Nghề tình nhân chương 2 | Chạy trốn

23/02/2024 Tác giả: Hà Phong 489

Khi tôi quay về phòng trọ, sau khi tắm rửa xong, tôi đứng trước gương một lúc dài như chờ đợi điều gì đó. Có lẽ “Hồng nhan bạc phận” không sai đâu. Tôi được ban cho vẻ đẹp bên ngoài, nhưng nó cũng chỉ là một vẻ đẹp hữu hình, không có ý nghĩa gì sâu xa. Từ nay về sau, ước mơ về một gia đình hạnh phúc và các đứa trẻ dường như chỉ là ảo ảnh. Cuộc sống của tôi dường như sẽ trở nên u ám đến mức không thể tự tay làm sạch được.

Đến 11 giờ đêm, một chiếc xe ô tô màu trắng đã đợi tôi trước cổng phòng trọ. Tôi hít một hơi sâu và bước vào xe. Trên đường đi, tôi không còn quan tâm đến xung quanh nữa, cảm thấy mất hứng thú hoàn toàn. Cuối cùng, xe dừng lại trước một khách sạn 4 sao. Khi bước vào phòng, tôi đã thấy một người đàn ông đợi sẵn. Dựa vào miêu tả của người quản lý, tôi nghĩ rằng người này sẽ trẻ trung và sảng khoái ít nhất. Nhưng không, người đàn ông trước mắt tôi khiến tôi đứng lặng im. Ông ta ít nhất cũng phải bằng tuổi cha tôi, với mái tóc hói và vóc dáng phệ đã khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Cánh cửa phòng đóng lại, tôi giật mình và nói:

– Chú… Chú có phải là người tôi đang chờ không?

– Em là My phải không? Anh là Vương, do thằng Phúc giới thiệu. Tiền cọc anh đã chuyển khoản, lát em phục vụ anh xong thì anh sẽ thanh toán số còn lại.

Nghe người đàn ông nói như vậy, cảm giác mất kiểm soát bắt đầu lan tỏa trong cơ thể tôi. Tôi không dám nghĩ về những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Bán trinh thì cũng không sao, nhưng ít nhất tôi muốn nó được trao cho một người trẻ tuổi. Nhưng đối diện với ông già trước mặt, với nụ cười và ánh mắt của ông ta, tôi chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức. Tôi lắc đầu và nói:

– Xin lỗi chú, tôi không thể làm điều này.

Khi nghe tôi nói như vậy, sắc mặt ôn nhu của ông ta nhanh chóng biến thành ánh mắt đầy tức giận. Ông ta nghiến răng và nói:

– Em đang đùa với anh hả?

– Tiền cọc tôi sẽ chuyển lại cho chú. Dù sao tôi cũng không thể làm điều này.

– Thì ra cô còn kén chọn à?

Tôi không muốn nói thêm gì nữa, quyết định xoay người ra khỏi căn phòng. Nhưng khi tôi vừa chạm vào nắm cửa, tôi bị ông ta giật tóc và đẩy về phía giường. Bị bất ngờ với sức mạnh của ông ta, tôi không thể chống lại và chỉ có thể kêu lên:

– Chú làm gì thế? Buông tôi ra.

– Con này, hôm nay ông đã trả tiền cho mày, thì mày phải phục vụ ông.

Nói xong, ông ta siết chặt hai cánh tay tôi, móng vuốt sâu vào da khiến tôi đau đớn và hoảng sợ:

– Buông tôi ra… Tôi xin ông buông tôi ra.
……
– Buông tôi ra.
……
– Ông ơi, buông tôi ra. Thánh thầy cũng đi chơi gái mà còn không chịu, thì bố tổ ai chịu nổi.

Bất chấp những lời tôi cố rủa và van xin, ông ta vẫn quyết định làm điều đó, dùng cả hai chân để kẹp chặt đùi tôi lại. Ông ta chỉ mặc chiếc áo choàng tắm của khách sạn, khiến tôi cảm thấy áp lực và căng tròn dưới phần thân dưới. Một tay ông ta nắm chặt cả hai cổ tay tôi, tay kia bịp miệng tôi lại khiến tôi cố gắng giãy dụa và kêu gào. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như bị chìm sâu vào đáy cảm xúc, nghĩ đến những nỗi đau mà tôi phải chịu để đổi lấy một tương lai tươi sáng cho em mình. Nhưng một cơn gió thoảng qua, mang theo mùi của lão, làm tôi tỉnh giấc. Không thể… Tôi không thể làm như vậy.

– Bé cưng ơi, thả lỏng mình ra, không đau đâu. Em chỉ cần mở lòng ra, để anh lo.

Nói xong, ông ta cúi xuống định hôn lên mặt tôi, tôi vội vàng quay mặt sang một bên để tránh. Thấy vậy, ông ta càng kẹp chặt miệng tôi lại. Tôi biết rằng giờ đây cố gắng gắng mình với ông ta không phải là cách, nên tôi cố thả lỏng bản thân để lão ta lơ là. Và đúng như tôi nghĩ, lúc ông ta thả lỏng tôi ra cũng là lúc tôi cắn vào tay ông một cái, đồng thời dùng đầu gối đập vào khu vực nhạy cảm của ông ta. Ông ta bất ngờ buông tay tôi và ôm bụng đau đớn, la lên:

– Máu cặc. Con dồ này. Mày làm gì với ông thế này?

Dù cơ thể tôi rất mệt mỏi, nhưng tôi vẫn cố gắng bật dậy, chạy ra khỏi phòng. Lão già kia cố gắng đuổi theo tôi nhưng tôi vẫn cố gắng tiếp tục, nhấn nút thang máy. Tôi biết nếu bị bắt lại, không còn cơ hội nào để trốn thoát nên tôi không cho phép mình gục ngã. Khi bước ra khỏi khách sạn, trời đang mưa rất lớn. Tôi nhìn xung quanh, nhưng không có xe taxi hoặc xe ôm nào. Tôi lo sợ lão già sẽ đuổi theo, nên tôi chạy thục mạng về phía trước. Mỗi bước chân trần trên đất như là những nhịp tim muốn vỡ ra. Dưới bầu trời, từng tia chớp kèm theo giọt mưa nặng hạt thấm sâu vào da. Điện thoại và số tiền ít ỏi vẫn còn trong chiếc túi ở khách sạn. Cảm giác bất lực khiến tôi chỉ muốn đập đầu vào cột điện để kết thúc tất cả. Nhưng tôi không dám làm như thế, vì em trai đang đợi tôi ở nhà bệnh.

Đang chạy với tốc độ cao, nước từ đâu đổ ngập lên tôi mạnh mẽ, một chiếc xe màu đỏ đi ngang bất ngờ giảm tốc độ, làm cho nước dưới đường bắn lên như con chuột. Rồi chiếc xe đột ngột dừng lại gần tôi. Ban đầu, tôi nghĩ đó là lão già đuổi theo, nên tôi sợ hãi đến mức muốn nhảy ra khỏi lối vào. Nhưng giọng của một phụ nữ vang lên:

– Ơ My, mày đang đi đâu vào giờ này?

Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt quen thuộc của chủ trọ hiện ra, lúc này tôi mới thở phào.

– Cô Phương? Cô vừa về à?

– Ừ, tôi vừa về. Cậu đang đi đâu mà ướt như vậy?

Lắp lắp không biết làm sao để giải thích với bà chủ trọ thì bà nói:

– Thôi mày lên xe đi. Có gì về rồi nói sau.

Tôi gật đầu rồi bước lên xe theo bà chủ trọ về nhà. Khi về đến đó, tôi bay vào nhà tắm, cố gắng rửa sạch bản thân. Nhưng dù cố gắng đến đâu, tôi vẫn cảm thấy mình rất bẩn.

Đêm đó tôi không thể ngủ, suy nghĩ suốt. Đến ngày hôm sau, khi đi làm ở nhà hàng, tôi bị muộn giờ. Bà chủ nhà hàng đã chỉ trích:

– Con My ơi, cậu còn muốn làm việc không? Sao cậu lại làm việc muộn thế này? Tao thuê cậu làm việc cho tao, chứ không phải làm mẹ tao đâu.

– Dạ em xin lỗi chị. Từ mai em sẽ chú ý đến giờ giấc hơn ạ.

Bà chủ nhà hàng lườm tôi, chuẩn bị cảnh cáo thêm khi một người đàn ông bước đến. Bà chủ nhà hàng thấy người đàn ông đó liền thay đổi thái độ, tươi cười và chào hỏi:

– Ôi sếp Dương đến rồi à? Mời anh vào phòng, bên em sẽ cho người mang thực đơn đến cho anh ạ.

Tôi vô thức nhìn người đàn ông đó. Anh ta chính là người tôi gặp ở quán bar trước đó. Anh ta không để ý ai, tự tin bước về phía trước. Tôi không quan tâm nhiều, vì trong mắt người có tiền thì chúng tôi không có gì cả. Tôi ngồi xuống tính toán sổ sách khi Ngọc (đồng nghiệp) nói nhỏ:

– Bà chủ nhà hàng thay đổi nhanh quá nhỉ? Vừa cảnh cáo cậu xong, thấy khách Vip cái liền thay đổi 180 độ.

– Đừng nói nữa, nếu bà ấy nghe thấy là khổ mẹ luôn.

– Thì em chỉ kể thôi. Em sắp nghỉ làm rồi nên em không sợ nữa.

– Em nghỉ làm thì em tính làm gì?

– Ở nhà ăn chơi thôi.

– Em đang trêu chị à? Ăn chơi thì không ổn đâu.

– Em nói thật đấy chị.

Tôi nhìn Ngọc nghi hoặc, sau đó cô bé tiết lộ:

– Người yêu em là đại gia lắm chị ạ. Anh ấy nói em ở nhà không cần làm gì, anh ấy nuôi. Mỗi tháng anh chu cấp cho em gấp mấy lần tiền đi làm. Nhưng đừng kể ai nhé, người yêu em là em trai cùng cha khác mẹ với anh Dương đó.

– Anh Dương???

– Ừ, cái anh đẹp trai vừa nãy mà bà chủ nhà hàng săn đón đấy. Nhà anh ấy giàu lắm đó chị ạ. Hiện tại anh Dương đang điều hành công ty, không chỉ một lĩnh vực, bao gồm bất động sản, siêu xe, kim cương… Tóm lại, giàu vãi chị ạ.

Nghe Ngọc nói, tôi chỉ biết thở dài. Cuộc đời thực sự phức tạp. Giá như bây giờ tôi có phần thừa thãi của họ, cuộc sống của chị em tôi sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng cuộc sống không tồn tại hai chữ “giá như”. Tôi quay lại nhìn Ngọc và nói:

– Đúng là có người yêu như vậy cũng tốt. Nhưng yêu đại gia cũng phức tạp đấy, cần phải yêu bản thân mình trước.

– Dạ, em biết mà chị.

Tối hôm đó, khi tôi nhận được lương cuối tháng, tôi nhận ra rằng số tiền đó chỉ bằng một bữa ăn sang trọng của người ta. Tự nhiên, tôi cảm thấy một chút xót xa. Qua bao nhiêu biến cố, tôi càng đánh giá cao giá trị của đồng tiền. Tôi dự định sau khi trả tiền nhà, sẽ dành một phần nhỏ để mua một chiếc điện thoại cũ từ người bán. Không cần thiết phải làm đẹp hay cao cấp, chỉ cần có thể gọi điện và nhắn tin là được. Nhưng khi tôi đến phòng trọ, tôi gặp bà chủ đứng trước cửa phòng. Bà ta ngay lập tức hỏi:

– My đã đi làm về chưa? Hôm nay cuối tháng đúng không?

– Dạ, cháu cũng sắp gửi tiền nhà cho cô.

– Trời ơi, mày cứ như thế nào, lúc nào cũng chỉ biết đến tiền thôi. Chú bảo mày tìm cô sao?

– Dạ vâng. Cô Phương… Cháu muốn hỏi chuyện hôm trước cô nói thế nào?

– Ừ, may mà cô vẫn chờ đợi mày, chưa tìm người khác. Nếu mày đồng ý, mai sáng sớm mày đi mua mấy bộ váy đẹp, cô dẫn mày đến gặp người đó.

– Dạ vâng.

– À, sao mày không gọi được số của cô?

Tôi không dám nói sự thật, vì thế tôi đưa ra một lý do:

– Dạ, cháu bị mất điện thoại rồi ạ. Cháu định mua một chiếc điện thoại cũ dùng tạm.

– Thôi thì không cần mua nữa. Cô để cho mày chiếc điện thoại cũ của cô.

Lời bà chủ nói làm tôi giật mình. Trước khi kịp phản ứng, bà ta đã nhanh chóng mang điện thoại và giao cho tôi. Nhận lấy điện thoại, tôi lập tức gọi cho bác sĩ Thành hỏi về tình hình của Minh, sau đó liên lạc với Nhung qua Facebook.

Nhung ngay khi nhận máy đã nhanh chóng nói:

– Trời ơi, sao giờ tôi mới liên lạc được với mày. Mày làm gì mà không nghe điện thoại vậy?

Tôi tóm tắt sơ qua tình hình cho Nhung nghe. Sau khi nghe xong, Nhung nói:

– Ông Phúc đang rất nóng lòng muốn mày đến với anh ta. Vậy nên mày tạm thời đừng đến quán nhé.

– Ừ, tôi biết rồi. Tôi cũng lo nên mới gọi cho mày trước. Việc của tôi có ảnh hưởng gì đến mày không?

– Đừng lo, tôi biết cách đối phó với anh ta.

– Vậy tôi yên tâm rồi.

– Được rồi, tôi phải đi đây. Tạm biệt nhé.

– OK.

Sau khi tắt điện thoại, tôi vội vàng pha một gói mì tôm, sau đó đi đến viện thăm em. Khi tôi đến, Minh đang nằm trên giường đọc truyện tranh, và khi nhìn thấy tôi, cậu bé mỉm cười:

– Chị My đây.

– Ừ, chị đây. Minh mới có truyện tranh hả?

– Dạ, bác sĩ Thành cho em đọc để em không buồn nữa chị.

– Vậy em đã ăn gì chưa?

– Dạ, em đã ăn cơm rồi.

– Ngày mai em muốn ăn gì, chị mua cho? Hay là em muốn ăn gà hầm?

– Không cần, em không muốn ăn. Em chỉ muốn ăn bánh mì thôi.

– Người ốm ăn bánh mì không có chất. Đừng lo, chị có tiền.

Tôi bật cười nhìn em, miệng thì cười nhưng mũi lại cay cay. Mỗi khi thấy em nằm yếu ɦệɱ trên giường như vậy, tôi lại hối tiếc không ngừng. Giá như hôm qua tôi đủ can đảm, có lẽ giờ đây tôi đã có đủ tiền để giúp em phẫu thuật. Nghĩ vậy, tôi càng quyết tâm hơn, dù ngày mai tôi gặp người đàn ông đó ra sao, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc. Vì cuối cùng, không có gì quan trọng bằng tiền bạc. Tự trọng và liêm sỉ có ý nghĩa gì khi đứa em của tôi đang nằm bệnh. Hai chị em tôi ngồi nói chuyện, động viên nhau một lúc thì tôi bảo thằng bé đi ngủ. Hôm nay phòng bệnh đã đầy nên tôi thuê một chiếc giường xếp tạm thời từ bệnh viện đặt kế bên giường em. Đêm về, gió lạnh thấm đẫm, tôi nằm co quắp trên giường, chiếc áo mỏng manh che kín cơ thể để giữ ấm. Mệt mỏi, cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi bình minh len lỏi qua cửa sổ, tôi vội vàng tỉnh giấc, rửa răng và rửa mặt, trả lại chiếc giường cho bệnh viện trước khi chạy ra cửa mua một suất gà hầm cho em.

Thằng bé vừa ăn gà vừa hiểu chuyện bảo:

– Chị My ăn cùng em đi. Em ăn một mình không hết đâu.

Tôi nhìn con gà nhỏ như lòng bàn tay, cùng tuổi với em, có lẽ cần ăn được hai con như thế. Nhưng em là một chàng trai thông minh, muốn chia sẻ mọi điều ngon lành với chị. Tôi mỉm cười và lắc đầu:

– Chị không ưa gà hầm, chị thích ăn phở bò. Em ăn hết đi, đừng lãng phí nhé. Chị sẽ về nhà hàng phở bò sau này.

– Dạ vâng ạ.

Sau khi ngồi một lúc, bà chủ trọ gọi điện cho tôi. May mắn hôm nay tôi đổi ca với Ngọc nên không còn bận rộn với công việc. Về đến phòng trọ, tôi thay chiếc váy trắng rồi đi theo bà chủ trọ. Xe đưa chúng tôi đến trung tâm thành phố và dừng lại tại một quán cafe ở trong con ngõ nhỏ. Khi tôi đến, thấy một phụ nữ lịch lãm ngồi trên ghế. Bà chủ trọ tươi cười:

– Chị ơi, đây là em.

Phụ nữ đó nhìn tôi và gật đầu nhẹ:

– Xin mời ngồi.

Tôi ngồi đối diện và gật đầu chào lễ:

– Dạ, em là My, cháu…

Nhưng tôi chưa kịp nói gì thì người phụ nữ đó đã cắt ngang:

– Gái tôi đã kể hết về cô, nên không cần phải giới thiệu nhiều. Bây giờ là lượt tôi giới thiệu, tôi là Sang, tôi là ai thì cô không cần biết. Chúng ta gặp nhau như một cuộc giao dịch. Nhiệm vụ của cô là quyến rũ người đàn ông này cho tôi. Mọi thứ khác, tôi đã chuẩn bị trong hợp đồng cho cô rồi.

Nói xong, phụ nữ đó đặt trước mặt tôi một bức ảnh và một bản hợp đồng. Tôi nhìn vào bức ảnh, tâm trạng trở nên khẳng khiu khi thấy hình ảnh của người đàn ông mà tôi đã gặp hai lần, đó chính là Vũ Thế Dương, người mà Ngọc đã kể. Tuy nhiên, tôi không hiểu tại sao phụ nữ này muốn tôi quyến rũ anh ta. Trong đầu tôi, nhiều câu hỏi nảy lên. Anh ta dường như là người rất khó tiếp cận và lạnh lùng. Làm sao tôi có thể quyến rũ được anh ta? Rụt rè, tôi đáp:

– Tôi sợ rằng tôi không thể làm được điều đó, cô ạ.

Người phụ nữ nhìn tôi, khẽ nhếch môi rồi đáp:

– Tôi sẽ giúp cô làm được. Chỉ cần cô chắc mình vẫn còn ƭ૨.เ-ɳɦ chứ?

– Dạ cháu vẫn còn ƭ૨.เ-ɳɦ cô ạ.

– Thế là được rồi, cô không cần phải lo. Còn giờ đọc hợp đồng rồi ký đi.

Tôi cúi xuống nhìn qua những điều khoản trong hợp đồng, đại loại là tôi ℓêп gιườпg được với anh ta thì tôi sẽ có ngay 200 triệu, ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ nhân của anh ta tôi có 500 triệu. Và trong hợp đồng có ghi điều khoản “ Trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, bên B phải tuyệt đối nghe lời bên A, nếu làm trái thì bên B phải bồi thường cho bên A 5 lần giá trị hợp đồng” và nếu hợp đồng kết thúc mà mọi thứ suôn sẻ tôi sẽ có ngay 1 tỷ làm vốn. Tôi lúc ấy nhìn qua những con số thôi cũng đủ chσáпg ngợp. Cuộc đời tôi làm gì mơ ước đến tiền tỷ, thế nhưng con số càng cao càng khiến tôi sợ.

Tôi vừa ngước mắt lên nhìn cô Sang thì cô ấy đã nói một câu trấn an tôi:

– Yên tâm, tôi không bảo cô g.iết người đâu mà sợ. Tôi là mẹ của thằng bé mà, ai đời mẹ lại làm hại con mình. Số tiền kia có thể với cô là lớn nhưng với gia đình tôi chỉ là một hạt cát nhỏ.

Nghe cô Sang nói thế tôi mới yên tâm phần nào. Lúc ấy tôi ngây thơ nghĩ rằng chắc vì không thấy con trai chịu lấy vợ nên cô Sang mới tìm kiếm một cô gáι để kiểm chứng giới tính của con trai mà thôi. Mãi sau này tôi mới biết, mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ. Bởi vì…cô Sang chỉ là mẹ kế của anh!

Bài viết liên quan