Nghề tình nhân chương 5 | Lần 2 ngượng ngùng và xấu hổ
Khi Dương phát ngôn, tôi ngay lập tức cảm thấy bối rối và không chắc chắn, do đó tôi hỏi lại với sự vội vã:
– Xin lỗi, ý anh là gì ạ?
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt mỉm cười nhưng tràn đầy sự khinh thường, dường như anh cho rằng tôi giả vờ không biết điều gì, nhưng tôi vẫn tỏ ra chân thành. Sau đó, anh từ từ giải thích:
– Anh nghĩ là cô muốn gần gũi với anh, đúng không?
– Vậy sao ạ?
– Đúng là cô đã thành công. Thực ra, lần đầu tiên gặp cô, anh đã cảm thấy cô rất chuyên nghiệp, và anh quyết định sẽ thuê cô làm “bạn” trong vòng ba tháng. Chỉ cần cô làm theo hướng dẫn, đảm bảo an toàn, anh sẽ trả tiền sinh hoạt cho cô mỗi tháng. Công việc không phức tạp, chỉ cần cô đáp ứng nhu cầu của anh là được.
Dường như tôi đạt được mục tiêu sớm hơn dự tính, nhưng trong lòng lại trỗi dậy một cảm giác lạ lùng, như mất mát một điều gì đó quan trọng. Một nỗi đau không hình dung được ngày càng nổi lên sâu trong tâm trí tôi. Tôi có thể giả vờ tỏ ra “chuyên nghiệp”, nhưng ít nhất vẫn giữ lại chút tự trọng.
Cuối cùng, tôi không thể tránh khỏi:
– Dạ, được ạ.
– Vậy thì bắt đầu ngay thôi nhỉ?
Sau khi nói xong, Dương đi trước và tôi theo sau. Rõ ràng, đây không phải lần đầu tiên chúng tôi trải qua điều này, nhưng lần này khác biệt hoàn toàn. Nếu lần trước tôi nhìn thấy Dương như thấy một mục tiêu, thì lần này tôi lại cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ. Dương đã ngồi trên giường sẵn sàng, và anh ra lệnh:
– Hãy đến và cởi áo.
Tôi nhẹ nhàng siết chặt tay lại, biết rõ là hành động này cần thiết nhưng vẫn cảm thấy yếu đuối khi tiến lại và cởi từng cúc áo cho anh. Do thiếu kinh nghiệm, tôi cảm thấy mình lúng túng, cuối cùng anh phải tự cởi áo cho mình. Anh nhìn tôi, cười lạnh và nói:
– Một người phụ nữ trong ngành không cần phải giả vờ. Hãy chuyên nghiệp hơn!
Mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần cho sự trêu chọc nhưng nghe anh nói như vậy, lòng tôi vẫn rất khó chịu. Dù vậy, tôi cố gắng giữ bình tĩnh và chủ động cúi xuống để làm những gì anh yêu cầu, nhưng tay tôi run rẩy khi chạm vào làn da trần của anh. Lần này, tôi không nhớ rõ cách chúng tôi bắt đầu, vì vậy dù là lần thứ hai nhưng tôi vẫn cảm thấy lúng túng như lần đầu tiên. Tôi cố tỏ ra thành thạo nhưng mọi thứ vẫn diễn ra không suôn sẻ, và mặt anh vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng.
Cuối cùng, Dương không thể kiềm chế được nữa và đẩy tôi xuống giường, đưa “vũ khí” của mình vào “chiến trường” của tôi. Lần này, có lẽ do tôi căng thẳng hơn nên cảm giác đau đớn còn lớn hơn cả lần đầu. Dương không quan tâm đến sự không thoải mái của tôi, tiếp tục hành động của mình.
– Sao lại đau?
– Tôi… đau.
– Đau?
Anh nhìn tôi một cách khinh bỉ và cười. Chúng tôi không nói chuyện với nhau, chỉ còn tiếng rên kết hợp với âm thanh của chăn ga. Khi mọi thứ đạt đến đỉnh điểm, anh mới thả lỏng, thực hiện mạnh mẽ và sau đó dừng lại hoàn toàn.
Sau đó, như mọi khi, anh Dương lạnh lùng rời khỏi phòng và vào phòng tắm. Tôi nằm trên giường một lúc để giảm đau rồi lấy sức bò dậy mặc quần áo. Khi tôi vừa kéo khoá quần xong, Dương xuất hiện từ phòng tắm với chiếc khăn tắm. Tôi định xin phép ra khỏi phòng nhưng Dương cầm ví và rút ra một số tiền mệnh giá 500 ngàn đưa cho tôi:
– Đây là tiền công của cô hôm nay.
Tôi nhìn tờ tiền trước mặt, biết ổn nhưng vẫn đưa tay ra để nhận:
– Cảm ơn anh.
– Không cần phải cảm ơn. Nhớ uống thuốc tránh thai đều đặn, đừng để gặp phải hậu quả sau này.
Dương nói đến đây và dừng lại, không nói thêm gì nữa. Tôi hiểu và đáp lại:
– Em biết mà. Em cũng phải lo lắng cho bản thân mình. Nếu có thai với anh, sau này em sẽ đối mặt với hậu quả như thế nào.
– Biết vậy thì tốt. Còn điều này, trong thời gian làm việc với tôi, đừng để tôi phát hiện ra em còn giao tiếp với ai khác. Mỗi tháng cô cần bao nhiêu tiền, hãy nói thẳng, tôi sẽ cung cấp đủ.
– Vâng.
– Vậy ra ngoài đi. Từ giờ không cần phải đến nữa, có việc gì tôi sẽ gọi.
– Em hiểu rồi.
Sau khi rời khỏi căn phòng, tôi lập tức thay đổi biểu cảm từ vui vẻ sang giả dối. Tôi đi thẳng xuống tầng dưới rồi ra cổng, bắt xe về nhà trọ. Mỗi bước đi đều đau đớn, nỗi đau gấp mấy lần so với lần đầu tiên. Khi đến nhà trọ, tôi vào phòng tắm xả nước, cố gắng lau sạch những vết nhơ trên cơ thể, nhưng có một số vết trầy da vẫn không thể xóa sạch!
Sang khi biết tôi sẽ là “người phụ nữ” của Dương trong ba tháng, cô Sang rất hân hoan. Cô dặn tôi những món Dương thích, kể cả những món mà tôi không thích cũng phải cố gắng ăn cùng Dương.
Vào buổi trưa hôm đó, tôi đưa thằng Minh đến bệnh viện, nhưng thằng bé đã ngủ nên Nhung liền kéo tôi ra một bên để trò chuyện:
– Sao rồi? Tôi tưởng bạn đến nhà ông Dương.
– Vâng, tôi đã đến và rồi về.
– Ông ta không sao hả?
– Không, ông ta đã hiểu ý đồ của tôi là tiếp cận ông ta rồi.
– Ôi, thế là bị đuổi à?
– Không, ông ấy nói thẳng vấn đề, ý là bây giờ tôi sẽ là “tình nhân” của ông ta trong ba tháng. Trong ba tháng đó, ông ấy sẽ trả tiền cho tôi.
Nhung nghe xong liền vỗ về vui mừng:
– Thế đó, tôi đã nói rồi mà. Bạn xinh và thông minh như vậy thì ai mà không muốn nuôi. Các đại gia thích tìm những cô gái trong sạch như bạn đó. Chỉ là nuôi một thời gian ngắn rồi lại đổi người.
– Đúng vậy. Nhưng phụ nữ thật là khổ. Cuộc sống này thật bi kịch.
– Thôi kệ điều đó. Mà thực sự tôi cảm thấy nôn nao khi bạn và ông Dương quan hệ. Tôi cảm thấy hổ thẹn thực sự.
– Con bé quá. Nhưng thế này thì tôi sẽ cần bạn nhiều hơn trong thời gian tới.
– Đừng lo, thời gian này tôi rảnh.
Nói xong, tôi lấy ra từ túi 5 triệu đồng để Nhung có tiền chi tiêu trong thời gian sắp tới. Tuy nhiên, Nhung cứ khăng khăng từ chối, hai đứa tôi cãi nhau mãi cho đến khi bác sĩ Lê đến và đưa tôi đơn thuốc mua cho Minh.
Minh đã được xuất viện sau mấy ngày nằm viện. Bác sĩ tư vấn rằng nên để em ở trong một môi trường tốt, có không khí trong lành. Nhưng khu trọ hiện tại của tôi quá ồn ào, chật chội và đầy khói bụi. Sau khi suy nghĩ và thảo luận với Nhung, chúng tôi quyết định thuê một căn hộ chung cư giá bình dân, khoảng 3 triệu rưỡi mỗi tháng. Và tạm thời, ba chúng tôi sẽ chuyển về sống chung. Buổi chiều Minh được xuất viện về, tôi đến gặp chủ trọ để thanh toán các khoản nợ. Chủ trọ thấy tôi không thuê nữa, cười và nói:
– Cô đã nói đúng đấy. Có được đại gia là may mắn lắm đó. Sao cần phải khổ như trước?
Tôi không biết phải trả lời thế nào nên chỉ nói:
– Dạ vâng ạ.
– Vậy thì chuyển đi nơi khác sống, sau này nếu thành công cũng đừng quên tôi nhé.
– Dạ vâng. Cháu cảm ơn cô đã giúp đỡ chị em cháu trong thời gian qua. Cháu xin phép, chị em cháu sẽ đi đây ạ.
– Ừ, nhớ giữ liên lạc đấy.
– Dạ vâng.
Sau khi ổn định mọi thứ xong, đã một tuần trôi qua mà tôi vẫn chưa nhận được cuộc gọi từ Dương. Vì nhà hàng tôi làm cũng khá đông, nên sáng hôm đó, tôi quay trở lại làm việc. Ngay khi bước chân vào nhà hàng, chị quản lý đã kéo tay tôi lại và nói:
– My, hãy trông nhà hàng giúp tôi tí. Tôi đi vệ sinh một chút, sáng nay cảm thấy đau bụng quá.
– Dạ vâng ạ. Chị đi đi.
Chưa mấy lâu sau khi chị quản lý đi, từ ngoài cửa, một người phụ nữ dẫn theo một chú chó khá to bước vào. Theo quy định của nhà hàng, chó lớn không được phép vào, vì vậy tôi tiến lại và nói với người phụ nữ:
– Dạ, em xin chào chị ạ. Thật xin lỗi, theo quy định của nhà hàng chú chó này không được phép vào ạ.
Người phụ nữ nghe tôi nói như vậy, tháo chiếc kính đen xuống, nhìn tôi với ánh mắt coi thường:
– Đây là con trai của tôi, cô nói ai là chó?
– Dạ vâng ạ. Nhưng chị thông cảm giúp em, đây là quy định của nhà hàng.
Tôi vừa dứt lời thì người phụ nữ thay đổi biểu cảm, lên tiếng trách móc:
– Cô là ai mà dám nói giọng điệu đó với tôi. Làm nhân viên nhà hàng mà không biết tôn trọng khách hàng à? Đây là con trai tôi, nó còn đáng giá hơn loại người nghèo như cô đấy.
Người phụ nữ đó vừa nói xong, không để tôi kịp trả lời, đã la lên và gọi lớn:
– Chủ nhà hàng đâu… ra đây xem nhân viên làm việc thế nào à? Các bạn biết tôi là ai không?
Lúc đó, tất cả mọi ánh mắt đều quay về phía chúng tôi. Mặc dù tôi cố gắng kêu chị ta bình tĩnh, nhưng sau khi nghe xong, chị ta chỉ cười khinh bỉ rồi làm lớn chuyện hơn. Chủ nhà hàng nhanh chóng có mặt, nhìn tôi với ánh mắt khó chịu rồi quay sang nói nhỏ với người phụ nữ đó:
– Dạ, tôi là chủ nhà hàng ạ. Không biết nhân viên của tôi đã làm gì để quý khách không hài lòng?
– Chị là chủ nhà hàng à? Vậy chị có biết tôi là vợ của giám đốc Từ không? Người mà mỗi tháng đặt bao nhiêu bàn tiệc ở nhà hàng này không? Tôi muốn chị yêu cầu nhân viên của chị xin lỗi tôi ngay lập tức. Cô ấy làm con trai tôi sợ rồi đấy.
Chủ nhà hàng liếc mắt nhìn một lượt, có lẽ nghe đến con trai nên tưởng là một đứa bé chứ không phải chú chó. Tôi vội vàng giải thích:
– Em nghĩ vị khách này dắt chú chó vào cửa mới tiến lại nói lịch sự với cô ấy là nhà hàng không cho phép mang chó vào. Em nghĩ em không có gì sai cả.
– Cô nói lịch sự? Chỉ thiếu việc leo lên đầu tôi mà ngồi ngay đấy.
Chưa kịp trả lời, một giọng quen thuộc vang lên:
– Thế thì cô nhân viên kia hãy ngồi lên đầu cô ta luôn đi cho đủ.
Tôi quay đầu về phía giọng nói, thấy Dương điều chỉnh cây đen từ ngoài vào, theo sau anh ta còn có một người khác. Nghe Dương nói thế, chị ta liền xám mặt lại:
– Anh là ai? Sao anh lại can thiệp vào chuyện của tôi?
Dương nhếch môi nhìn chằm chằm, ánh mắt trước sau vẫn lạnh như dao, lạnh lùng nói:
– Cô không đủ tư cách để biết tôi là ai.
– Anh…??? Cuối cùng anh và người nhân viên này có liên quan gì mà anh bênh vực? Hay cả hai đều là lũ rách áo ôm ăn xin?
Lúc đó, tôi thấy người đàn ông phía sau sắp tiến lên, Dương nhẹ nhàng giơ tay làm cho anh ta ngay lập tức dừng lại. Dương nhìn người phụ nữ, nhếch môi hỏi:
– Vậy cô với con chó này có liên quan gì?
– Nó là con trai tôi.
– Lần đầu tiên tôi thấy một người phụ nữ đẻ ra một con chó. Sao cái mặt lại cư xử như người nhìn thấy rác thế.
Nghe Dương nói như vậy, mặc dù tức giận, nhưng tôi không thể kìm được cười. Tuy nhiên, tôi phải nỗ lực kìm nụ cười lại để không làm lộ ra. Người phụ nữ kia cũng tức đến mức xanh mặt, sắp nói lại thì bị một người đàn ông bước đến kéo tay, bộ dạng lo lắng nói:
– Dương…
Sau khi nói xong, người đàn ông quay sang người phụ nữ và rít nhỏ:
– Im miệng ngay, cô thích tụi tôi ăn cám cả lũ à?
– Sao anh lại ở đây?
– Biết đây là ai không? Đó là người mà tôi khó khăn lắm mới xin gặp được hôm nay đấy. Trời ơi, con mụ đàn bà thối tha này, cô sắp làm hỏng hết việc lớn của tôi rồi.
Lúc này, người phụ nữ kia nhanh chóng thay đổi sắc mặt và hạ giọng:
– Anh là sếp Dương sao? Vậy cô gái này là…?
Dương không quan tâm đến tôi mà trả lời lạnh lùng:
– Tôi không liên quan gì đến cô ấy. Nhưng cô đã làm sai rõ ràng. Tôi đang suy nghĩ xem có nên ký hợp đồng với một người có tư cách tồi như vậy không?
– Tôi xin anh, xin anh hãy ký hợp đồng với chồng tôi đi. Chuyện của tôi không liên quan tới anh ấy.
Dương đút hai tay vào túi quần, lừ lừ mắt trả lời:
– Muốn tôi ký hợp đồng lắm hả?
– Dạ vâng ạ.
– Vậy thì cô nên thành tâm xin lỗi con chó này đi. Nó làm con của cô cũng thật mang tiếng.
Dương không chờ cô ta trả lời mà lạnh lùng bước đi. Sau đó, cô ta lại cuống quýt nói:
– Xin anh chờ một chút, tôi sẽ xin lỗi con chó này. Tôi xin lỗi mà.
Tuy nhiên, Dương vẫn không dừng lại. Sau đó, mọi người giải tán, tôi đứng thất thần mãi. Tại sao trong đầu tôi lại nghĩ đến câu nói “tôi không liên quan gì đến cô ta” của Dương? Câu nói ấy lại làm tôi đau lòng. Kể ra cũng buồn cười, chúng tôi đã ngủ với nhau hai lần nhưng vẫn không liên quan. Hoá ra, giá của nghề tình nhân chính là sống trong bóng tối… mãi mãi trong bóng tối.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Dương gọi điện:
– Cô đang ở đâu?
– Em đang ở nhà.
– Đến với tôi một lát.
Nói xong, Dương tắt máy, nhanh chóng gửi tin nhắn vị trí. Đó là một khu chung cư cao cấp, anh cho tôi cả số nhà và mật mã. Khi tôi đến nơi, Dương chưa về, vì thế tôi tranh thủ vào lễ tân xem vài kỹ năng làm tình nhân. Dù với thân phận mới trong nghề, tôi vẫn còn non nớt và ngượng ngùng. Điều này càng khẳng định rằng, nếu muốn theo đuổi con đường này, tôi phải từ bỏ liêm sỉ, tức là mỗi khi gặp Dương, tôi phải giả bình thản nhưng thoải mái như chuẩn bị trước.
Sau khi Dương về, anh tiếp tục thể hiện thái độ giống như hai lần trước, nhưng lần này anh đưa ra yêu cầu khác biệt. Anh dắt tôi đứng gần tường, giữ eo tôi và nói khàn khàn:
– Thoả mãn chưa?
Tôi không dám trả lời thẳng và chỉ gật đầu:
– Thoả mãn, anh làm gì thì cũng thoả mãn.
– Thoả mãn rồi thì rên to lên.
Sau khi nói xong, Dương bảo tôi:
– Từ mai cô nghỉ làm ở nhà hàng đó đi.
– Tại sao vậy ạ?
– Tiền tôi đưa không đủ với cô à?
– Dạ đủ rồi, nhưng em đi làm cho đỡ buồn chân tay. Và em đã làm ở nhà hàng này lâu rồi.
– Cô nghỉ đi, yên tâm sau này kết thúc với tôi, tôi sẽ giới thiệu cho cô nhà hàng lớn hơn. Ở đó cũng có nhiều khách sộp không kém tôi đâu.
Dương mỉa mai tôi, nhưng tôi không để ý và đồng ý:
– Được thế thì tốt quá. Cảm ơn anh trước nhé.
Dương quay sang tôi, ánh mắt u ám hơn, nhưng vẫn rất bình thản:
– Cứ ngoan đi rồi cái gì cũng có.
Anh nhận cuộc gọi, sau đó ra hiệu cho tôi im lặng. Tôi biết ý và quay mặt vào góc tường. Từ điện thoại của anh vọng ra giọng của một cô gái:
– Anh ơi, mai là kỷ niệm ngày cưới bố mẹ em. Tối mai anh nhớ đến nhà dùng bữa tối nhé.
– Ừ anh biết rồi.
– Mà bây giờ anh có rảnh không?
– Anh rảnh, làm gì thế?
– Tới đón em ở nhà cái Quỳnh được không? Nay em đi sinh nhật nó, có uống chút rượu nên hơi chóng mặt.
Dương gật đầu:
– Ừ, anh chạy xe qua luôn đây.
Nói xong, Dương đi mà không nói một lời với tôi. Tôi cũng nhanh chóng về nhà. Đến nhà, cả cái Nhung và Minh đã ngủ hết rồi. Điện thoại tôi cũng nhận được thông báo tin nhắn về việc Dương chuyển thêm 5 triệu đồng vào tài khoản của tôi.
Đêm đó, tôi nằm mãi không thể ngủ. Tôi lại suy nghĩ về cuộc trò chuyện giữa Dương và cô gái kia. Từ khi gặp Dương, anh chưa bao giờ nói nhẹ nhàng với tôi, thậm chí dù là trong lúc quan hệ nhưng ánh mắt anh vẫn tràn ngập sự khinh thường.
Đang suy tư thì điện thoại báo tin nhắn. Đó là bác sĩ Thành:
– Chưa ngủ à?
Tôi nhìn đồng hồ, đã 12 giờ 25 phút, tôi ngạc nhiên:
– Dạ, em chưa. Anh cũng không ngủ à, em tưởng bác sĩ phải ngủ đúng giờ chứ.
Sau khi gửi tin nhắn, bác sĩ Thành gửi cho tôi một tấm ảnh trong phòng trực của bệnh viện và nhắn:
– Cũng muốn ngủ lắm nhưng hôm nay tôi còn trực.
Lần đầu tiên bác sĩ Thành gọi tôi là “anh” khiến tôi cảm thấy lạ lẫm. Tôi gửi tin nhắn lại:
– Dạ vâng ạ. Nhưng anh cũng nên tranh thủ nghỉ một chút nếu được.
– Ừ, tôi hiểu rồi. Minh nhà em sao rồi?
– Dạ, cảm ơn anh về sự quan tâm. Minh đang ổn, anh ạ. Bữa nay em thậm chí còn ăn được 2 bát cơm.
– Vậy là tốt rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe và uống thuốc đều đặn. Nếu có vấn đề gì, em nhớ thông báo cho anh.
– Dạ, em cảm ơn anh nhiều. Anh đã luôn giúp đỡ em trong suốt thời gian qua.
– Không có gì đâu. Cùng lắm, mời anh một bữa cơm là đủ.
Dù không biết liệu bác sĩ Thành đang nói thật hay đùa nhưng tôi vẫn cười và trả lời:
– Được, nhất định em sẽ mời anh. Cuối tuần này nhé.
– Ok, em. Giờ muộn rồi, em nên đi ngủ. Chúc em ngủ ngon.
Sau khi trò chuyện xong, tôi tắt điện thoại và đi ngủ. Cứ thế, thời gian trôi đi và cuối cùng đến cuối tuần. Trong những ngày qua, tôi và Dương không liên lạc với nhau, nên tôi dành cả ngày ở nhà với Minh. Khi rảnh rỗi, tôi học thêm nấu ăn và nấu cho em những món đắt tiền mà trước đây em chưa từng thử. Nhớ lại những ngày khó khăn trước đây, tôi muốn bù đắp cho em những điều tốt đẹp nhất. Minh nói:
– Những món này có đắt không, chị?
Tôi mỉm cười và lắc đầu:
– Không, không đắt lắm đâu. Minh cứ ăn cho nhanh lại sức nhé.
– Em cũng khỏe hơn rồi, chị có cần phải chuẩn bị những món đắt tiền như vậy không?
– Chị vẫn còn tiền mà.
Cái Nhung ngồi bên cạnh nói thêm:
– Minh yên tâm, chị My dạo này bán hàng online kiếm tốt lắm nên không lo tiền. Em cứ ăn nhiều vào.
– Em tưởng chị Nhung mới bán hàng thôi.
– Không, chị My nhận đơn hàng, chị tôi đóng gói.
– Dạ vâng ạ.
Nói xong, Minh cúi đầu ăn tiếp. Tôi nhìn cái Nhung và chỉ biết thở dài. Làm sao tôi có thể nói cho em biết sự thật về công việc của mình? May mắn là những ngày gần đây, cái Nhung đã có nhiều đơn hàng nên Minh mới tin. Tưởng tới điều đó, tôi cảm thấy nặng nề. Có lẽ tôi cũng phải tìm hướng đi cho tương lai của mình.
Cuối cùng, tôi cũng quên mất cuộc hẹn ăn cùng bác sĩ Thành. Anh nhắn tin nhắc nhở:
– Chiều nay hẹn em ăn nướng ở BBQ nhé. Hôm nay trời mát, ăn nướng là thích hợp.
Tâm trạng của tôi dạo này chán chường, tôi nhẹ nhàng vỗ vào trán mình và nhắn lại:
– Dạ vâng ạ. Hẹn anh lúc 4 giờ nhé.
Chiều hôm đó, tôi mặc một chiếc váy màu trắng, vốn da tôi cũng có màu trắng từ nhỏ nên chỉ cần tô thêm chút son là đủ. Sau khi ngắm nghía trong gương một lúc và thấy mọi thứ ổn, tôi lên xe và đến điểm hẹn. Cái Nhung thấy tôi ăn mặc đẹp liền cười trêu:
– Đi gặp Dương soái ca à?
– Không, hôm nay tôi có hẹn với bác sĩ Thành.
– Ừ nhưng đang là nhân của ông Dương mà hẹn trai khác phải cẩn thận không ông thấy.
– Tôi nghĩ chắc không thấy đâu. Hình như ông ấy đi công tác rồi, tuần này không thấy liên lạc.
– Ừ thì tốt. Đi chơi vui vẻ nhé.
– Nấu cơm cho Minh giúp tôi nhé.
– Biết rồi mà.
Khi tôi đến nơi, thấy Thành đã đứng trước cửa quán chờ. Thành sau khi cởi bỏ bộ đồ làm việc ra thì dáng dấp mọi thứ cũng giống chồng quốc dân của hội chị em phết. Tôi tiến lại gần mỉm cười hỏi:
– Anh chờ lâu chưa?
– Cũng mới thôi. Chúng ta vào trong nhé.
Tôi gật đầu, vừa bước đi thì điện thoại tôi vang lên tin nhắn. Tôi dừng lại, cầm điện thoại xem thì thấy tin nhắn của Dương làm nụ cười trên môi tôi phải vụt tắt. Dương hỏi:
– Qua nhà được không?
– Anh chờ tôi một lúc nhé. Tôi đang bận chút.
Tin nhắn vừa gửi đi thì thấy Thành cười tươi nói:
– Ơ Dương, ông cũng đi ăn ở nhà hàng này à?