Nghề tình nhân chương 16 | Món quà sinh nhật đầu tiên
Sau khi nghe xong “Mẹ của con tôi”, cảm xúc trong tôi như được đẩy mạnh lên. Tôi nhìn Dương và bỗng cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi đã thu hẹp lại từ khi nào không hay. Nhớ lại lúc đầu gặp anh, tôi luôn cảm thấy mỗi ngày bên anh là một ngày sống trong sự áp đặt, căng thẳng và sự coi thường của anh. Nhưng bây giờ, cái cảm giác đó đã hoàn toàn tan biến. Bất ngờ, tôi cảm thấy tâm hồn mình như được làm mới, đầy hạnh phúc không lời.
Tôi mỉm cười nhẹ khi cầm chiếc hộp quà trong tay và nói:
– Cảm ơn anh nhé.
– Đeo thử xem có đẹp không?
– Nhìn là biết đẹp rồi mà.
– Ồ, đừng bao giờ bán nó nhé!
Trong lúc cảm động, nghe Dương nói như vậy, tôi cảm thấy như mình đang rơi từ thiên đường xuống đất. Thật ra, nếu anh một ngày không làm tôi bực tức, thì đó sẽ là một ngày lạ thường. Tôi đùa:
– Tôi hỏi thật đấy, cái này giá khoảng bao nhiêu vậy? Để tôi biết có cơ hội bị ép giá không.
Dương ngừng lại, mắt nhìn tôi với sự ngạc nhiên, và nói:
– Cô dám sao?
– Sao không dám được? Anh quên rồi à, tôi thích tiền hơn tất cả ngoại trừ anh à?
– Nếu tôi biết cô bán nó, cô sẽ không thoải mái với tôi đâu.
Tôi cười và đáp:
– Đừng nói như thế, tôi cũng có lúc thay đổi mà. Ngoài việc mê tiền ra, tôi cũng có những thứ khác.
Sau khi nói xong, tôi không để Dương trả lời mà cầm hộp quà và đi về với tâm trạng hạnh phúc. Nhìn hộp quà, tôi không thể giữ nổi nụ cười, không phải vì giá trị của nó mà vì đây là món quà đầu tiên Dương dành cho tôi trong một dịp đặc biệt. Tôi nghĩ lại, làm sao anh biết sinh nhật của tôi? Chắc chắn món quà này không phải chuẩn bị sau khi Thành nói, vì Dương luôn ở bên tôi từ khi về nhà Thành. Hơn nữa, chiếc vòng còn có tên viết tắt của tôi, không phải cửa hàng nào cũng có thể làm nhanh như thế. Có lẽ anh đã chuẩn bị món quà này từ trước? Tôi nhìn qua và cảm thấy biết ơn, nhưng cũng nhớ rằng tôi chưa bao giờ nghĩ mình xứng đáng nhận được một món quà đặc biệt như vậy, nhưng hôm nay anh lại là người mang lại cho tôi.
Khi đang suy nghĩ, điện thoại reo lên, tưởng như là tin nhắn của Minh nên tôi vui vẻ mở ra đọc, nhưng người gửi lại là Thành, anh nói:
– Em đã ngủ chưa?
– Chưa anh ạ.
– Anh xin lỗi về tối qua nhé. Đúng ra đó là một chuyện vui nhưng cuối cùng lại làm em buồn.
Tôi thấy đúng là buồn, nhưng nghĩ lại, nhờ có sự việc đó mà tôi hiểu được tâm ý của Dương hơn, và sau khi suy nghĩ kỹ càng, việc đúng hay sai không còn quan trọng nữa. Quan trọng là người mình cần tin tưởng vẫn tin mình, và đó là điều quan trọng nhất. Tôi nhẹ nhàng trả lời:
– Không sao đâu anh. Mọi chuyện đã qua rồi, anh không cần phải lưu tâm nữa.
– Anh biết rồi. Em ngủ ngon nhé.
– Dạ vâng, anh cũng ngủ ngon. Một lần nữa cảm ơn anh vì món quà.
Sau khi nhắn tin với Thành, tôi gọi điện cho Minh nhưng không được. Vậy là tôi quyết định gọi cho Nhung. Ngay khi Nhung nghe máy, cô ta liền nói:
– Oh, con này thiêng vãi, đang tính gọi cho mày đây.
– Gọi cho tao à? Mà Minh đâu rồi, sao tao gọi không được?
– Thằng Minh đi ngủ rồi.
– Sao hôm nay đi ngủ sớm thế? Mày hỏi em giúp tao xem có mệt không?
– Mệt gì chứ, ăn hết chỗ bào ngư mày gửi thì mệt gì nữa. Trưa nay con không ngủ đóng hàng cho tao nên giờ mới đi ngủ sớm đấy. Còn cái tổ Yến mày gửi, mai tao sẽ chưng lên cho Minh ăn dần.
– Ơ, bào ngư với tổ yến nào vậy? Tao mới đặt tổ yến mà chưa nhận được. Còn bào ngư thì tao không đặt.
– Mày đùa à? Rõ ràng hôm nay ship bào ngư và tổ yến đến mà. Bào ngư họ đã làm sẵn chỉ việc ăn thôi.
Những lời Nhung nói khiến tôi bối rối, nếu tôi không gửi thì cuối cùng là ai đã gửi? Tôi khẳng định:
– Tôi chắc chắn không phải tôi đã gửi.
– Ôi, thì đéo biết họ gửi nhầm rồi. Hoặc có thể mày thử hỏi ông Dương xem anh ấy có mua không?
Tôi suy nghĩ một lúc, chỉ có Dương là kiểu người làm mà không nói trước. Nhưng liệu anh ấy có mua đồ cho em trai tôi không, điều này thật khó tin. Sau đó, tôi chuyển sang chủ đề khác:
– Thế bán hàng thế nào?
– Trộm vía, thương với tao có lộc buôn bán. Ngày càng thu nhập còn nhiều hơn làm công ty.
– Thế thì mày ổn định hơn rồi. Tao cũng muốn đi làm, ở nhà buồn quá.
– Đừng lo, mày hãy tập trung dưỡng thai. Chắc chắn Dương sẽ để mày đi làm sau.
– Tôi sẽ thử hỏi anh ấy. Giờ ngủ sớm đi. Mai tao qua nhé.
– Ok.
Sau khi tắt máy, tôi đặt điện thoại sang một bên. Nằm suy nghĩ mãi về những gì Nhung nói, cuối cùng, khi Dương kết thúc công việc và đi ngủ, tôi vẫn còn thức. Có lẽ anh ấy quá mệt nên nhanh chóng nằm xuống và ngủ. Từ khi tôi mang bầu, anh luôn quan tâm, chăm sóc tôi. Trước đây, dù anh có bạo hành tôi nhưng tôi luôn nghĩ anh là người bất khuất, muốn thỏa mãn bản thân, nhưng giờ tôi mới hiểu, không phải vậy. Đơn giản là anh ghét tôi, muốn làm tổn thương tôi. Nếu như Thành nói đúng thì mẹ kế của Dương làm gái vũ trường. Cha anh đã phản bội mẹ để qua lại với bà ấy. Mặc dù tôi không biết đúng hay sai nhưng có lẽ đó là lý do ảnh hưởng đến tâm lý của anh. Thời điểm đầu, anh coi thường, khinh thường tôi, xem tôi là vật thừa. Nhưng điều đặc biệt là dù ghét, anh vẫn đồng ý sống chung và mua sắm cho tôi với giá cao. Ngày càng hiểu biết anh hơn, tôi nhận ra anh là người rất tốt. Chúng tôi đã trải qua những giai đoạn từ sự khinh thường đến sự hiểu biết, từ sự hiểu biết đến sự quen thuộc, và quan trọng nhất là chúng tôi có một đứa con. Tương lai có thể sẽ ra sao, nhưng tôi mong rằng thời gian sẽ dừng lại ở khoảnh khắc này, có lẽ đây là khoảnh khắc yên bình nhất của chúng tôi. Và hình như… tôi đã thực sự rung động trước anh rồi!!!
Khi tôi đang quay người vào trong, bất ngờ Dương ôm từ phía sau và ôm lấy eo tôi. Anh ôm tôi mà môi hầu như liên tục cọ sát vào gáy và vai, khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy và khó chịu. Tôi sợ rằng nếu tiếp tục như vậy, tôi sẽ không kiềm chế được cảm xúc và làm điều điên rồ. Tôi định gỡ tay anh ra và nhích xa một chút, nhưng Dương nhắm mắt và nói:
– Cảm thấy không thoải mái à?
– Chỉ là tôi muốn nằm thoải mái một chút thôi.
– Tôi nghĩ là cô sợ tôi lên cơn.
Thực sự, đôi khi ông Dương này lại như đang đi bước trong bụng tôi vậy, và thường nói thẳng ra mà không ngần ngại. Tôi cảm thấy rất xấu hổ, đỏ lựng cả má và lắp bắp trả lời:
– Lên cơn gì chứ? Tôi điên sao lên cơn.
– Được rồi, không cần phải giả vờ nữa.
Tôi bĩu môi một cái và không dám nói nữa, vì bất kể nói gì đi nữa, tôi cũng không thể cãi lại được anh. Sau một lúc im lặng, cả hai cùng nằm lặng lẽ bên cạnh nhau. Dù không cần phải nói rõ, nhưng tôi chắc chắn rằng mối quan hệ của chúng tôi đã tiến xa hơn một bước, và những hiểu lầm cũng dần được giải quyết. Đêm đó, tôi ngủ ngon trong vòng tay của anh. Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi vẫn cảm thấy Dương ôm chặt lấy mình. Khi tôi vừa xoay người, tay tôi vô tình chạm vào một vật cứng. Dương mở mắt nhìn tôi, và một cách tự nhiên, anh bảo:
– Có vẻ như cô đã thèm quá rồi?
– Thèm? Thèm gì?
– Thèm ăn xúc xích!
Nói xong, Dương bật dậy và vào nhà vệ sinh. Tôi ngồi đỏ mặt mãi mới lòe loẹt bước chân ra khỏi giường. Mấy ngày sau đó, Dương dường như bận rộn nên không đến nhà tôi nữa. Mặc dù nghe có vẻ điên rồ, nhưng thực tế là, sau những ngày không gặp anh, tôi cảm thấy trống trải, như có điều gì đó thiếu sót, và tôi thèm được anh ôm mỗi đêm.
Tôi rảnh rỗi ở nhà và muốn tìm việc làm thêm. Không thể chỉ chơi mãi được. Còn có tận 6 tháng nữa trước khi sinh, và tôi không thể ở nhà mãi được. Cuối cùng, sau một hồi đi lang thang tìm việc không thành công, tôi và Nhung quyết định bán quần áo trực tiếp trên Facebook. Công việc này không quá nặng nhọc, và tôi có nhiều thời gian bên bạn. Dù chỉ là quyết định nhỏ, nhưng tôi vẫn phải chờ đợi đến khi Dương đến và hỏi anh một câu.
Buổi chiều đó, tôi đi siêu âm và bác sĩ cho biết kết quả xét nghiệm Nipt là bình thường và giới tính của bé là nam. Khi xem siêu âm, tôi chỉ thấy cái mấu nhú lên, mỉm cười vô thức, và như bị cay xè vì cảm xúc, niềm hạnh phúc bùng nổ từ trong lòng.
Sau khi ra khỏi phòng khám, người đầu tiên tôi muốn thông báo là Dương, sau đó mới là Nhung. Tôi muốn thông báo cho Minh biết về việc sắp được làm cậu, nhưng bản thân tôi lại cảm thấy ngần ngại. Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Dương thì anh đã nhắn từ 15 phút trước:
– Tối nay tôi ăn cơm ở nhà.
– Được rồi anh.
Sau khi nhắn tin xong, tôi đặt điện thoại vào túi và bắt taxi về nhà. Trên đường về, tôi quyết định ghé siêu thị mua ít đồ, để chuẩn bị một số món ăn mà Dương thích. Tôi cẩn thận chuẩn bị từng chi tiết, và khi nhìn thấy bàn ăn đầy đủ các món, tôi cảm thấy hài lòng. Khi Dương về nhà và nhìn thấy bàn cơm, anh hỏi:
– Cô nấu thật à?
– Đúng vậy, tôi đã nấu đấy.
– Tôi sẽ đi rửa tay, sau đó lấy cơm ra và ăn.
– Hả? Cơm… cơm…
Tôi nhăn mặt lại, tại sao tôi lại quên nấu cơm như vậy? Do từ chiều tôi đã bận rộn chuẩn bị thức ăn mà lại quên cơm. Khi nhìn vào nồi cơm điện vẫn lạnh ngắt, tôi cười gượng nói:
– Chết thật, tôi quên cắm cơm rồi.
Dương lúc đó trông chán chường, không muốn nói thêm. Anh tự mình tiến đến nồi cơm, mở ra và thấy không có gì bên trong. Anh hỏi:
– Có cơm nguội ở đây không?
– Không, trưa nay tôi đã ăn ở ngoài rồi. Hoặc anh có thể tắm rồi, tôi sẽ nấu cơm nhanh thôi, cũng sắp xong.
– Thôi.
– Vậy anh nhịn à?
– Anh muốn đi dạo hoặc xem phim không?
Tôi đã lâu không đi dạo chơi hoặc xem phim, giờ Dương tự nhiên rủ, tất nhiên tôi không từ chối. Nhưng tôi vẫn hỏi lại:
– Anh thật sự muốn đi phải không?
– Ừ. Đi ăn rồi sẽ đi luôn.
– Vậy đợi một lát, tôi đi thay đồ đã.
– Làm gì cần thay đồ, mặc này được rồi.
– Không, tôi muốn mặc áo mỏng hơn ở nhà.
– Không cần, mặc cái này đi, không sao đâu.
Tôi lườm Dương một cái rồi nhanh chóng đi thay đồ. Anh lái xe đưa tôi đi ăn ở một nhà hàng Nhật. Sau khi ăn xong, dù vốn dĩ tôi muốn xem phim nhưng đã muộn, vì vậy tôi tự đề xuất đi dạo chút. Khi đi qua một số quán vỉa hè bán bánh tráng nướng, mùi thơm kích thích, tôi bất ngờ thèm, cuối cùng bảo Dương:
– Dừng lại chút, tôi muốn mua mấy cái bánh tráng nướng.
Dương nhìn tôi một cách ngạc nhiên, như là lần đầu tiên thấy một người phụ nữ ăn nhiều như vậy. Anh nhìn quanh các quán vỉa hè, rồi nói:
– Cô vừa ăn nhiều rồi đấy.
– Quan tâm gì, tôi đang thèm mà.
– Ăn nhiều sẽ tăng cân, lại đổ tại con trai tôi.
– Anh nói quá đấy.
– Không phải nói quá, đây là sự thật.
Dù vậy, Dương vẫn dừng xe lại và xuống mua đồ ăn cho tôi. Tôi cười tít cả mắt, lần đầu tiên được anh cưng chiều thấy đáng yêu. Dương nhìn tôi cười, sau đó nói:
– Ăn quá sẽ không ngủ được tối về. Với những món này không hợp vệ sinh đâu.
Tôi không để ý và đưa miếng bánh lên miệng, thích thú ăn hết sạch. Dương nhìn tôi ăn và trầm mặc, không biết phải làm gì thêm.
– Ăn ngon thật, anh muốn thử không?
– Không.
– Anh thật là không biết ăn. Ăn nhiều sẽ tốt hơn để mai sau con trai tôi không kén ăn như anh.
– Ơ, cô đã đi siêu âm rồi à?
Tôi bỗng nhớ ra là chưa kể cho Dương biết về việc tôi đi siêu âm chiều nay. Tôi gật đầu và nói:
– Đúng rồi, chiều nay tôi đi siêu âm mà quên kể cho anh.
– Cô thật là…
– Ai bảo? Tôi cũng có cái đầu đấy.
Dương nghe xong chỉ cười nhẹ rồi hỏi tiếp:
– Vậy bác sĩ có nói con khỏe mạnh không?
– Mọi thứ đều bình thường.
– Thật tốt. Có ảnh siêu âm không?
– Tôi để ở nhà rồi.
Dương gật đầu, ánh mắt anh toả ra niềm hạnh phúc. Tôi nhanh chóng lợi dụng cơ hội đó để nói:
– Anh cho tôi đi làm nhé.
– Sao lại thế? Cô giờ làm gì được.
– Tôi và Nhung nhập ít quần áo về bán online.
– Không.
– Ở nhà chán lắm. Và tôi cũng không thể chơi mãi được.
– Cô có việc khác mà.
– Công việc gì?
– Ăn và sinh con!
Tôi nhìn Dương với vẻ chán chường, nhưng vẫn cố gắng năn nỉ. Cuối cùng, anh cũng đồng ý. Trong niềm hạnh phúc, tôi không kiềm chế được mà ôm anh. Khoảnh khắc đó, khi nhớ lại tôi vẫn thấy vui vẻ. Hai chúng tôi nhìn nhau, đã trải qua nhiều lần cãi nhau, nhưng lúc ấy lại như hai người mới yêu.
Và thế là mấy ngày sau cứ thế trôi đi. Sáng hôm đó, Dương vừa rời nhà thì tôi cũng sắp đi sang nhà. Khi tôi bước ra gần cửa, chuông cửa vang lên. Ban đầu, tôi nghĩ đó là Dương quay lại vì quên thẻ hoặc đồ gì đó. Tôi cười nhẹ mở cửa ra, miệng mới kịp nói:
– Anh để…
Nhưng chưa kịp nói hết, tôi bất ngờ ngừng lại khi thấy Lê đứng trước mặt tôi. Cô ấy nhìn tôi và bình tĩnh nói:
– Tôi có thể vào trong chứ, cô My?