Nghề tình nhân chương 3 | Lên giường với ông Dương
Mấy ngày sau đó trôi qua, tôi vẫn đi làm bình thường tại nhà hàng như thường lệ. Sau vụ việc chạy trốn ông khách kia, tôi không còn làm thêm ở quán bar nữa. Buổi sáng hôm qua, cô Sang chuyển cho tôi 50 triệu và nói rằng số tiền này là để tôi mua sắm và tân trang lại bản thân. Đôi khi, tôi tự hỏi tại sao nhà cô Sang, một gia đình quyền thế, lại cho con trai qua lại với một người như tôi. Liệu cô ta có mục đích gì khác không? Tuy nhiên, sau đó, tôi không dám nghĩ nhiều hơn, chỉ biết rằng có tiền là đủ.
Chủ nhật, tôi được nghỉ làm. Từ sáng sớm, tôi đã thay đồ và đến bệnh viện với Minh. Số tiền 50 triệu mà cô Sang chuyển hôm qua, tôi đã rút ra gần hết, chỉ để lại vài triệu trong tài khoản. Số còn lại, tôi trả nợ cho bác sĩ Thành. Anh ấy nhìn vào số tiền tôi đưa, ngạc nhiên hỏi:
– Cô lấy tiền này ở đâu mà trả tôi vậy?
Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt của bác sĩ Thành, tôi vừa tủi thân, vừa xấu hổ và có chút tự cười. Thái độ ngạc nhiên của anh ấy cũng dễ hiểu, vì thời gian qua, chị em tôi còn phải vay mượn để ăn, không có dư dả. Chắc có lẽ anh ấy nhận ra sự ngượng ngùng của tôi nên liền giải thích:
– Tôi thấy cô My cũng đang gặp khó khăn, sắp tới còn lo tiền chi cho Minh nữa. Và tôi cũng không cần tiền gấp lắm, cô từ từ trả cũng được.
Tôi ngước mắt nhìn anh ấy, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo đáp:
– Dạ, anh yên tâm, tôi vay của một người thân, không có lãi gì đâu anh ạ. Và người đó cũng hứa sẽ cho tôi mượn tiền thay thế cho Minh.
Sau khi nghe tôi nói vậy, bác sĩ Thành mới nhẹ nhõm một chút và gật đầu:
– Vậy thì tôi yên tâm rồi. Tôi chỉ lo cô túng quẫn vay nợ chỗ không nên thôi.
– Dạ, không có đâu anh.
Nói xong, tôi chào anh rồi quay về phòng bệnh với Minh. Cả ngày hôm đó, tôi ở bệnh viện với em, đến 4 giờ chiều, tôi nhận được điện thoại của Nhung, hẹn đi mua đồ với cô ta. Nghĩ thế nào, tôi cũng phải mua thêm vài chiếc đầm, nên tôi đồng ý. Dặn em nghỉ ngơi, tôi bắt taxi đến nơi Nhung ở. Trên đường đi, tôi kể cho cô ta nghe về hợp đồng giữa tôi và cô Sang. Nhung nghe xong liền nhăn mày, rồi rối rít bảo:
– Trời ơi, mày có suy nghĩ kỹ chưa? Mày có chắc sau này mày không yêu ông Dương không? Nếu trong quá trình hai người có tình cảm với nhau mà ông Dương phát hiện ra chuyện này thì mày tính sao?
Lúc ấy, tôi không nghĩ xa được như thế. Với lại, tôi nghĩ người như Dương thì làm sao có thể yêu tôi chứ. Hôm trước, tôi cũng tìm hiểu về Dương trên internet, thấy anh ta được nhiều tờ báo kinh tế ca ngợi, đánh giá cao. Ngoài ra, không có thông tin cá nhân nào khác. Tôi thở dài và nói:
– Mày suy nghĩ sâu xa quá. Tao vẫn đang nghi ngờ liệu có mối quan hệ với anh ta không, chỉ là một hợp đồng thôi.
– Thôi tao nói mày biết, ở bên cạnh ông Dương mà không có tình cảm mới điên chứ. Mày không nghe câu “Bán dâm cho nhiều người là mại dâm. Còn bán dâm cho một người thì là tình yêu!” à?
– Thôi thôi, đừng nghĩ nhiều nữa. Việc quan trọng bây giờ là có tiền chữa bệnh cho thằng Minh.
Cái Nhung chỉ biết gật đầu ủng hộ tôi vì nó biết tôi yêu thương em trai mình cỡ nào. Tôi mong muốn có tiền chữa bệnh cho em trai mình. Dù mọi người có nghĩ gì đi nữa thì với tôi không quan trọng.
Trong khi tôi và cái Nhung đang loay hoay chọn đồ thì tôi nhận được cuộc gọi của cô Sang. Cô chỉ cho tôi biết cần mua váy màu nào, cách trang điểm như thế nào, và nơi gặp Dương ở quán bar nào, vào lúc mấy giờ… Tất cả đã được sắp xếp sẵn và tôi chỉ cần làm theo hướng dẫn của cô Sang.
Buổi tối hôm đó, tôi tắm rửa sạch sẽ và mặc một chiếc váy màu trắng như cô Sang hướng dẫn. Đúng 8 giờ, tôi đến quán bar. May mắn thay, Dương không ngồi trong quán bar mà tôi từng làm việc, điều này làm tôi cảm thấy an tâm hơn. Khi bước vào quán, tôi liếc mắt xung quanh và cuối cùng thấy Dương ngồi một mình ở góc xa. Khi nhìn thấy Dương, trong lòng tôi cảm thấy lạ lẫm, có chút dao động về quyết định của mình. Tôi không biết đó có phải là quyết định đúng hay không, nhưng khi suy nghĩ qua mọi thứ, tôi chắc chắn rằng nếu có cơ hội lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn như vậy. Bởi vì quyết định đó đã cho tôi gặp một người đàn ông tuyệt vời hơn tất cả!
Tôi hít một hơi thật sâu và đi đến gần Dương, ngồi xuống bên cạnh anh mà không hề quan tâm. Sau đó, tôi gọi rượu và cố tình nói to để thu hút sự chú ý của anh. Nhưng tiếc rằng, anh không hề quan tâm. Tôi không thể kìm nén được và thường xuyên nhìn sang phía anh. Thường thì tôi không uống nhiều, nhưng hôm đó tôi cố gắng kiềm chế bản thân và uống tới 5 chén. Dưới ánh đèn sáng, tôi vẫn nhìn thấy Dương là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai và lịch lãm. Tôi nhận ra anh ta là người đặc biệt, không giống như những người đàn ông khác.
Vậy nên, tôi đứng dậy và tiến lại gần anh, cầm một chai rượu và mặt dày hỏi:
– Em có thể ngồi cùng anh được không?
Lần này, Dương không phản ứng quá gắt như trước, anh liếc mắt nhìn tôi và hỏi:
– Em uống được bao nhiêu ly?
Tôi tự tin cầm chai rượu và rót vào ly của anh:
– Đoán xem anh.
Dương nhếch môi cười nhạt và uống một ngụm rượu mà không trả lời ngay. Một lát sau, anh mới hỏi:
– Bình thường cô hay uống loại rượu này à?
Tôi làm việc trong nhà hàng nên cũng biết chút ít về rượu, nhưng tôi không có tiền để thưởng thức các loại rượu cao cấp như vậy. Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận:
– Vâng, em thích loại rượu này vì nó vừa cay vừa có hương vị ngọt ngào, giống như cuộc đời em vậy.
Dương tiếp tục uống rượu mà không nói gì thêm. Tôi nhìn vào khuôn mặt anh, cảm giác anh đang suy nghĩ về điều gì đó. Tôi tiếp tục:
– Hôm nay, có vẻ như anh không được vui lắm?
– Tôi không bao giờ vui cả.
– Tại sao vậy?
– Cô không có tư cách để hỏi tôi điều đó.
Lời của Dương đánh vào tôi như một cú đấm trực tiếp. Đúng vậy, một người đã bán rẻ bản thân thì làm sao có tư cách. Nếu bình thường, nếu ai đó khinh bỉ tôi về việc nghèo khổ, tôi có thể không quan tâm. Nhưng nếu ai đó khinh bỉ nhân phẩm của tôi, tôi sẽ không chịu đựng. Nhưng hôm nay… tôi không có quyền. Lúc ấy, tôi nhận ra mình đã mất hết tư cách, nhưng đã quá muộn để quay lại. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh và nói:
– Có lẽ, tôi không cần phải quan tâm nhiều đến việc đó nữa. Tóm lại, anh có nhu cầu không?
Câu hỏi của tôi làm Dương giật mình, anh ta im lặng một chút rồi hỏi lại:
– Cái gì vậy?
– Anh có nhu cầu về sử dụng lợi ích không? Em có thể giúp anh giải tỏa.
Tôi cảm thấy mặt đỏ ửng, đã hai mươi mấy tuổi rồi mà tôi chưa từng yêu ai. Thực ra, không phải là không có người yêu tôi, nhưng tôi muốn dành trọn tâm trí và tình cảm cho em trai, cho nên tôi không dám tiến tới mối quan hệ tình cảm. Dương nhìn thấy mặt tôi đỏ như vậy và cười nhẹ:
– Chưa từng làm việc ấy bao giờ à?
– Vâng, nhưng anh có tin không?
– Đúng, điên mất thôi.
– Em cũng không tin vào chính mình, đúng không?
Dương không trả lời, anh ta thản nhiên rút điếu thuốc ra và bật lửa. Tôi nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của anh và cảm thấy thất bại. Nhưng số tiền trong hợp đồng vẫn vẫy vùng trong đầu tôi, khiến tôi phải cố gắng một lần nữa:
– Anh hãy tin em một lần đi. Em hứa sẽ làm anh thỏa mãn.
– Anh đã làm trong ngành này được bao lâu rồi?
– Em mới thôi ạ.
– Mới mà đã tự tin thế sao?
– Anh hãy thử rồi sẽ biết.
– Giá bao nhiêu?
– Dạ, giá là bao nhiêu anh ạ?
– Bao nhiêu tiền một đêm?
Ban đầu, tôi nghĩ rằng sau khi nhận được tiền từ cô Sang, tôi sẽ rời khỏi Dương. Nhưng bây giờ không có ai đi khách miễn phí nữa. Tôi sợ rằng anh sẽ nghi ngờ, vì vậy tôi bảo:
– Một trăm triệu ạ!
Sau khi nói xong, tôi nhận ra mình đã nói sai, trong đầu tôi chỉ nghĩ về mức giá 10 triệu. Làm sao mà tôi nói lên đến một trăm triệu được. Tôi định nói lại nhưng Dương đã tắt điếu thuốc và đặt xuống, sau đó đứng dậy:
– Theo tôi đi!
Rồi anh ta đi với vẻ tự tin, tôi vội vàng theo sau. Dương đưa tôi đi trong chiếc xe Audi mới. Trong suốt quãng đường, không ai nói gì cả, và tôi cũng không dám nói. Tôi cảm thấy cảm giác hồi hộp lan tỏa trong người, đặc biệt là khi mùi hương từ cologne của anh xâm nhập vào mũi, khiến tôi muốn lao vào ôm anh. Tôi không dám quay lại nhìn Dương, chỉ nhìn ra cửa sổ bên cạnh đường. Mỗi khi cảm thấy cảm xúc quá mạnh, tôi vẫn đặt lòng bàn tay lên mặt, cố gắng kiềm chế. Lúc đó, Dương tăng tốc độ xe như bay và dừng lại trước một khách sạn cao cấp 5 sao.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Dương đột ngột ép sát tôi vào cửa và nắm lấy cổ áo tôi, hơi thở mùi rượu của anh phả ra:
– Cuối cùng, cô đã cho bao nhiêu thuốc trong rượu?
Tôi đứng như đinh đóng đinh nhìn anh, lúc này mới để ý thấy mặt anh cũng đỏ lên, yết hầu liên tục chuyển động lên xuống giống mình. Tôi không biết thuốc mà anh nói là gì, vừa muốn mở miệng hỏi lại thì anh đã cúi xuống hôn môi tôi. Đầu óc tôi bỗng chốc càng trở nên mơ màng, lúc này tôi không muốn nói gì nữa mà chỉ muốn hoà quyện cùng người đàn ông này. Chúng tôi vừa hôn vừa lột đồ cho nhau, tốc độ cởi đồ của anh rất nhanh. Da anh chạm xát vào da tôi đến đâu là tôi có cảm giác thỏa mãn đến đó. Đặc biệt là khi cả hai chúng tôi nằm phịch xuống chiếc giường, cả thân hình anh đè lên tôi, nơi hạ thân tôi bỗng chốc chảy ra một dòng nước.
Càng lúc tôi càng thấy động dục trong bản thân mình càng cao. Tôi cứ ngỡ lần đầu của người con gái ít nhất cũng phải có gì đó luyến tiếc, nhưng không ngờ hôm nay tôi lại cứ như một chuyên gia. Tôi bất chấp lý trí và đạo đức, chỉ muốn hành động theo bản năng đang xúi giục. Khi nhìn thấy dương vật khỏng lồ của anh, tôi đã không kiềm chế được mà cầm chặt lấy nó, hòa nhịp với nó. Những thứ mà ngày trước tôi coi là tởm lợm thì hôm nay tôi đã mất hết sự tỉnh táo mà trải qua, thậm chí khi miệng chạm tới phần dương vật ấy tôi còn coi nó là thứ ngon lành và mát mẻ!
Cứ như thế khi chúng tôi đã lên đỉnh điểm thăng hoa thì Dương bắt đầu thụt hông tôi xuống rồi đâm sâu vào bên trong. Lớp màng mỏng manh chắn ngang khoảng cách giữa tôi và anh bị phá bỏ khiến tôi có chút đau. Chắc có lẽ anh cũng để ý biểu hiện trên gương mặt tôi nên ngay sau đó tốc độ có nhẹ nhàng hơn một chút. Mọi đau đớn như qua đi, thay vào đó là một cảm giác êm đềm như đang đi từng bước lên thiên đường. Sau đó, tốc độ lại bắt đầu tăng dần, từng nhịp ra vào thúc mạnh như một cơn lốc. Theo bản năng tôi đưa tay bấu chặt vào vai anh, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ:
– Ưhm…ưhm…
Có những lúc tôi lén nhìn mặt Dương, nhưng anh không có biểu hiện gì cả, chỉ đều đặn đẩy sâu vào bên trong, chạm đến điểm tận cùng trong tôi.
Cuối cùng sau một hồi vận động mãnh liệt, cả người tôi như bị rút cạn sức, không còn muốn nhúc nhích gì nữa mà chỉ nằm phờ phạc trên giường. Khi dương vật của Dương rút ra khỏi âm đạo tôi thì ngay lập tức anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Mọi thứ qua đi, lòng tôi bắt đầu trào dâng một cảm xúc rất lạ lẫm. Vô thức, một giọt nước mắt chảy dài xuống môi thấm vào trong miệng đắng ngắt và mặn chát cả cõi lòng. Tôi nhớ lại những khó khăn và tủi nhục trước kia, tôi đã chịu đựng được tất cả, nhưng giờ thì hết rồi…Tôi đã từng có một cái nhìn không mấy thiện cảm về những cô gái trong ngành này, vậy mà bây giờ chính bản thân tôi lại bước chân vào con đường nhơ nhớp này.
Trong lúc tôi còn đang mải mê suy nghĩ thì Dương quấn một chiếc khăn tắm bước ra. Tôi sợ anh nhìn thấy tôi khóc nên vội vàng lau nước mắt giả bộ tự nhiên nhất có thể:
– Anh tắm xong rồi à? Để em sấy tóc cho nhé.
Dương nhìn tôi, cười khẩy:
– Đọc số tài khoản đi.
Đáng lẽ sắp được nhận số tiền lớn tôi phải vui mới đúng nhưng mà sao tôi thấy lòng nặng nề thế này. Tôi cười nhạt đọc số tài khoản cho anh, rồi rất nhanh Dương ném điện thoại xuống trước mặt tôi hình ảnh giao dịch thành công 100 triệu.
– Cảm ơn anh nhé.
Dương không thèm trả lời lại mà mặc quần áo trước mặt tôi. Vừa kéo khoá quần anh vừa nói:
– Trinh thật hay giả?
– Em nghĩ cái này anh cũng biết rõ rồi mà.
– Nhớ uống thuốc tránh thai!
– Dạ vâng.
Thế rồi điện thoại Dương vang lên cuộc gọi, anh nhìn màn hình điện thoại, hàng lông mày rậm hơi nhíu lại rồi sau đó vừa đi vừa nghe điện thoại cho tới khi rời khỏi căn phòng. Anh đi một lúc tôi vẫn không thể ngồi dậy nổi. Thực sự xong rồi mới biết rất đau, tôi nằm nguyên một giờ đồng hồ mới lết dậy đi rửa ráy. Bây giờ cũng đã nửa đêm rồi nên tôi quyết định ngủ lại khách sạn. Đến sáng hôm sau tôi vừa mở mắt đã thấy điện thoại hiện lên 5 cuộc gọi nhỡ của cô Sang.
Tôi vừa bấm máy gọi lại thì giọng cô đã hồ hởi hỏi:
– Sao rồi? Lên giường với nhau chưa?
Lúc ấy tôi cũng quái lạ lắm, chắc cô Sang là người mẹ đầu tiên tôi thấy sốt ruột để con trai mình lên giường với một cô gái như tôi. Có điều tôi cũng không muốn nghĩ nhiều, có tiền rồi, đối với tôi tiền mới quan trọng. Tôi đáp:
– Dạ rồi cô ạ.
– Tốt lắm. Để tôi chuyển tiền luôn cho cô. Sau đó tiếp theo cần làm gì nữa tôi sẽ bảo cô sau. Còn giờ cứ về nghỉ ngơi lấy lại sức đã.
– Dạ vâng ạ.
Tắt điện thoại chưa được bao lâu thì tin nhắn báo đến điện thoại tôi cộng thêm 200 triệu đồng. Tôi nhìn con số trong tài khoản mình, một con số mà cả đời này tôi luôn ao ước. Vậy mà…tại sao tôi lại có cảm giác mình đã mất một thứ gì đó rất quan trọng. À thì ra hình như…đó chính là MẤT NHÂN CÁCH!