lắp camera. Nhưng tôi tin My không lấy đâu.

– Anh ơi, đừng để vẻ ngoan hiền của cô ta làm mờ mắt anh.

Cuộc đời tôi, đã trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị tố cáo làm trộm cái gì đó của người khác. Bây giờ, từ trời rơi xuống một cái đồng hồ ăn cắp, tôi muốn khóc lên nhưng để chứng minh sự trong sạch, tôi vẫn dứt khoát bảo:

– Tôi không lấy, và về việc chiếc đồng hồ này ở trong túi của tôi, mọi người nên điều tra kỹ trước khi kết luận. Đồng hồ hiện đang trên bàn, và chưa ai chạm vào. Nếu mọi người muốn, có thể kiểm tra vân tay trên đồng hồ để xem có phải của tôi không. Nếu nói tôi làm điều này, tôi hoàn toàn sẵn lòng chịu trách nhiệm.

Tôi vừa dứt lời, Dương bước vào phòng. Anh nhìn tôi trước, rồi mới hỏi:

– Mọi người đang làm gì vậy? Và My, sao em lại khóc?

– Chị Lê mất đồng hồ, và chiếc đồng hồ đó lại trong túi của My ạ.

Dương quay lại nhìn tôi, lông mày anh hơi nhăn lại, tôi nghĩ anh ấy nghĩ rằng tôi tham tiền, nhưng không ngờ anh lại hỏi:

– Vậy mọi người nghĩ My lấy đồng hồ à?

– Đúng vậy anh. (Mọi người đồng thanh, trừ Thành và Lê)

– Mọi người có não không vậy?

Dương đặt ra một câu hỏi khiến mọi người đều ngạc nhiên đến mức không thể nào tin được. Một người trong nhóm phát ngôn:

– À, anh Dương ạ.

– Dường như cô ấy thích tiền nhưng không phải là loại người như vậy.

– Tại sao anh lại nghĩ vậy?

Dương sắp trả lời thì Lê đã nhanh chóng giơ chiếc đồng hồ lên và nói mỉa mai:

– Có lẽ là hiểu lầm thôi. Tôi nghĩ chuyện đã đủ ở đây. Nếu tôi vô tình làm tổn thương My vì món đồ này thì tôi xin lỗi.

Lê thay đổi thái độ khi Dương xuất hiện, ánh mắt của cô ấy khiến tôi cảm thấy không phải vì sự căm phẫn từ tôi, nhưng tôi có cảm giác rằng đây là ai gây ra sự việc. Hành động của Lê có vẻ như muốn chứng minh cho tất cả biết về sự tốt bụng của cô ấy so với tôi. Cô ấy là chủ nhân của chiếc đồng hồ, đã nói ra điều đó, vậy nên không ai có thể tranh luận thêm. Nhưng tôi vẫn cảm thấy tức giận và cảm thấy bị tổn thương, nhưng không có cách nào để chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Tôi đáp:

– Vâng, tôi tin cô rồi. Nhưng nếu không tin tôi, thì cũng không sao cả. Tôi sẽ đi trước, còn anh chị ở lại vui vẻ.

Tôi thu lại đồ đạc vào túi xách và bước đi. Trong khi đi, tôi nhìn lên bầu trời tối. Có lẽ sự việc đã kết thúc, nhưng gần như không ai tin tôi cả. Mặc dù tôi cố gắng không để ý ý kiến của người lạ, chỉ cần tôi biết mình trong sạch là đủ. Nhưng cảm giác đau đớn này rất khó chịu, như có hàng ngàn mũi tên đâm vào tôi.

Khi tôi bước đi một đoạn, đèn xe chiếu thẳng vào tôi, chiếc xe tiến đến và dừng lại. Dương mở cửa xe và xuống, tôi biết đó là anh ấy nhưng tôi không quan tâm. Cuối cùng, anh ấy kéo tôi lại:

– My, lên xe đi!

Đây là lần đầu tiên Dương gọi tôi tên. Cảm giác tức giận làm tôi muốn nói những lời không hay, tôi nói:

– Tôi không cần.

– Lên xe đi, đừng cãi nữa.

– Anh đưa người yêu về, tôi làm gì ở đây? Để cô ấy nhìn thấy tôi lại gây ra rắc rối à?

Dương nhìn tôi một lúc, dưới ánh đèn, tôi thấy ánh mắt anh có vẻ buồn bã. Lúc đó, trong lòng tôi bỗng trở nên xót xa và có chút thương anh. Dường như Dương đã bảo vệ tôi trước mặt mọi người, nhưng tôi lại tức giận vì Lê và chuyện này. Tôi vừa mở miệng để xin lỗi, thì Dương lên tiếng trước:

– Xin lỗi, My. Tôi không nghĩ Lê lại làm thế. Có lẽ cô ấy đã tìm ra mối quan hệ giữa chúng ta. Đã để cô phải tức giận rồi.

Tôi nhìn Dương, ngạc nhiên và mất một lúc để hiểu câu nói của anh. Tôi không ngờ mình sẽ nghe từ anh một lời xin lỗi như vậy. Tôi cố gắng nói:

– Sao anh lại tin tôi? Sao anh không nghĩ rằng tôi mới là người lấy chiếc đồng hồ?

Dương quay đi và bước đi, nhưng vẫn kéo tôi theo. Trên đường đi, anh nói:

– Giữa cô và Lê, tôi không tin Lê hơn cô!

Sau khi nói xong, Dương đóng cửa xe và nhấn mạnh chân ga để xe vụt đi về phía trước. Tôi ngồi trên xe, nhưng trong đầu vẫn còn vang vọng câu nói của Dương làm tôi cảm thấy nặng nề. Anh không phải là không tin tôi hơn, mà lại tin vào Lê hơn? Khi nhớ lại những cuộc trò chuyện lạnh lùng của họ gần đây, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu tình yêu của họ có thực sự đẹp đẽ như tôi đã nghĩ không. Tuy nhiên, tôi không dám nghĩ nhiều hơn vì sợ mình lại phát sinh những hy vọng không đáng có.

Khi đến nhà, tôi đi thẳng vào phòng tắm để thay đồ sang một bộ piżama màu hồng. Khi bước ra, tôi thấy Dương đang ngồi trước máy tính làm việc. Ban đầu, tôi định nói chuyện với anh trước khi đi ngủ, nhưng bất ngờ Dương đưa cho tôi một hộp và nói:

– Mở ra đi.

– Đây là cái gì vậy?

– Mở ra rồi sẽ biết. Đừng hỏi nhiều!

Tò mò, tôi lấy hộp và mở ra, và ngay lập tức tôi bị lôi cuốn bởi những viên kim cương lấp lánh trên chiếc vòng cổ, lắc tay và bông tai. Tôi nhìn Dương với sự ngạc nhiên, chưa kịp nói gì thì anh đã hỏi:

– Có thích không?

– Thích.

– Đương nhiên rồi, người thích tiền như cô thì không thích mới lạ.

Bình thường, tôi sẽ không để ý đến những điều như vậy, nhưng việc chiếc đồng hồ vào tối làm tôi tức giận, nên tôi ngay lập tức đặt hộp xuống bàn với sự căm phẫn.

– Không quan tâm.

– Chúc mừng sinh nhật… mẹ của con tôi!

Bài viết liên quan