Nghề tình nhân chương 19 | Mất con

24/02/2024 Tác giả: Hà Phong 667

Khi nghe người ta nói như vậy, lòng tôi bắt đầu rõ ràng nhận ra có vấn đề gì đó xảy ra. Tuy nhiên, không ngờ khi tôi xuống cầu thang từ chung cư, tôi bắt gặp những tờ rơi treo trên tường và cột điện, đều có hình ảnh lớn của tôi với thông điệp “Phạm Hà My nhận đi khách quanh khu vực Hà Nội, có kinh nghiệm lâu năm trong ngành”. Những tờ rơi này được dán lên ngay cả trên các tờ quảng cáo về bể phốt và tín dụng đen.

Tôi cảm thấy tay chân mềm nhũn, cả cơ thể bắt đầu run lên. Trong khi tôi vẫn chưa hiểu rõ tình hình đang diễn ra, mọi người xung quanh đã bắt đầu đứng xì xào, chỉ trỏ và nhìn tôi như một kẻ ngoài đạo.

– Ôi, hóa ra cô bé này cư ngụ cùng chung cư với tôi đây à. Nhìn xinh đẹp lắm. Tôi cứ tưởng họ là vợ chồng, nhưng thì ra là một mối quan hệ khác?

– Đúng rồi, tôi nhận ra cô bé này. Mặt trông dễ thương và lịch sự mà sống không ra gì. Đã làm gái mà không biết xấu hổ, bây giờ còn đi khách công khai nữa.

– Loại này không xứng đáng sống chung trong chung cư của chúng tôi. Nếu sau này chồng con của chúng tôi rơi vào tình huống như thế này thì quả là một bi kịch.

Mỗi lời nói như một lưỡi dao đâm vào lòng tôi. Thường thì tôi sẽ đáp lại bằng cách tranh luận, nhưng hôm nay, khi thấy rằng những người này đều là người lớn tuổi và đối thoại với họ cũng không giải quyết được vấn đề gì, mọi người chỉ tin vào những gì họ nhìn thấy. Tôi không muốn làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn, vì vậy tôi nhanh chóng giựt lấy tờ rơi đó và vò nát nó, rồi quay về nhà. Nhưng không ngờ khi tôi còn đang đi, một nhóm người đã lao tới chặn đầu tôi, người lớn tuổi nhất trong đó chỉ thẳng tay vào mặt tôi và la lên:

– Cái thằng này, vì những con đĩ như mày mà gia đình tao mới tan nát. Mày không có tí đạo đức gì sao? Làm gái mà còn tỏ ra như thể mày đã đạt được thành tích gì vậy. Loại như mày thì nên biến đi khỏi chung cư này, không ai muốn mày ở đây đâu. Biết không, ở đây toàn là những người giàu có, muốn tìm chồng của người khác à?

Những lời sau lưng tôi, tôi không quan tâm. Nhưng khi bắt đầu công kích trước mặt tôi, tất nhiên tôi phải đáp trả:

– Xin lỗi, bà này, cháu không biết bà là ai và liệu bà có một chút tinh thần không? Nhìn vào những hình ảnh này mà bà đã kết luận về cháu, không nghĩ rằng có người cố ý vu oan cháu sao?

– Tao nhìn mặt mày đã biết mày là gái điếm rồi. Không cần phải nghĩ sâu xa. Tốt nhất mày nhanh chóng biến khỏi chung cư này, không ai muốn mày ở đây đâu. Biết không, ở đây toàn là những người giàu có, muốn làm vợ của người khác à?

– Bà này, chừng nào cháu làm vợ của bà thì bà mới nên nói. Còn việc đuổi cháu ra khỏi chung cư thì bà chẳng có quyền gì.

Bà cụ kia nhìn tôi với khuôn mặt đen đủi. Tôi muốn kết thúc cuộc cãi lộn để quay về nhà, nhưng không ngờ bà cụ ấy quá tức giận, bắt đầu hành động như một tên côn đồ, lao tới và túm tóc tôi. Nhóm người đồng minh với bà cũng lao vào, quây quần tôi và đấm đá không thương tiếc. Tôi bị bất ngờ nên không kịp phản ứng, và khi họ túm tóc và dồn đầu tôi xuống đất, tôi chỉ có thể cố gắng chống đỡ và ôm chặt bụng của mình theo

bản năng của một người mẹ. Tôi không sợ đau, không sợ chết, nhưng chỉ sợ cho đứa con trong bụng mình, vì vậy tôi lên tiếng van xin những người đó:

– Xin hãy tha cho tôi. Tôi đang mang thai, làm ơn tha cho tôi.

– Mang thai? Thì con cái của mày sao? Lý do gì?

Tôi cố gắng phản kháng, nhưng bất lực không thể làm được gì khác. Tôi van xin những người đứng xem nhưng họ không quan tâm, thậm chí còn mỉa mai:

– Cho tụi nó ᵭάпҺ ૮.ɦ.ế.ƭ cái thói phò phạch phá hoại hạnh phúc của người khác đi.

– Làm d᷈-/i᷈ có nòi giống đấy bà ạ. Có khi mẹ nào con nấy.

Tôi bị đánh vào mặt và cơ thể, nhưng họ tập trung vào việc đánh vào bụng tôi. Lúc đó, tôi chỉ muốn tấn công lại những kẻ tàn bạo này. Nhưng sức mạnh của tôi không đủ, sau một cú đánh mạnh vào bụng, tôi bắt đầu cảm thấy đau đớn và chất lỏng từ dưới quần chảy ra. Tôi nhận ra tình hình không ổn, trong sự tuyệt vọng, tôi la lên và cố gắng tấn công những kẻ đang đánh đập tôi. Tôi hét lên:

– Mấy con chó này, mấy thằng…khốn nạn!!!

Ngay sau khi nói xong, tôi cảm nhận cơn đau từ bụng tăng lên đến mức không thể chịu đựng nổi. Tôi đặt tay lên bụng và cảm nhận chất lỏng đỏ tươi chảy ra. Tôi sợ hãi, và mọi người xung quanh cũng bắt đầu sợ và buông tay tôi ra. Tôi run rẩy nhìn vào màu ɱ.á.-ύ trên tay mình, chất lỏng càng ngày càng nhiều. Cơ thể tôi đau đớn, và tôi gục xuống đất, rơi vào trạng thái ngất xỉu, nghe giọng nói rền vang:

– Gọi cấp cứu, có vẻ như cô ta bị sảy thai rồi!

Sau đó, tôi không biết làm thế nào mình đã được đưa vào bệnh viện, tôi chỉ biết khi tỉnh dậy, tôi nằm trong bệnh viện và Dương đứng bên cạnh tôi, gương mặt anh đầy lo lắng. Tôi nhìn anh và hỏi:

– Đứa bé sao rồi?

Dương không trả lời ngay, anh nhìn tôi một cách buồn rầu, rồi nói:

– My, nghỉ ngơi đi. Sức khỏe của cô vẫn còn yếu lắm.

Anh nói với tôi một cách nhẹ nhàng, cách mà tôi chưa từng thấy anh nói. Tôi cảm thấy sợ hãi, và tay tôi động đậy:

– Con vẫn khỏe mạnh chứ?

– My, nghỉ ngơi đi. Cô đói chưa? Tôi đi mua cháo cho cô nhé.

– Anh không trả lời tôi à? Anh sao cứ trống trải như thế? Con… đâu rồi?

– Con của chúng ta, không còn nữa rồi.

Bốn từ “không còn nữa rồi” vang lên như một cái gật đầu định mệnh, khiến lòng tôi nặng trĩu. Nước mắt lăn dài trên gò má, mặn mà như cảm xúc đắng cay. Tôi bỏ rơi hai tay xuống, cảm giác này quá đau đớn đến mức không thể chấp nhận. Tôi nhìn Dương, lắc đầu phủ nhận:

– Anh nói dối… đó là dối lừa!

– Tôi cũng muốn giả vờ dối lừa cô lắm My ạ. Nhưng chúng ta không thể tránh khỏi sự thật.

Đứa bé này đến với chúng tôi khi cả hai đều không mong đợi. Ban đầu, tôi đã có suy nghĩ điên rồ muốn từ bỏ đứa bé. Nhưng sau đó, tôi nhận ra tình yêu của mình dành cho con, yêu thương vượt trên sinh mệnh, sẵn lòng chờ đợi từng ngày. Thậm chí tôi đã mơ tưởng về cuộc sống sau này với con. Nhưng bây giờ, tất cả những điều ấy tan biến như bong bóng xà phòng, chỉ còn lại nỗi đau không dứt.

Mỗi suy nghĩ đều là một đợt đau đớn, như làm cho thế giới này mất đi ý nghĩa với tôi. Bờ vai tôi run rẩy, từng đợt nước mắt rơi lạnh lẽo. Có lẽ Dương thấy tôi khóc nên anh ôm tôi vào lòng. Không biết có phải vì tôi rung lên mà kéo theo anh hay không, nhưng tôi cảm thấy lưng anh cũng run lên. Sau một lúc, anh nói:

– Đừng khóc nữa, hãy để cho con ra đi được thanh thản.

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ nằm trong vòng tay của anh và rơi nước mắt. Nỗi đau và sự căm hận dâng cao trong tôi. Tôi căm hận những con người không xứng đáng với tên gọi loài người, họ đã làm cho đứa bé của tôi phải rời bỏ thế giới này trước khi chào đời. Tôi lặng lẽ nghẹn ngào:

– Dương, chuyện tôi sảy thai là do…

Nhưng lời tôi chưa kịp nói, Dương đã cắt lời:

– Cô không cần phải nói. Tôi sẽ đưa những kẻ đó phải trả giá đắt nhất.

– Anh biết rồi sao?

– Ừ.

– Dương, tôi có một linh cảm.

– Linh cảm gì?

– Tôi cảm thấy có ai đó đã cố ý để hại tôi.

Dương suy ngẫm một lúc rồi thở dài:

– Cô nằm xuống nghỉ ngơi đi. Đừng lo lắng, mọi thứ sẽ do tôi lo. Bây giờ, cô chỉ cần lo cho sức khỏe của mình, và tôi nghe nói một lần sảy thai, sẽ bằng ba lần đẻ.

Tôi nhìn thấy Dương, cảm thấy như anh biết trước mọi điều gì đó. Khi anh quay lại, anh thay đổi ánh mắt trở nên dịu dàng hơn:

– Tôi mua cháo cho cô ăn nhé.

Tôi nhìn bát cháo trên bàn, biết anh đã mất công mua vậy tôi gật đầu.

– Cảm ơn anh.

Dương mang cháo đến cho tôi. Tôi mút từng thìa nhưng cảm giác trong cổ họng khô khốc, không muốn nuốt. Sau khi gượng ép, tôi chỉ ăn được một nửa bát. Buổi chiều, tôi gọi điện cho cái Nhung, nó muốn đến viện ngay nhưng tôi nghĩ Dương ở đây nên tôi kêu nó ở nhà lo công việc và nấu cơm cho Minh giúp mình. Nói mãi thì nó mới đồng ý và nhắc tôi phải ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ. Tôi thì trả lời đầy căng thẳng:

– Ừ, tao biết rồi.

– Mới sảy thai suy nghĩ ít thôi, không sao cả. Sự việc đã xảy ra, phải lạc quan lên cho con thanh thản. Ơ mà, tao quên không hỏi lý do sao?

Tôi kể tường tận quá trình cho nó nghe. Nó nghe xong gào lên:

– Đm mấy con mặt l**. Nếu gặp chúng, tao sẽ phải ra tay. Chúng là lũ ác ôn. Mày nói với Dương để anh ta trừng trị chúng, cho chúng không dám động đến mày nữa.

– Ừ, Dương đang điều tra. Anh ấy nói tao yên tâm nghỉ ngơi, mọi chuyện có anh ấy lo.

– Ừ, thế thì cũng đỡ. Thôi nghỉ ngơi đi, sau này tao ra viện sẽ báo cho mày biết.

– Ok, tao biết rồi.

Tôi ở viện hai ngày và sau đó yêu cầu về nhà, Dương đành phải theo ý tôi. Dù sao, ở nhà cảm giác thoải mái hơn, không lạnh lẽo như ở viện. Mấy ngày sau đó, tôi chủ yếu nằm trong phòng, ăn xong lại nằm. Có những lúc chạm vào má mới nhận ra nước mắt đã rơi từ khi nào. Dương cũng ở nhà suốt, tối đó anh còn nhắc tôi uống thuốc:

– Uống thuốc xong rồi mới đi ngủ. Tối qua mày quên uống thuốc à?

Tôi ngạc nhiên với hành động của anh, không nghĩ anh lại để ý tôi như vậy. Tôi lấy viên thuốc từ tay anh và cảm ơn:

– Cảm ơn anh, tối qua tôi quên mất.

– Mấy con mụ đó, đã bị bắt hết rồi.

Nước mắt của tôi rơi xuống, một phần vì cảm thấy an ủi, nhưng mất con vẫn là nỗi đau không thể nào xóa nhòa. Tôi nghẹn ngào hỏi:

– Vậy bọn họ đã khai ra ai đứng sau chưa?

– Không cần lo, chắc chắn sẽ biết sớm thôi.

Nghe anh nói, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút. Tôi tin tưởng vào Dương, vì anh chưa bao giờ nói dối hoặc không thực hiện những gì đã nói.

Sau khi ăn xong, tôi đặt bát vào máy rửa và nằm lại trên giường. Khi đang nằm, tôi nhận ra Dương kéo chăn xuống và đến bên cạnh tôi. Anh ôm tôi vào lòng mình, không nói gì, chỉ thở dài. Tôi cảm thấy an ủi một chút, nhưng sự trống vắng vẫn chưa được lấp đầy. Mất con là một nỗi đau không thể chấp nhận. Nhưng tôi biết rằng Dương cũng đau lòng không kém. Mỗi giọt nước mắt chảy ngược trong lòng tôi đều đau đớn. Dương, dù là đàn ông, nhưng chắc chắn cũng đang trải qua cảm xúc khó khăn. Từ khi có con, tôi nghĩ anh sẽ từ chối, nhưng anh lại yêu thương con vô điều kiện. Và bây giờ, khi con đã mất, tôi nghĩ anh sẽ trách móc tôi, nhưng không, anh vẫn đối xử với tôi nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Tôi ôm chặt lấy anh, cảm thấy biết ơn và biết ơn sâu sắc.

Vào nửa đêm, tôi bị giấc mơ làm tỉnh giấc. Từ khi mất con, chưa có đêm nào tôi ngủ một giấc sâu. Khi tỉnh giấc, tôi nhìn sang bên cạnh và không thấy Dương ở đó. Tôi đứng dậy và thấy anh ngồi lặng lẽ trên ghế sofa trong phòng khách, trước mặt anh có một chai rượu vang và một ly. Tôi vừa xoay người định quay lại giường thì anh nói:

– Có chuyện gì không? Bà ấy đã thức tỉnh chưa?

Bài viết liên quan