Nghề tình nhân chương 17 | Lê đến nhà
Khi đó, trong tâm trạng hồi hộp và lo lắng, tôi cố gắng duy trì sự bình tĩnh khi ngồi đối diện với Lê, và nhẹ nhàng đề xuất:
– Chị uống nước đi ạ.
Lê nhìn quanh căn nhà trước khi dừng mắt lại ở gương mặt của tôi và nói:
– Thực ra, tôi đã tính tới việc tìm kiếm cô mấy lần nhưng vì bận rộn, hôm nay mới có dịp đột xuất như vậy. Cô không phiền chứ?
– Không, chị ạ.
– Được, vậy thì tốt. Cô My à, chúng ta cũng quen biết nhau qua anh Thành và em trai của cô. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta nên trò chuyện mở cửa và không cần giữ bí mật. Cô đã biết về chồng sắp cưới của tôi chứ?
Khi đó, tôi cảm thấy run rẩy hơn, trái tim đập nhanh trong lòng. Sự xuất hiện đột ngột của Lê khiến tôi bất ngờ và không chuẩn bị tinh thần trước. Lúc bắt đầu, tôi đã tiếp cận với Dương vì tiền bạc, và tôi luôn ở trong bóng tối của anh mà không mong muốn sự chú ý hay tranh chấp gì, thậm chí cả việc mang thai cũng không trong dự định. Tôi trả lời với sự ngập ngừng:
– Vâng, tôi biết.
– Tôi và anh Dương đã quen nhau được 4 năm. Tôi nghĩ tình yêu đẹp nhất là một người yêu một người, không phải là một mối tình ba người.
– Tôi…
– Tôi biết trước đây cô đã làm gái bán dâm ở quán bar nên mới quen biết anh Dương. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao cô có thể đối diện với anh Thành mà không cảm thấy xấu hổ?
– Em xin lỗi, từ đầu tôi không biết Dương đã có mối quan hệ và không biết về quan hệ giữa Dương và bạn của anh Thành cho đến khi chúng tôi tình cờ gặp nhau.
– Vậy khi đó, cô nên kết thúc mối quan hệ với anh ấy chứ? Nếu cô có lòng tự trọng, cô đã không tiếp tục gặp gỡ, thậm chí làm cho mình mang thai và ràng buộc anh ấy.
Tôi bối rối nhìn Lê và biết rằng dù tôi nói gì đi nữa cũng sẽ là lỗi của tôi, vì người thứ ba luôn mang lỗi. Tôi trả lời với sự trăn trở:
– Tôi không có ý định ràng buộc anh ấy bằng đứa bé này. Ai cũng muốn tránh xa cái nghề tình nhân như vậy, nhưng do tình cảnh khó khăn và tôi đến bước đường cùng, cần tiền để chữa bệnh cho em trai.
– Vậy nếu chỉ vì tiền à? Hãy nói đi, cô cần bao nhiêu?
Nghe Lê nói như vậy, tôi lo sợ rằng cô ấy sẽ dùng tiền để bắt tôi phá thai và biến mất khỏi cuộc sống của Dương. Tôi lắc đầu và trả lời:
– Bây giờ, tôi không cần gì cả. Tôi chỉ muốn sinh đứa bé này và nuôi nó lớn lên.
Khi đó, tôi nhìn Lê, không thể từ chối và chỉ có thể gật đầu. Tôi mời Lê vào trong nhà, sau đó vào bếp để rót hai cốc nước và đặt chúng lên bàn.
– Cô không cần phải nói nhiều, tôi hiểu rõ mục đích của cô. Cô muốn dùng đứa bé này để hy vọng rằng Dương sẽ chấp nhận cô làm dâu nhà họ Vũ. Nhưng cô nên hiểu rằng, nhà họ Vũ sẽ không bao giờ chấp nhận cô. Thậm chí nhiều cô gái có hoàn cảnh tốt hơn cô cũng không xứng làm vợ cho họ.
– Em thật sự không có suy nghĩ đó.
– Cô My à, chúng ta là phụ nữ, chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau. Tôi không muốn làm vòng vo tam quốc, tôi đến đây không phải để ghen. Tôi muốn thảo luận cùng cô, hay chính xác hơn là tôi muốn đưa ra sự lựa chọn cho cô. Đó cũng là sự tử tế cuối cùng của tôi dành cho cô. Tôi yêu Dương, và vì yêu anh ấy, tôi sẽ yêu thương con của anh ấy. Vì vậy, hãy sinh đứa bé này và sau khi sinh xong, tôi sẽ cho cô một khoản tiền tùy ý, để con lại cho tôi và Dương nuôi. Sau đó, cô phải đảm bảo biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi.
Cô ấy nói những lời đó với giọng điệu cực kỳ cứng nhắc, như từng lời nói như một nhát dao đâm vào lòng tôi. Làm sao tôi có thể chấp nhận bỏ lại con mình cho người khác nuôi? Tôi trả lời một cách thẳng thắn:
– Hình như chị vẫn hiểu nhầm ý em. Em không cần tiền của chị, và em cũng không bao giờ đồng ý để ai đó nuôi con của mình. Con là của em, em có thể tự mình nuôi nó. Chị cũng đừng lo, em không muốn ςư-ớ.ק giật thân phận gì của chị. Em nói lại lần nữa, em chỉ muốn được bình yên và nuôi con mình.
Lê nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt khinh rẻ, sau đó tiếp tục:
– Lúc đầu khi biết Dương quan hệ với cô, tôi không hiểu sao anh ấy lại chấp nhận cặp với một người như cô. Nhưng đừng buồn, vì thực sự, người phụ nữ như cô, chỉ cần một người đàn ông nào đó sẵn lòng, thì không khó để chúng ta chung sống được. Tôi là bác sĩ, đã quen với sự sạch sẽ, và thực sự, khi nghĩ đến việc Dương quan hệ với cô, tôi lo lắng về vấn đề sức khỏe. Tôi còn tự hỏi liệu đứa bé có phải là con của Dương không?
Dù cô ấy nói nhẹ nhàng nhưng mỗi lời từ Lê như những gươm đâm vào lòng tôi. Dù sao, trong tư cách của một người yêu của Dương, tôi không thể gắt gao. Tôi trả lời:
– Em nghĩ Dương không dại đến mức nuôi con của người khác đâu, chị ạ.
– Tôi cũng hy vọng vậy, tôi không muốn bạn trai tôi nuôi con của người khác. Tôi biết Dương là người có trách nhiệm, và anh ấy có lòng thương hại khi thấy cô đang gặp khó khăn. Nhưng tôi cũng mong em đừng mơ mộng xa vời về việc này. Anh ấy yêu tôi, và tôi cũng yêu anh ấy, tôi muốn bảo vệ mối quan hệ của chúng tôi, không muốn bị ai làm xáo trộn. Vậy nên, em hãy tự trọng một chút, và hãy suy nghĩ kỹ về lời đề nghị của tôi. Nếu không, đừng trách tôi ác độc, em hiểu chứ?
Nói xong, trước khi tôi kịp trả lời, Lê đã đứng dậy nhìn lại căn nhà một lượt, rồi mỉa mai thêm một câu trước khi ra về:
– Nhà đẹp đấy, nhưng đáng tiếc không khí không được trong sạch.
Tôi hiểu rằng “không khí không được trong sạch” là cách của Lê để miệt thị tôi, cho rằng căn nhà đẹp nhưng có tôi ở đó làm cho môi trường trở nên ô nhiễm. Sau khi Lê rời đi, tôi vẫn ngồi trên ghế sofa, ý nghĩ rối bời. Tôi đã từng bị khinh rẻ, bị chỉ trích rất nhiều, nhưng lần này làm tôi cảm thấy tự ti và bất lực hơn bao giờ hết. Nếu không phải vì hoàn cảnh tuyệt vọng, tôi sẽ không phải làm nghề này. Tôi cười khẩy trong lòng, đời sống thực sự không dễ dàng, nhưng có ai hiểu được? Họ chỉ cần biết đến việc lên án và khinh miệt, và nếu họ biết sự thật, họ cũng sẽ phủ nhận và tìm cách biện hộ cho hành động của mình. Nghèo không phải là lỗi, nhưng nghèo làm cho bản thân trở nên xấu hổ, làm cho người khác coi thường. Lý do Lê đến thăm tôi và nói chuyện một cách lịch sự chỉ để thể hiện sự cao quý của mình, làm cho tôi nhận ra rằng cô ấy ở một đẳng cấp cao hơn. Chỉ có tôi là người đàn bà của gia đình phú ông Vũ, nên cô ấy không cần phải ghen tức như những người khác. Nếu Lê thể hiện sự ghen tức một cách mất kiểm soát, điều đó sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh tốt đẹp mà cô ấy đã xây dựng trong suốt thời gian qua. Dù không có hành động ghen tức, nhưng từng lời nói của Lê như những phát đòn đau đớn trực tiếp vào tâm hồn của tôi.
Tôi ngồi đó suy ngẫm không biết bao lâu, cho đến khi Nhung gọi điện:
– Nay, mày lại bận gì thế? Tại sao sáng nay mày không đến như đã hẹn?
– À, tao quên mất, tao sẽ tới ngay.
Tôi thở dài, đứng dậy và bước đi. Khi đến nơi, Minh đang học thêm tiếng Anh trên ứng dụng, còn Nhung đang ngồi giữa đống đồ đạc. Tôi cười và nói chơi:
– Sao ngày xưa thầy bói lại nói mày sẽ sống trong nhung lụa nhỉ? Hóa ra thầy đoán đúng đấy nhỉ?
– Mày vẫn nhớ vụ xem bói đó à?
– Ừ, lần đầu tiên thôi mà, sao mày quên được.
– Khi đó thầy bảo mày thế nào nhỉ? À, thì ra là thầy bảo mày sẽ giàu có và thành công. Có lẽ thầy phán đúng rồi, giờ mày gặp đúng đại gia rồi đấy.
Khi nghe nó nói, mặt tôi thoáng chút buồn, tôi cười và nói:
– Đại gia cũng không phải của riêng mình tôi đâu. Hãy thưởng thức thôi.
– Tin tao đi, thầy bảo tao chuẩn rồi, mày cũng sẽ chuẩn thôi.
– Thôi, tôi không dám hi vọng đâu.
Sau khi nói xong, tôi cảm thấy buồn bã và ngồi xuống soạn hàng. Sau một lúc, Nhung nhìn thấy tôi và hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Tôi ngưng lại, nhìn Nhung, thở dài và quyết định kể cho nó nghe:
– Chị ấy đến tìm tôi rồi.
– Chị ấy là ai vậy?
– Người yêu của Dương. Chị ấy biết mọi thứ rồi.
Cái Nhung nghe tôi nói xong liền nhíu mày và quan sát mặt tôi một lượt. Tôi cảm thấy lo lắng nên nói:
– Đừng lo, tôi vẫn ổn. Người giàu không ghen tỵ như những người khác. Họ chỉ nói thôi, nhưng thật sự, từng lời họ nói đều đau lòng.
– Vậy cô ấy nói gì?
– Nói đơn giản là muốn tôi rời xa Dương. Dù vẫn cho tôi sinh con, nhưng sau khi sinh, cô ấy sẽ nuôi và đưa cho tôi một khoản tiền, rồi biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi.
– Chắc chị ấy điên rồi! Con mình sao phải giao cho cô ấy. Tại sao cô không đấm cho một trận, nói thẳng rằng nếu Dương thật lòng với cô, thì không đụng chạm tới tôi.
– Ôi trời ơi, thật là… Tôi là người có lỗi, không thể nói như vậy.
– Trong tình yêu, ai không được yêu thì là kẻ thứ ba.
– Nhưng Dương không yêu tôi đâu.
– Mẹ tôi nói rằng chắc chắn Dương cũng có tình cảm với cô. Suốt ngày không ở bên cô là lạ. Nếu Dương đến với cô chỉ vì nhu cầu tình dục, thì đó không phải là tình yêu. Người yêu lù lù như thế, ở bên người yêu mình và được quan hệ tình dục, không lẽ cô không hiểu sao?
– Tôi không kỳ vọng gì hết. Tôi nói với bạn để biết được ý kiến khác.
– Vậy bây giờ cô định làm gì?
– Tôi không biết nữa. Nhưng khi sinh con, tôi sẽ đi đến một nơi xa xôi, tự sinh sống. Tôi còn phải xử lý vụ của bà Sang nữa, bà ấy đang cố gắng làm hại Dương. Vì vậy, tôi chưa làm những gì bà ấy yêu cầu.
– Nếu cảm thấy bế tắc, hãy nói thẳng với Dương để anh ấy giải quyết. Nghe cô nói, tôi cảm thấy bà ấy quá lố vãi.
Lúc đó, tôi chỉ biết thở dài và gật đầu. Sau đó, hai chúng tôi bắt đầu soạn hàng và bắt đầu tập tành lập trang web bán hàng, chụp ảnh mẫu. Tôi đã mang thai ba tháng rồi mà không thấy bụng, con vẫn phát triển bình thường. Với chiều cao một mét sáu ba và cân nặng 48kg, dáng người tôi vẫn còn đẹp như cô gái trẻ. Da trắng cũng giúp tất cả những bức ảnh đăng lên Facebook đều được chúng tôi chụp và làm mẫu. Trong vài ngày đầu, nhận được rất nhiều sự ủng hộ và khen ngợi về mẫu đẹp. Việc kinh doanh cũng khá thuận lợi, tôi rất vui, việc kiếm tiền từ công việc tự làm vẫn khác biệt so với việc nhận tiền từ người khác, tôi trân trọng hơn.
Buổi tối, tôi ăn cơm ở nhà xong mới về chung cư. Hôm nay không thấy Dương gọi mời ăn cơm nên tôi nghĩ anh ấy sẽ không đến. Nhưng khi mở cửa, anh ấy đã ở trong phòng khách, xem TV.
Tôi hơi ngạc nhiên nên hỏi:
– Sao anh lại đến đây?
– Ở đâu nếu không ở đây?
Tôi định nói “về nhà anh” hoặc “đến chỗ người yêu anh”, nhưng cuối cùng tôi lại không nói gì. Thay vào đó, tôi chuyển sang chủ đề khác, hỏi:
– Anh đã ăn tối chưa?
– Rồi, tôi vừa uống rượu với đối tác về.
– Anh uống rượu nhiều thế cơ à? Nhớ uống ít thôi, rượu nhiều không tốt đâu.
– Hôm nay cô quan tâm tôi thật à?
– Uhm. Anh cứ tỏ ra lạnh lùng lắm, không bằng tôi đâu.
– Vậy cô nghĩ cô hợp nghề gì nhất?
– Nghề gì?
– Nghề nằm dưới!
Nói xong, Dương nhẹ nhàng cười rồi đứng dậy đi về phía bếp. Tôi đứng nhìn anh, mặt phụng phịu, hiểu ngay là sắp bị mỉa mai. Không lâu sau, anh cầm trên tay cốc cà phê bước ra ngoài và hỏi:
– Fanpage của cô là gì? Gửi qua đây tôi xem thử.
Nghe xong, tôi cười tươi đáp:
– Được, tôi gửi ngay.
Vậy là tối đó, Dương xem qua fanpage của tôi, anh nhìn với ánh mắt chán chường, không có sự hứng thú. Xem xong, anh bảo:
– Với cái fanpage như thế này, cô cũng muốn bán hàng à?
– Tại sao không?
– Xem cái ảnh bìa, thiết kế không chuyên nghiệp, mọi thứ đều sơ sài. Vậy mà cô muốn chạy quảng cáo à?
– Ơ, tôi thấy không sao cả.
– Cô không có gu thẩm mỹ à?
– Nhìn anh, thấy anh đẹp trai là đủ rồi.
Dương nghe tôi nói như vậy, liền liếc nhìn tôi, ánh mắt thể hiện niềm vui nhưng vẫn giả vờ lạnh lùng, tự đắc nói:
– Nếu cô không thấy tôi đẹp trai nữa, có lẽ cô bị mù đẹp rồi.
Tôi biết Dương đang tỏ ra kiêu ngạo, nên lại nịnh:
– Vậy anh thiết kế giúp tôi đi.
– Không rảnh.
– Vậy giờ tôi phải làm sao để chạy quảng cáo?
– Xây dựng hình ảnh chuyên nghiệp, tốt đẹp. Tâm lý người mua hàng luôn như nhau, họ sẽ ghé qua fanpage để xem một lượt, ít nhất cần có lượng theo dõi đông và lượt đánh giá tốt thì họ mới mua nhiều. Hiện nay, nhiều fanpage tạo ra chỉ để lừa đảo, vì vậy người mua cũng cảnh giác.
Tôi nghe lời Dương nói và thấy có lý, nên chỉ biết ngồi gật đầu lắng nghe. Không biết bao lâu sau, cuối cùng tôi đã ngủ gật, không hay biết. Đến sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và phát hiện mình nằm trên giường. Quay sang nhìn, anh vẫn đang ngủ bên cạnh, tôi tự nhiên nhớ đến lời Lê nói, liệu có phải sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải rời xa anh không? Nghĩ đến đó, lòng tôi đau đớn, cổ họng nghẹn ngào vị đắng chát.
Đang mải miên suy nghĩ, giọng Dương vang lên:
– Sáng sớm thấy cô nhìn tôi với vẻ mặt trầm tư thế là sao?
Tôi giật mình, ngoảnh mặt đi chỗ khác, vội vàng đáp:
– Không, tôi không làm gì cả.
– Cô có gì giấu tôi không?
– Không.
– Lê đã nói gì với cô không?
– Không, chị ấy không nói gì cả.
Sau khi nói xong, tôi giật mình quay lại nhìn anh. Tôi không nói với anh về việc Lê đến gặp tôi, vì tôi lo sợ việc ấy sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi. Nhưng làm sao anh lại biết được?
Dương tiếp tục:
– Có phải Lê yêu cầu cô rời xa tôi? Hoặc tóm lại là cô là kẻ thứ ba trong mối quan hệ của tôi và Lê, đúng không?
– Nhưng…
– Nhưng là sao tôi biết chuyện này?
– Vậy làm sao anh biết?
– Khi tôi xuống cổng, tôi đã thấy xe của Lê bên đường. Tôi đã chờ đợi mấy ngày xem cô nói gì. Và cuối cùng, cách cô đã từng làm, tôi đã biết.
Tôi nghe vậy, nhẹ nhàng thở dài và đáp:
– Những gì chị ấy nói không quan trọng, quan trọng là tôi sai. Chị ấy là người yêu của anh, chị ấy có quyền giữ hạnh phúc cho mình.
– Vậy còn cô?
– Giữa chúng ta chỉ là tình nhân của nhau. Khác biệt chút ít là giờ chúng ta có một đứa con chung trong bụng.
Dương bất ngờ cười, lần đầu tiên tôi thấy anh cười như vậy. Anh nói:
– Một đứa con chung sao? Đó mới là vấn đề.
Tôi không hiểu ý Dương là gì, chưa kịp trả lời, anh tiếp tục:
– Cô có muốn biết mối quan hệ hiện tại của tôi và Lê là gì không? Và có muốn biết tôi yêu Lê thật lòng hay không?
Tôi nhìn Dương, trái tim cứ nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Tất nhiên là tôi muốn biết, tôi muốn biết anh đang nghĩ gì và tại sao anh lại còn quan hệ với tôi khi đã có người yêu. Và câu trả lời ấy sẽ mang lại hy vọng mới cho tôi hay là đau lòng thêm?