Nghề tình nhân chương 26 | Diễn biến hấp dẫn
Ca phẫu thuật của Dương ngay sau đó còn có sự tham gia của giám đốc bệnh viện và trưởng khoa. Bác sĩ nói anh bị chấn thương sọ não phải mổ hộp sọ. Cuối cùng sau gần 8 tiếng dài đằng đẵng thì cánh cửa phòng cấp cứu mới mở ra. Giám đốc bệnh viện và trưởng khoa bước ra ngoài trước. Sau đó y tá với bác sĩ đẩy Dương nằm trên chiếc giường sắt ra sau. Cả người anh cắm đầy dây truyền, cả đầu được cạo sạch, gương mặt nhợt nhạt giống như không còn giọt máu nào. Vì lo lắng cho anh mà tôi đã quên mất bố anh và Lê đang ngồi ở đây, tôi vội vàng đứng dậy định phi về phía bác sĩ hỏi tình hình của anh thì chẳng ngờ tay tôi bị Lê kéo giựt lại, cô ấy trợn tròn mắt lườm tôi một cái rồi mới thả tay tôi ra tiến về phía bác sĩ cùng bố anh.
Trưởng khoa nhìn bố anh, cúi đầu một cái rồi mới nặng nề nói:
– Các bác sĩ cũng đã cố gắng hết sức rồi, chỉ là vết thương ở não khá nặng. Ca phẫu thuật cũng tương đối ổn nhưng mà chưa thể dám chắc được điều gì. Cậu ấy có tỉnh lại hay không là phụ thuộc vào ý chí sống của cậu ấy nữa. Nếu trong vòng ba ngày mà không tỉnh thì…
Nói đến đây bác sĩ thở dài một hơi, bố Dương hai mắt đỏ ngầu nói:
– Nhất định phải cứu sống con tôi. Nó là người thừa kế của tập đoàn, làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc được.
Lúc này Lê cũng hai hàng nước mắt, nức nở nói:
– Phải đấy bác sĩ, nhất định phải cứu anh ấy. Chúng cháu còn chuẩn bị kết hôn nữa.
– Mọi người cứ bình tĩnh. Các bác sĩ cũng cố gắng lắm rồi. Giờ chỉ mong cậu ấy tỉnh lại là mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.
Bác sĩ nói đến đây thì Lê lại càng khóc lớn, cảm tưởng như sắp gục ngã đến nơi. Tôi đứng phía sau hai người họ, nãy giờ nghe không xót một chữ nào. Từng lời nói ấy như những nhát búa gõ liên tiếp xuống người tôi, khiến toàn thân run lên bần bật, tay chân mềm nhũn tưởng chừng đứng không vững. Cũng may khi ấy có Thành phía sau, không thì chắc chắn tôi sẽ gục ngã.
Tôi muốn vào phòng chăm sóc đặc biệt với anh, nhưng mà bác sĩ cho phép một người vào, chính bố anh đã cho Lê vào đó nên tôi không có quyền gì cả. Thành cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, cũng ngót nghét gần 8 giờ tối rồi, anh bảo tôi ở yên đây anh đi mua đồ. Sau khi Thành đi khuất rồi, tôi mới trốn vào một góc khuất trong ngã rẽ hành lang bệnh viện, ngồi sụp xuống khóc một trận thật to. Chuyện này đến bất ngờ quá, thà anh không nói với tôi vì giận hay vì hận cũng được, chứ đừng im lìm nằm đó. Tôi không nghĩ mình lại yêu anh đến mức này, bây giờ anh nằm đó, tôi cũng tưởng như mình sắp chết đến nơi. Tôi ôm ngực khóc rưng rức một lúc rất lâu, đang nức nở thì thấy một chai nước trước mặt. Tôi ngước mắt lên, thấy khuôn mặt Thành mờ ảo trong màn nước mắt, anh thở dài bảo tôi:
– Em uống nước đi. Anh có mua cháo gà, em ăn đi không lại đói lả ra đấy.
– Em cảm ơn. Nhưng em không ăn đâu.
– Em không ăn thì làm sao có sức chờ Dương tỉnh lại.
– Anh ơi, anh ấy chắc chắn sẽ tỉnh lại đúng không?
– Ừ, nó sẽ tỉnh lại chứ. Một người quật cường không sợ trời không sợ đất như nó thì chắc chắn sẽ không sợ thần chết đâu.
Nghe Thành an ủi thế tôi mới bình tĩnh hơn được một chút. Dương của tôi chắc chắn sẽ không sao đâu…chắc chắn sẽ không sao đâu mà. Thế rồi tôi đứng dậy đi theo Thành ra dãy ghế hành lang ngồi. Anh mở hộp cháo gà ra đưa cho tôi ăn, nhưng mà giờ phút này cổ họng tôi khô không khốc nên không thiết ăn bất kể thứ gì. Thành cứ một mực ép tôi ăn, nói mãi thì tôi mới cầm lấy hộp cháo xúc vài thìa. Đang ăn thì bố Dương đi tới, tôi vội vàng dừng động tác lại nhìn về phía ông. Gương mặt ông lạnh lùng xa cách, ông bảo:
– Thằng Dương cũng đã phẫu thuật xong rồi. Cô cậu đi về được rồi. Dù sao có tôi với vợ sắp cưới của nó lo. Ở nhiều cũng không giải quyết được gì.
Tôi định lên tiếng trả lời rằng “cháu muốn chờ anh ấy tỉnh lại” thì Thành đã lên tiếng trước:
– Dạ không sao đâu chú. Chú cứ để bọn cháu ngồi đây chờ cho đến khi Dương tỉnh lại.
Ông nhíu mày nhìn Thành rồi nhìn sang tôi, vẻ mặt không hài lòng lắm nhưng vẫn miễn cưỡng bảo:
– Tuỳ cô cậu.
Nói xong rồi ông bước đi, tôi nhìn theo bóng dáng ông cho đến khi khuất hẳn. Bố Dương trong mắt ông tràn ngập sự khinh thường với người nghèo như chúng tôi, bảo sao Lê từng nói hạng người như tôi không bao giờ có cửa làm con dâu họ Vũ. Thành chắc có lẽ thấy tôi thất thần nên liền lên tiếng bảo:
– Em đừng quá quan tâm đến thái độ của bố Dương. Chú ấy lúc nào cũng vậy mà, thậm chí ngày trước Dương chơi với anh, chú ấy cũng không thích đâu.
– Bố Dương khác hẳn tính Dương anh nhỉ?
– Ừ, Dương nhìn nó lạnh lùng vậy thôi chứ tâm nó tốt lắm. Thường xuyên giúp đỡ người nghèo, tài trợ rất nhiều chương trình thiện nguyện, cứu sống biết bao nhiêu trẻ em. Người tốt như nó chắc chắn sẽ được bình an thôi.
– Dạ vâng.
Cả đêm ấy tôi với Thành ngồi dặt dẹo ngoài hành lang bệnh viện. Đến khoảng 2 giờ sáng chắc Thành mệt quá nên đã thiếp ngủ. Tôi nhìn xung quanh thấy không khí yên ắng, nghĩ chắc giờ này Lê cũng ngủ rồi nên mới nhỏ nhẹ bước từng bước chân đi về phía phòng chăm sóc đặc biệt. Qua ô cửa kính, tôi thấy được anh đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đôi tay buông thõng. Còn Lê đang nằm ngủ gục cách đó một đoạn. Cả người cô ấy mặc bộ đồ dành riêng cho người nhà bệnh nhân. Tôi đứng nhìn anh, những giọt nước mắt lã chã tuôn rơi xuống môi, chảy thẳng vào trong tim, đau đến tâm tê phế liệt. Trong đêm tối, tôi không dám khóc to, chỉ có thể cắn chặt môi khóc âm ỉ. Thà anh mắng tôi, chửi tôi, hành hạ tôi chứ đừng nằm đó vô tri vô giác không nói một lời nào cả. Tôi sợ lắm, thực sự rất sợ anh sẽ không tỉnh lại nữa. Tôi không biết làm cách nào để kìm nén nỗi đau trong lòng, hai tay cứ bám chặt lên tấm kính. Tôi đã trải qua ngàn vạn đau khổ, tôi cứ nghĩ bản thân đã xây dựng được cho mình một bức tường kiên cố, dù chuyện gì xảy ra vẫn mạnh mẽ vượt qua được. Thế nhưng hôm nay nhìn anh nằm đó, tôi không thể chịu nổi rồi. Cuối cùng bàn chân tôi cũng trở lên vô lực, từ từ ngồi sụp xuống ngay bức tường ấy.
Tôi ngồi đó khóc không biết bao nhiêu lâu, chỉ cho tới khi có một chị y tá đứng trước mặt tôi lên tiếng hỏi thì tôi mới giật mình bừng tỉnh.
– Này chị ơi, chị có sao không?
Tôi ngước mắt nhìn chị y tá, chống tay từ từ đứng dậy rồi lắc đầu, giọng nghẹn ngào bảo:
– Dạ em không sao.
– Chị đi chăm bệnh nhân à? Ra ngoài ghế kia mà ngồi kìa.
– Dạ vâng. Mà chị ơi cho em hỏi, cái anh trong phòng này, có tiến triển gì chưa?
– À bệnh nhân Dương ấy hả? Có y tá với bác sĩ riêng. Nghe nói giờ chờ đợi ý thức của bệnh nhân thôi.
– Dạ vâng. Em cảm ơn.
Nói xong tôi ngoảnh mặt nhìn anh lần nữa rồi đi về phía Thành ngồi. Lúc tờ mờ sáng mặt trời vừa ló lên thì Thành tỉnh dậy, thấy tôi mắt sưng với vẻ mặt mệt mỏi, anh liền bảo:
– Ôi anh ngủ quên mất. Mà My này, hay là em cứ về nghỉ ngơi đi. Chứ nhìn em xanh xao lắm. Có tin tức gì anh sẽ báo em biết. Hơn nữa ở đây có người chăm sóc cho Dương rồi.
Tôi lắc đầu đáp:
– Dạ thôi, em chờ anh ấy tỉnh lại rồi em mới yên tâm.
– Nhưng…nhưng biết khi nào Dương mới tỉnh?
– Không sao đâu anh. Em chờ đến khi nào anh ấy tỉnh thì thôi.
Thành nghe tôi nói vậy thì khẽ thở dài một tiếng, chắc anh ấy cũng bất lực trước sự kiên quyết của tôi. Sáng hôm đó Thành phải trở lại bệnh viện anh làm việc nên chỉ có tôi ngồi đó đợi. Sau khi anh đi được một lúc rồi thì cái Nhung cũng gọi cho tôi hỏi tình hình:
– Sao rồi? Ông Dương tỉnh lại chưa?
– Chưa mày ạ.
– Hôm qua mày nói vội quá tao nghe chưa rõ. Mà ông ấy bị làm sao mà nặng thế?
– Chấn thương sọ não, cũng phẫu thuật xong rồi. Còn tỉnh hay không là ở ý chí của anh ấy nữa.
– Ừ thế mày đã ăn uống gì chưa? có cần tao qua cùng không?
– Không cần đâu. Mày cứ lo cho Minh giúp tao nhé. Tao đợi thêm xem thế nào, có gì trưa tao tranh thủ về tắm với thay quần áo.
– Ok, thế cứ ở đó đi. Trưa mà về tắm thì tao nấu cơm sớm cho.
Cứ như thế tôi kiên trì ngồi đó một mình, mỗi khi có ai lướt qua, họ đều liếc mắt nhìn tôi như một người ngoài hành tinh. Tôi mặc kệ tất cả, đối với tôi chẳng việc gì quan trọng bằng anh lúc này. Buổi trưa tôi tranh thủ về tắm giặt thay đồ xong lại vội vàng đi tới bệnh viện. Lúc tôi tới thấy Lê cũng từ ngoài bước ra, chúng tôi chạm mặt nhau, tôi định coi như không thấy chị ta nhưng chị ta lên tiếng trước:
– Mày vẫn còn mặt dày đến đây nữa à? Mày không biết nhục sao?
– Tôi chẳng thấy có gì là nhục cả. Tôi ở đây chờ anh Dương tỉnh lại chứ tôi trộm cướp gì đâu mà phải nhục.
– Tao lại đang thấy nhục thay cho mày đó. Người nhà anh Dương khinh mày như đống rác, mà ngay cả anh Dương bây giờ cũng không muốn thấy cái bản mặt khốn nạn của mày. Vậy thì mày chờ đợi cái gì ở đây?
– Chuyện của tôi và anh Dương, chị biết gì mà nói.
– Tao là vợ sắp cưới của Dương, chẳng lẽ tao lại không biết.
– Lần này cưới thật hay tin đồn từ phía chị thế?
Cô ta trừng mắt lườm tôi, nhưng mà ở đây đông người qua lại nên rất nhanh liền kìm nén lại, nghiến răng rít lên:
– Mày cứ chống mắt lên đợi Dương tỉnh lại mà xem đám cưới của chúng tao. Mày cũng đừng mơ mà Dương sẽ tha thứ rồi quay lại với mày nữa. Hôn nhân của tụi tao không phải là riêng bản thân hai người, mà nó còn liên quan đến hai gia đình. Mày cũng đã nhìn thấy bố Dương rồi đúng không, ông nhận tao là con dâu trước mặt nhiều người.
– Ờ, rồi sao?
– Gia đình anh ấy sẽ không bao giờ chấp nhận đứa con dâu bẩn thỉu như mày. Vì vậy tránh xa anh ấy ra. Và mau cút khỏi đây.
– Tôi cũng đâu cần anh ấy lấy tôi, dù chị lấy được anh ấy thì đã sao? Người anh ấy yêu vẫn là tôi cơ mà.
Nghe xong câu này, sắc mặt chị ra thoáng tái đi, ánh mắt sững sờ nhìn tôi, chắc không nghĩ tôi lại nói ra những lời ngang ngạnh được với chị ta. Hoặc có thể tôi nói trúng tim đen của chị ta rồi.
Lát sau chị ta bỗng cười phá lên:
– Yêu? Mày tự tin Dương yêu mày? Bây giờ anh ấy ghét mày như một c.hó, yêu cái quằn què gì.
Chị ta dường như đã tức đến nỗi không cần quan tâm tới hình tượng của bản thân, bàn tay siết chặt lại nói những lời thô tục với tôi. Tôi thì đang tức sẵn những việc chị ta gần đây làm nên nói thẳng:
– Ít ra tôi còn được anh ấy yêu. Chứ không như ai, 4 năm không bằng một đứa mấy tháng.
Tôi thấy miệng chị ta định chửi tiếp thì sắc mặt liền dịu lại, cười nhẹ nhàng nói:
– Chú ạ.
Thì ra là bố Dương đến mới khiến chị ta lật mặt nhanh thế. Ông gật đầu bảo:
– Dương sao rồi con?
– Dạ tình hình vẫn thế chú ạ.
– Thôi con về nghỉ ngơi lúc đi, chú đã cho hai vệ sĩ tới canh gác, cộng với rất nhiều y bác sĩ ở đây. Có gì chú sẽ gọi cho con biết.
– Nhưng mà…
– Về đi, không ốm ra đó thì lấy đâu ra sức chăm thằng Dương. Thời gian còn dài con ạ.
– Dạ vâng, vậy con về nghỉ ngơi lúc rồi con vào. Cả đêm qua con thức trắng đêm không ngủ nên giờ hơi cay mắt xíu chú ạ.
Nghe chị ta nói thức trắng đêm không ngủ mà tôi tởm lợm đến cổ. Nếu không phải đêm qua tôi đứng trước cửa phòng, tận mắt thấy chị ta ngủ thì chắc tôi cũng tin là thật. Bố Dương nghe chị ta nói thế lại càng thấy xót hơn, vội vàng kêu lái xe của mình đưa chị ta về.
Sau khi chị ta đi khuất rồi, ông mới quay sang nhìn tôi:
– Cô còn ở đây làm gì?
– Cháu….
Tôi ấp úng không biết trả lời sao thì bác sĩ đi tới. Bố Dương không quan tâm tôi nữa mà quay qua hỏi bác sĩ:
– Tình hình sao rồi?
– Bây giờ chỉ biết chờ đợi thôi chú ạ. Trước mắt cứ để bệnh nhân yên tĩnh nghỉ ngơi, gia đình tránh làm ảnh hưởng đến sự phục hồi của bệnh nhân. Cái bây giờ cần là ý thức tỉnh lại, nên có thể xem ai quan trọng với cậu ấy, chịu khó tâm sự kích thích bệnh nhân tỉnh dậy.
– Hãy cố gắng hết sức có thể nhé.
– Dạ vâng. Chú cũng đừng lo lắng quá kẻo ảnh hưởng tới sức khỏe. Cháu tiên lượng cũng nhanh tỉnh lại thôi, vì được cấp cứu kịp thời.
– Được rồi, cảm ơn cậu.
– Dạ vâng. Cháu xin phép chú cháu đi làm việc.
Bố Dương gật đầu, sau khi bác sĩ đi khỏi rồi, tôi lấy hết can đảm nhìn bố anh, khẽ nói:
– Chú…cháu muốn vào thăm anh ấy.
Ông nhíu mày nhìn tôi, mặt đăm đăm bảo:
– Cô lấy tư cách gì mà đòi vào thăm nó?
– Cháu…tụi cháu từng yêu nhau.
– Hoá ra cô là My gì đó à? Nghe Lê nói cô làm gái ngành. Người như cô lẽ ra không đủ tư cách để đến gần con trai tôi mới đúng.
Từng lời ông nói như một nhát dao khoét sâu vào vết thương lâu ngày của tôi khiến nó lại nở loét một lần nữa. Tôi cố gắng nhìn thẳng vào mắt ông, hít một hơi thật sâu rồi dần lấy lại được bình tĩnh, nói rất dõng dạc:
– Cháu nghĩ việc cháu làm gì thì giờ phút này cũng không quan trọng bằng việc anh Dương tỉnh lại nữa rồi chú ạ. Chú thương con trai chú thế nào thì cháu cũng thương anh ấy như vậy. Bác sĩ nói cần một người quan trọng với anh ấy nói chuyện mỗi ngày để kích thích anh ấy tỉnh lại. Vậy tại sao chúng ta không thử hả chú? Cháu xin chú cho cháu một cơ hội. Vì dù sao suốt một khoảng thời gian sống chung, chúng cháu cũng từng xem nhau là tất cả.
Bố Dương nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng có lẽ ông ấy thấy có lý nên gật đầu cho tôi vào phòng với anh một lần.Tôi được mặc bộ quần áo dành cho người nhà bệnh nhân rồi mới bước vào bên trong.
Tôi tiến lại gần anh, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống bên giường, tôi bảo:
– Anh ơi…em xin lỗi… em xin lỗi rất nhiều. Làm ơn tỉnh dậy đi anh ơi, anh muốn mắng em, chửi em, hận em hay giận em thế nào cũng được. Chỉ cần đừng im lặng kiểu này.
…….
– Anh mới nằm đây có một ngày thôi mà sao em cảm giác cứ như trải qua cả kiếp người rồi ấy.
….
– Mấy ngày xa anh, em nhớ anh lắm. Càng nhớ anh em lại càng hận chính bản thân mình. Thực ra không phải là em muốn giấu anh đâu. Mấy lần em định nói ra rồi nhưng vì em sợ mất anh nên em chẳng đủ can đảm để nói ra. Cái hôm mà em nấu cơm gọi anh về ăn sớm đó, hôm ấy em đã quyết định nói hết sự thật cho anh biết nhưng mà cuối cùng bà ấy lại bắt cóc thằng Minh để uy hiếp em. Những lời trong đoạn ghi âm ấy, thực lòng cũng không phải lời nói mà em suy nghĩ.
….
– Dậy đi anh, em năn nỉ anh đó. Có phải anh đang chừng phạt em về những lỗi lầm của em có đúng không? Anh ơi, chừng phạt thế đủ rồi, em đau lòng sắp không chịu nổi luôn rồi.
Nói đến đây tôi bắt đầu khóc nức nở, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Vậy mà anh vẫn không chịu mở mắt ra nhìn tôi giống như các kỳ tích trong phim tôi hay xem. Hai mắt anh nhắm nghiền, hàng lông mi dài cong cong. Mới bị tai nạn nên sắc mặt anh chưa tốt lắm, nhưng dù thế nào nhìn anh cũng vẫn rất đẹp trai. Đàn ông đẹp như anh, tài giỏi như anh, bảo sao khiến con gái người ta điên đảo thần hồn. Nhìn anh, tôi không tự chủ được mà cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh một cái, hôn anh mà lòng đau như nụ hôn cuối cùng.
Thế rồi hai ngày liên tiếp trôi qua, cái đêm mà chuẩn bị sang ngày thứ ba, cả đêm ấy tôi ngồi đờ đẫn ngoài hành lang cho tới khi trời hửng sáng. Vậy mà sáng đó các bác sĩ khám cho anh anh, lúc bước ra đều lắc đầu bảo:
-Hôm nay sang ngày thứ ba rồi, nếu như cậu ấy không tỉnh thì khả năng tỉnh lại vô cùng thấp.
Bố anh nghe vậy hai mắt đỏ ngầu lên như sắp khóc. Lê thì như điên dại túm tay bác sĩ:
– Không, anh ấy sẽ tỉnh lại mà.
Mà tôi lúc này chính thức bị gục ngã. Nếu anh không tỉnh, tôi không biết phải sống nốt phần đời còn lại thế nào. Tôi chậm chạp tiến từng bước về phía trước, cảm thấy như mình đang dần mất phương hướng, cuối cùng tôi đã không còn chút sức lực nào nữa, cả trời đất bỗng chốc tối sầm trước mặt, tất cả trở thành một màu đen vô tận.
Tôi không biết mình ngất bao lâu, đến khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng bệnh. Tôi thấy tay mình đang cắm dây dịch truyền, một giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai:
– Chị tỉnh rồi à?
– Dạ sao em lại nằm đây vậy chị?
– Chị bị ngất ngoài hành lang, chị không nhớ à? Do chị bị suy nhược cơ thể đấy, giờ nằm yên đây truyền nước rồi nghỉ ngơi nhé.
Sau khi chị y tá bước ra gần đến cửa thì tôi mới sực nhớ ra rồi gọi lại:
– Khoan đã chị ơi. Chị biết bệnh nhân Vũ Thế Dương không?
– À biết chứ, bệnh nhân đó đích thân giám đốc bệnh viện xuống thăm khám suốt mà.
– Anh ấy tỉnh lại chưa chị?
– À mới tỉnh lại rồi đó.
Lúc ấy tôi còn cứ sợ mình vì mệt mỏi quá mà nghe nhầm nên còn hỏi lại chị y tá:
– Chị vừa nói là tỉnh lại rồi ạ?
– Đúng rồi. Tỉnh rồi chị. Giám đốc bệnh viện cùng trưởng khoa mới từ phòng đó ra.
Lần này tôi đã chắc chắn mình không nghe nhầm, cảm giác hạnh phúc và sung sướng lan toả khắp ngóc ngách trong tim. Hạnh phúc đến nỗi nước mắt tôi thi nhau rơi vì xúc động. Cảm ơn trời Phật, cảm ơn tất cả đã mang anh trở lại.
Sau khi chị y tá đi khỏi rồi, lúc ấy tôi bất chấp trên tay là bình dịch truyền, chỉ muốn dứt hết ra để chạy về phía phòng anh. Chỉ cần nhìn thấy anh ở phía xa là tôi cũng đủ mãn nguyện. Lúc tôi tới thấy anh đã mở mắt ra rồi, xung quanh anh còn mấy người vây quanh. Vô thức tôi tiến chân về phía cửa phòng, nhưng mà chưa bước được vào trong thì liền bị hai người vệ sĩ ngăn lại:
– Cô không được vào.
– Anh ơi em muốn vào trong 1 chút thôi.
– Cô tên gì?
– Em tên My.
– Cậu chủ bảo không muốn gặp cô!
– Cậu chủ là anh Dương đúng không ạ?
– Đúng rồi.
Toàn thân tôi như chết lặng, cố đưa mắt nhìn về hướng cửa sổ thấy Lê hình như đang xúc gì đó cho anh. Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu, tôi cứ đứng trân trân nhìn vào căn phòng như một con ngớ ngẩn. Cuối cùng tôi đã chẳng đủ kiên nhẫn nữa, đôi tay bất chợt buông thõng xuống trong bất lực, khoé môi cố gắng nặn ra nụ cười nhìn anh lần cuối rồi nhẹ nhàng xoay lưng. Chúng tôi sinh ra vốn dĩ đã không thuộc về nhau, đối với tôi việc nhìn thấy anh bình an tỉnh lại như thế là đã quá đủ rồi.
Tôi quyết định buông tay, tôi buông vì có lỗi với anh, tôi buông vì không xứng với anh, tôi buông vì cả bản thân mình. Biết là rất đau nhưng chắc chắn vết thương nào rồi cũng nguôi ngoai có đúng không? Cuối cùng đau thương lớn nhất của cuộc đời này không phải là trọn đời cô độc, mà là gặp được một người mình muốn ở cạnh bên người ta trọn đời, tuy nhiên đồng thời lại hiểu rõ đến một lúc nào đó vẫn phải buông tay…và lúc nào đó đã đến thật rồi…chỉ là đến sớm hơn tôi nghĩ…TẠM BIỆT ANH…CHÀNG TRAI MÀ TÔI YÊU.