Nghề tình nhân chương 18 | Bà Sang uy hiếp My

23/02/2024 Tác giả: Hà Phong 504

Tôi nhấc nháp đầu, từ từ đáp lại:

– Tôi muốn biết. Anh nói đi.

– Nếu tôi nói rằng tôi không có tình cảm với Lê, cô tin không?

Tôi lắc đầu, không thể tin được. Dường như không thể có ai không yêu Lê khi anh ta đã công khai tình cảm như vậy, và họ đã ở bên nhau suốt 4 năm dài. Tôi trả lời một cách thẳng thắn:

– Tôi không tin.

– Đúng rồi, tôi biết cô sẽ không tin. Nhưng đó là sự thật.

Dương dừng lại sau câu nói đó, để một khoảng thời gian trước khi tiếp tục:

– Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ tỏ ra yêu Lê, cũng chưa bao giờ tuyên bố cô ấy là người yêu của tôi. Tất cả mọi thứ chỉ là do cô ấy tự nói với mọi người, khiến mọi người hiểu nhầm về mối quan hệ của chúng tôi. Gia đình tôi và Lê đã quen biết nhau từ lâu, hai bên hợp tác trong nhiều dự án, và nếu kết hôn, đó cũng chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại.

– Tại sao anh lại coi hôn nhân như một vấn đề đơn giản như vậy?

– Đúng vậy, trong cuộc sống này, tôi không thấy có gì phức tạp cả. Chỉ có cô là điều phức tạp.

Sau khi nói xong, Dương vùng dậy từ giường và bước chân ra khỏi phòng, mặc dù tôi muốn nghe anh nói thêm nhưng anh ta thêm:

– Bây giờ cô yên tâm về việc dưỡng thai chưa?

Tôi cười nhẹ nhàng nhìn anh. Khi Dương đã ra đi, tôi vẫn nằm đó cười như một đứa trẻ ngốc. Tôi không thể diễn tả cảm xúc này ra sao, nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc đến nỗi muốn tan chảy. Từ trước đến nay, tôi luôn tự trách mình là kẻ thứ ba trong mối quan hệ này, nhưng bây giờ mọi thứ đã tốt, tôi không còn là kẻ thứ ba nữa, và tôi không làm hại hạnh phúc của bất kỳ ai. Vậy là tôi có cơ hội ở bên Dương trong tương lai chứ?

Thường ngày, Dương sẽ đi làm ngay sau khi thức dậy. Sáng hôm đó, bất ngờ anh lại hỏi:

– Sáng nay em muốn ăn gì?

– Anh đang hỏi em ấy à?

– Ở đây, ngoài em ra thì còn ai nữa không?

– Thì em sẽ nấu mì tôm trứng ăn được.

– Em định để con tôi thiếu dinh dưỡng hả? Thay đồ đi rồi mình đi ăn sáng.

– Ơ…

Dương lườm tôi một cái, tôi thấy mình trở nên buồn cười. Đúng là khi nghe tin tức tốt lành, mọi thứ xung quanh trở nên rực rỡ. Anh dừng xe trước một nhà hàng và gọi cho tôi một bát phở gà nhiều thịt, nước dùng đậm đà. Tôi nhăn mày và nói:

– Sao bát của anh ít thế, còn bát của em thì nhiều thế này?

– Ăn đi, đừng suy nghĩ nhiều.

– Nhưng em không thể ăn hết bát này.

– Không ăn hết cũng cố gắng ăn. Ăn nhiều để mau lớn.

– Em đã quá tuổi để lớn rồi.

– Tôi nói về con tôi chứ không phải là em. Em nghĩ gì đấy?

Mặc dù đang vui vẻ, nhưng bất ngờ nghe anh nói như vậy, cảm giác giống như bị đổ một bồn nước lạnh để tỉnh giấc khỏi ảo tưởng. Tôi cảm thấy rất ngượng và tức giận, nhưng lại cười và nói:

– Lần sau anh nói rõ ra đi. Nếu không tôi còn nghĩ anh thích tôi đấy.

– Nếu thích thì sao?

Tôi bối rối, cảm giác như trái tim đập mạnh nhưng lời nói lại trễ trễ, tròn mắt nhìn anh:

– Ý anh là gì?

– Ăn đi, phở sắp nguội rồi.

Tôi gật đầu và cúi xuống ăn, dù thực sự trong lòng tôi muốn cười nhưng vẫn phải nén lại vì sợ Dương nhìn thấy. Anh vừa hỏi thích thật thì sao? Liệu có khi nào anh thích tôi không? Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy hai má nóng bừng lên mặc dù không biết làm sao. Thấy không khí dần trở nên im lặng, tôi quyết định phá vỡ:

– Cảm ơn anh nhiều.

– Cảm ơn vì điều gì?

– Anh có phải đã mua bào ngư và tổ yến gửi cho em trai tôi không?

– Tại sao em lại nghĩ như vậy là tôi?

– Bởi vì chỉ có anh mới có thói quen làm việc âm thầm mà không cần phải nói trước.

– Em cũng biết tôi thế à?

– Đã ở lâu thì cũng hiểu tính cách của anh.

– Đừng hiểu nhầm, tôi chỉ thấy em ngoan hơn gần đây nên thưởng thêm thôi.

– Em hiểu rồi.

Sau khi ăn sáng xong, Dương đưa tôi về nhà rồi mới quay trở lại công ty. Suốt cả buổi sáng đó, tôi cứ nghĩ về Dương và Lê, và không ngừng cười một mình như một kẻ điên. Khi Nhung nhìn thấy tôi như vậy, nó bảo:

– Có chuyện gì vui hôm nay với con bạn già của tôi vậy?

– Sao mày lại biết?

– Từ cái mặt của mày, dễ hiểu lắm. Vậy thì sao? Kể tao nghe đi.

Sau đó, tôi kể lại toàn bộ câu chuyện của Dương và Lê cho Nhung nghe. Sau khi nghe xong, nó cười toe toét và nói:

– Đúng như tao nghĩ, Dương không thèm quan tâm đến bà ấy chút nào. Nếu yêu thật lòng, họ sẽ không đụng đến mày.

– Ừ, nghe xong tôi cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn. Ít ra, tôi không là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của họ.

– Đúng vậy, từ bây giờ, hãy mạnh mẽ giữ lấy hạnh phúc của mình mà không cần phải sợ bất kỳ ai.

– Thôi, tôi không dám mơ tưởng xa vậy. Còn cô Sang đang ra vẻ như muốn thú gặp tôi, mày nghĩ cô ấy muốn gì nhỉ?

Tôi chỉ xong câu nói thì điện thoại bắt đầu reo, và khi nhìn thấy số của cô Sang gọi đến, tôi bỗng cảm thấy đứng hình. Sau khi nhấc máy, tôi nghe thấy giọng cô ấy:

– Đến quán cafe cũ gặp tôi ngay.

– Tôi đang bận một chút, cô ạ.

– Nếu đây là cách mà cô ẩn đi tránh tôi, thì cô nên nhớ rằng tôi vẫn giữ được một số bí mật của hai người. Cô muốn chọn cách giữ bí mật hay là để chúng xuất hiện trên mạng?

Tôi biết không thể đùa với cô ấy nên phải đồng ý. Khi tôi đến, cô ấy đã gọi hai cốc nước và nói mỉa mai:

– Gần đây tôi thấy cuộc sống của em rất phong phú. Chẳng cần phải làm gì, chỉ cần lười biếng, phục vụ cho thằng Dương thì em đã có căn hộ cao cấp, tiền không thiếu.

– Cô đến đây với mục đích gì?

– Tại sao khi tôi gọi em lại không nghe máy?

– Lúc đó tôi đang bận.

– Em bận hay em đang cố né tránh tôi?

– Tôi không bao giờ né tránh. Nhưng từ đầu, cô đã lừa dối tôi.

– Tôi lừa dối em ở chỗ nào?

– Bởi vì cô chỉ là mẹ kế của Dương. Cuối cùng, cô có mục đích gì?

Cô Sang nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh và nói:

– Mày đã biết rồi à? Vậy thì tao cũng không cần giấu nữa. Đúng, tao là mẹ kế của Dương. Nhưng nếu tao là mẹ ruột thì tao điên đâu mà để nó qua lại với con phò phạch như mày. Còn mục đích của tao, mày không đủ tư cách để biết.

– Cháu biết rõ mục đích của cô không tốt đẹp gì cả. Những gì trong hợp đồng giữa cô và cháu, từ đầu cháu chỉ muốn ℓêп gιườпg với anh ấy là xong. Nhưng chính cô đã ép cháu ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ nhân của anh ấy. Giờ cháu đã biết được mục đích của cô rồi, cháu có quyền từ bỏ hợp đồng.

Cô Sang khi nghe tôi nói thế bắt đầu tỏ ra tức giận:

– Cái loại nhà quê như mày được như bây giờ là nhờ tao, nhưng mày không biết ơn thì thôi lại còn định rút ván à? Tao nói cho mày biết, tao không điên để bỏ ra một số tiền lớn chỉ để phục vụ nhu cầu của thằng đó. Mà mày nghĩ mày rút ván với tao thì thằng Dương sẽ chấp nhận mày hả? Mày đừng có mơ, nếu như thằng Dương mà biết mày có liên quan tới tao thì tao chắc chắn nó sẽ đá mày như một con chó. Mày có muốn tao gọi cho nó để nói ra sự thật không?

Mối quαп Һệ của tôi và Dương chỉ mới bắt đầu tốt đẹp, hơn nữa tôi đang mang thai con của anh, tôi chưa đủ can đảm để nói cho anh biết sự thật, mà nếu có nói thì tôi muốn là do chính miệng tôi nói. Nhìn vào ánh mắt của cô Sang, tôi cầm cốc nước cam trên tay và cảm thấy run lên, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, uống một ngụm nước cam để bình tĩnh lại rồi mới lên tiếng:

– Hãy từ từ nói ra đi, thực ra mối quαп Һệ của cháu với anh Dương cũng chỉ là bình thường thôi ạ.

– Mày tưởng tao ngu à? Tao lớn tuổi hơn mày mà còn bị mày dắt mũi sao? Cái chung cư mày đang ở rõ rành rành tên mày, mà hạng như mày nằm dạng háng cả đời cũng chưa chắc mua nổi góc chung cư. Thế mà mày nói bình thường hả?

Bị nói như tát vào mặt nhưng tôi vẫn không dám phản biện. Thực ra lần trước tôi cũng nghĩ bà ta chỉ nói xạo, nhưng trong một lần vô tình đọc hợp đồng mua bán chung cư, tôi mới biết ngôi nhà ấy đứng tên tôi. Đến nước này, tôi thực sự sợ hãi trước người phụ nữ này, tôi biết mình đang ૮.ɦ.ế.ƭ kẹt ở giữa, không thể tiến và cũng không thể lùi, chỉ biết tìm kế hoạch sau.

Tôi hạ giọng nói:

– Cô hãy từ từ nói đi. Thực ra, mối quαп Һệ của cháu với anh Dương cũng chỉ là bình thường thôi ạ.

Cô Sang thấy tôi hạ giọng nhanh chóng như thế, ánh mắt của cô có chút nghi ngờ, cuối cùng cô nói:

– Lưu ý điều cháu nói đấy, đừng có mơ mộng với tao. Tao nói lần cuối, tao cho mày 2 tuần. Nếu sau 2 tuần mày vẫn không làm theo những gì tao bảo thì đừng trách tao không tình người. Mày nhớ, mày không bao giờ qua mặt tao được đâu. Tốt nhất khi tao vẫn còn khoan dung thì hợp tác một cách vui vẻ, ngoan ngoãn làm theo hợp đồng, sau cùng sẽ có một khoản tiền, hiểu không?

– Vâng, cháu sẽ nhớ.

Sau khi cô Sang đi khỏi quán, tôi vẫn ngồi im lặng, bao trùm bởi một cảm giác hỗn loạn. Trước đó, tôi tưởng rằng mối quan hệ giữa tôi và Dương đơn giản chỉ vì tôi nghĩ cô Sang là mẹ ruột của anh. Nhưng giờ đây, nhận ra tôi đã ngây ngô tới mức nào, làm sao một người mẹ ruột lại cho phép con trai mình qua lại với một cô gái như tôi. Gần đây, cuộc sống bên Dương quá yên bình khiến tôi quên đi rằng chúng tôi không có tương lai, và tôi cũng quên mất mục đích ban đầu tại sao tôi ở bên anh. Sự xuất hiện của cô Sang như một lời nhắc nhở, giống như một đồng hồ báo thức nhấn mạnh đây không phải là thế giới thực.

Rời khỏi quán cafe, tôi cảm thấy mất hồn và quyết định về nhà. Tối đó, tôi ăn không ngon miệng vì ý nghĩ vướng bận. Dương ngồi đối diện thì nghịch ngợm:

– Hôm nay sao lạ lùng thế?

Nghe anh nói, thường thì tôi sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng hôm nay lại có một cảm giác lo sợ không rõ nguyên nhân, như một tảng đá nặng đè lên người, làm thở cũng trở nên vất vả. Tôi lắc đầu trả lời:

– Không, chỉ là không muốn ăn thôi.

– Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị?

– Không đâu.

– Vậy cô muốn ăn gì?

– Không, anh ăn đi, không sao đâu.

– Thế đi ăn nướng nhé.

– Không.

– Hay là bún bò Huế?

– Không, tôi không ăn đâu.

Đây là lần đầu tiên Dương kiên nhẫn dỗ dành tôi ăn, nhưng tôi càng cảm thấy cổ họng khô khan. Cuối cùng, Dương nghiêm mặt nói:

– Thế là thèm xúc xích rồi.

Tôi nhẹ nhàng cười, nhưng mũi cay cay, mắt ướt đẫm nước mắt. Tôi muốn hỏi anh “Em phải làm sao bây giờ?” nhưng lại không đủ can đảm. Tôi chỉ cúi đầu gượng gạo gắp thức ăn và nhận ra mọi thứ trong miệng đều nhạt nhẽo.

Sau khi ăn xong, Dương đề xuất đi dạo. Anh lái xe đưa tôi đi quanh hồ Gươm và dừng lại. Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ long lanh, tôi nhìn ra mặt nước mà không chớp mắt. Dương ngồi bên cạnh, chắc chắn anh cũng cảm nhận được tâm trạng của tôi:

– Có chuyện gì vào tối nay không?

Tôi quay đầu nhìn anh, ngắm nhìn gương mặt hoàn hảo không tì vết của anh. Tôi lắc đầu:

– Không, tôi không có chuyện gì cả.

Dương cũng không nói gì thêm. Hai chúng tôi ngồi im lặng, và trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy bình yên khi được nghỉ ngơi đầu vào vai anh. Nhưng càng bình yên, tôi càng sợ phải đối mặt với những biến động mà chính tôi đã gây ra!

Sau khi cô Sang rời khỏi, tôi vẫn ngồi im lặng, bao trùm bởi một cảm giác hỗn loạn. Trước đó, tôi tưởng rằng mối quan hệ giữa tôi và Dương đơn giản chỉ vì tôi nghĩ cô Sang là mẹ ruột của anh. Nhưng giờ đây, nhận ra tôi đã ngu ngốc tới mức nào, làm sao một người mẹ ruột lại muốn con trai mình qua lại với một cô gái như tôi. Gần đây, cuộc sống bên Dương quá yên bình khiến tôi quên mất rằng chúng tôi không bao giờ có tương lai, và tôi cũng quên mất mục đích ban đầu tại sao tôi đến bên anh. Sự xuất hiện của cô Sang như một lời nhắc nhở, giống như một đồng hồ báo thức nhấn mạnh rằng đây không phải là thế giới thực.

Rời khỏi quán cafe, tôi về nhà cảm thấy thất vọng. Tối đó, suy nghĩ nặng nề khiến tôi ăn không ngon miệng. Dương, ngồi đối diện, thấy tôi không ổn mới trêu:

– Ô, hôm nay sao lạ lùng thế?

Nghe anh nói, thường tôi sẽ thấy buồn cười, nhưng hôm nay lại có một nỗi sợ vô hình ʇ⚡︎ựa như tảng đá lớn đè lên người, khó thở. Tôi lắc đầu:

– Không, chẳng hiểu sao không muốn ăn.

– Thế có phải cơm hôm nay không ngon?

– Không phải.

– Vậy cô thèm ăn gì?

– Không, anh cứ ăn đi. Kệ tôi.

– Đi ăn nướng nhé.

– Không.

– Hay là bún bò Huế?

– Không.

– Hay nem lụi?

– Không, tôi không ăn đâu.

Lần đầu tiên Dương kiên nhẫn dỗ dành tôi ăn, nhưng tôi cảm thấy cổ họng như đang bị châm chọc. Cuối cùng, Dương nhíu mày:

– Cái gì cũng không ăn à? Thế chắc là thèm xúc xích.

Tôi khẽ cười, nhưng mũi cay xè, mắt ướt đẫm nước mắt. Tôi nhìn anh, muốn hỏi “Em phải làm sao bây giờ?” nhưng không đủ can đảm. Đành cúi đầu gượng gạo gắp thức ăn. Nhưng không hiểu sao, ăn gì cũng thấy miệng khô khốc.

Sau bữa ăn, Dương đề xuất đi dạo. Anh lái xe đưa tôi vòng quanh hồ Gươm rồi dừng lại. Buổi tối, ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, tôi nhìn mặt hồ không chớp mắt. Dương ngồi bên cạnh, chắc anh cũng cảm nhận được tâm trạng của tôi:

– Tối nay có chuyện gì không?

Tôi giật mình quay sang nhìn anh, ngắm nhìn gương mặt hoàn hảo của anh. Tôi lắc đầu:

– Không, tôi không có chuyện gì cả.

Dương không nói gì thêm. Thời gian trôi qua, cả hai chúng tôi ngồi im lặng, đến khi bất ngờ Dương đưa tay kéo đầu tôi gục vào vai anh:

– Mỏi cổ thì tựa vào đây.

Tôi khẽ cười, cảm giác được nghỉ ngơi đầu vào vai anh thật dễ chịu. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương nước hoa từ da anh, làm tôi cảm thấy ấm áp và yên bình. Từ trước đến nay, tôi chưa biết yêu là gì, cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh cơm áo gạo tiền và lo cho gia đình. Nhưng anh là người đầu tiên khiến tôi hiểu được cảm giác rung động. Tôi không thể diễn đạt được cảm xúc đó, nhưng bên anh, tôi cảm thấy bình yên, đặc biệt trong những khoảnh khắc như thế này. Nhưng đồng thời, càng bình yên, tôi lại càng sợ phải đối mặt với những biến động mà tôi tự tạo ra!

Bài viết liên quan