Nghề tình nhân chương 7 | Cùng Thành đi từ thiện

23/02/2024 Tác giả: Hà Phong 345

Tôi đọc tin nhắn vào lúc 3 giờ 45 phút và trong lòng tỏ ra bực bội với câu “cha này bị điên sao mà giờ đó còn hỏi ngủ chưa”. Tuy nhiên, tôi không dám đáp lại một cách như vậy. Thay vào đó, tôi trả lời:

– Anh nhắn tin tôi để biết là tôi đã ngủ chưa.

Trước đây, tôi thường gọi Dương là anh em thân thiết, nhưng từ khi anh hiểu nhầm giữa tôi và Thành, và thường xuyên châm chọc tôi, tôi không còn thân thiện như trước. Cũng có lẽ Dương không quan tâm tới cách tôi gọi anh là gì nữa, bởi anh đến với tôi chỉ để tìm sự thoải mái mà thôi.

Sau khi gửi đi tin nhắn, sau một thời gian tôi vẫn không thấy phản hồi từ Dương. Tôi nghĩ rằng có lẽ anh ta chỉ nhắn tin cho tôi đêm qua vì nhu cầu cá nhân. Nhìn chung, đàn ông thật lạ đời, chỉ một đêm đã muốn tìm đến tôi, dù tối hôm đó tôi còn đi chơi với bạn gái. Liệu Dương và bạn gái anh ta không có mối quan hệ gì sao? Trong lúc suy nghĩ, tôi nhận ra rằng mình đang trở nên quá quan tâm đến cuộc sống riêng tư của Dương.

Cho đến trưa, tôi vẫn không nhận được phản hồi từ Dương. Khi đang ăn trưa, điện thoại lại rung lên, tưởng rằng đó là Dương nhưng lại là Thành. Tôi không hiểu vì sao tôi cảm thấy hụt hẫng một chút khi không nhận được tin nhắn từ Dương như mong đợi. Nhưng mà… tôi đang mong chờ điều gì từ Dương chứ?

Thành nhắn tin:

– Chiều nay em có rảnh không?

– Có chuyện gì vậy anh?

– Chiều nay anh có đến phát quà cho trại trẻ mồ côi, em có muốn đi cùng không?

Mặc dù tôi đang cố gắng tránh xa Thành nhưng ý nghĩ về việc phát quà cho trại trẻ khiến tôi không thể không quan tâm. Từ khi bố mẹ mất, tôi hiểu rõ cái cảm giác của đứa trẻ mồ côi, cô đơn và khốn khổ. Vì thế, tôi trả lời:

– Dạ, tôi rảnh ạ. Mấy giờ anh đến?

– Anh sẽ đến khoảng 2 giờ, anh qua đón em nhé. Gửi địa chỉ cho anh.

– Dạ, vâng ạ.

Trong khi trên đường, dù Thành đã chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng, nhưng tôi vẫn đề xuất ghé qua siêu thị mua thêm ít đồ ăn vặt, sữa và bánh quy cho trẻ em. Thành nói khi lái xe:

– Những đứa trẻ ấy sẽ rất vui khi gặp em đấy.

– Anh thường xuyên đến trại trẻ à?

– Ừ, anh cũng hay đến, nhưng không bằng Dương. Em còn nhớ lần anh và Dương đi ăn nướng cùng nhau không?

Tôi bất ngờ nhìn Thành, cảm thấy như mình nghe nhầm. Sau đó, tôi cười và nói:

– Nhớ rồi ạ.

– Đúng vậy, Dương thường xuyên đến thăm trẻ em hơn cả anh. Dù bận rộn nhưng mỗi khi về từ công tác xa, anh ta đều mang quà cho các em. Đó là anh ta, tất cả các chi phí cho trại trẻ đều do Dương tài trợ.

Những gì Thành nói khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên, khó tin. Dương, người lạnh lùng và khó tính như vậy, lại có một trái tim ấm áp như thế sao?

Thành có lẽ đã nhận ra sự kinh ngạc trên khuôn mặt của tôi, anh ấy tiếp tục:

– Em không tin chăng?

– Dạ, không tin ạ.

– Đúng vậy, anh biết em sẽ không tin bởi Dương có vẻ lạnh lùng như vậy. Nhưng đó là sự thật, Dương không giống như mọi người nghĩ đâu.

Tôi không muốn tiếp tục nói về Dương nữa, lo lộ chuyện của chúng tôi nên tôi chỉ trừng mắt nhìn và đặt nhiều sự chú ý vào chuyện khác. Khi chúng tôi vừa đậu xe vào sân, chưa kịp tắt máy thì có một nhóm trẻ em chạy ra, mỗi người tranh nhau gọi:

– Chú Thành…chú Thành đến!

Tôi bước ra khỏi xe nhìn mấy em, có trai có gái, từ đứa lớn nhất khoảng 9 tuổi đến đứa nhỏ nhất cỡ hơn một tuổi. Nhìn thấy nụ cười trên mặt các em, tôi cảm thấy bình yên trong lòng. Tôi mỉm cười và nói:

– Chào các em. Tôi là My, rất vui được gặp các em.

Một đứa lớn nhất trong số họ hỏi:

– Chị là vợ của chú Thành ạ?

Tôi giật mình nhìn đứa bé, chưa kịp đáp thì Thành tiếp tục:

– Tôi mong muốn có một người vợ xinh đẹp như cô My nhưng không có được đâu.

Nói xong, chúng tôi mang quà vào bên trong, các em nhỏ đuổi theo. Tôi cầm một bên quà, một bên ôm bé nhỏ nhất trong số họ. Thành giới thiệu rằng hiện tại trại trẻ đang chăm sóc 21 em, một số lớn hơn đã đi học cấp 1. Khi ngồi xuống, một cô ở trại trẻ đến hỏi:

– Cậu Thành hôm nay lại dẫn bạn gái đến à?

– Dạ, đúng vậy, em là bạn gái của tôi.

Tôi cười nhẹ và cúi đầu chào cô, sau đó chúng tôi bắt đầu phân phát quà. Cho đến nay, tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc các em đứng quanh tôi, đứa nhỏ nhất vẫn còn thèm ấp úng lấy mẹ, nên ôm chặt tôi không buông ra. Các em lớn hơn sau đó bắt đầu kể về thành tích học tập với Thành:

– Em mới được điểm 10 đấy chú Thành. Sáng nay anh Dương đã hứa rằng nếu chúng em liên tục đạt điểm 10, anh sẽ dẫn chúng em thăm lăng Bác.

– Hôm nay anh Dương đã đến chưa Tâm An?

– Dạ vâng, anh ấy đến rồi lại về luôn ạ.

– Vâng, vậy thì phải cố gắng học để anh Dương thực hiện lời hứa đấy nhé.

– Dạ, vâng ạ.

Khi đọc đến đây, tôi chắc chắn rằng những gì Thành nói về Dương là thật. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của các em khi nhắc đến Dương là có thể hiểu họ đánh giá anh ta đến đâu. Chúng tôi ở lại trại trẻ cả buổi chiều, tôi còn giúp các cô chuẩn bị bữa tối. Trong lúc hái rau với một bạn tình nguyện, bạn ấy nói với tôi:

– Người yêu của Thành đẹp và dễ gần. Không giống như người yêu của Dương, đến trại trẻ mà còn sợ bẩn.

Tôi nhìn bạn đấy, cười nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn bã. Nguyên ra Dương cũng đã từng đưa bác sĩ Lê đến đây, nhưng tôi biết rằng bác sĩ Lê là một người hiền lành, vì vậy tôi không tin vào điều này và hỏi lại:

– Người yêu của Dương là chị bác sĩ ấy à?

– Ôi, chị cũng biết đến chị ấy à? Đúng vậy, chính là chị ấy, khi có Dương thì chị ấy luôn thể hiện tình yêu với các em rất nhiều. Nhưng Dương lại thay đổi khi đến đây.

– Tôi cũng thấy chị ấy dễ gần mà.

– Đó chỉ là cảm giác bề ngoài thôi, các cô ở đây cũng không khen nhiều. Nhưng không ai dám nói, vì Dương là bạn của chúng tôi, và lại là nhà tài trợ lớn ở đây. Nếu không tin, chị hãy hỏi Xoan kia, cô ấy đã từng thấy chị ấy khiến trẻ em lo lắng và đẩy họ ra xa khi đứa bé muốn được ôm.

Những gì Thành nói khiến tôi ngạc nhiên đến bất ngờ, dù Lê là một bác sĩ. Trong thời gian Minh chuẩn bị cho ca phẫu thuật, tôi thấy cô ấy cũng rất chuyên nghiệp. Nhưng giọng nói của Thành đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của tôi:

– My ơi, chúng ta về thôi. Tối nay tôi phải trực.

– Dạ, vâng ạ.

Tôi đứng lên và chào tạm biệt mọi người, sau đó nhờ họ hoàn thành việc còn lại giúp. Rồi tôi quay về phòng và chào tạm biệt các em nhỏ. Mấy đứa bé, khi tôi rời đi, cứ ôm chặt tôi và với tay đòi theo như thể rất buồn.

Khi Thành đưa tôi về đến nhà, đã gần 7 giờ tối, hai chúng tôi cứ cưỡi ngựa xem hoa vì muốn để đối phương đi trước. Cuối cùng, tôi nói:

– Thôi, anh về đi, không muộn lắm rồi. Em còn ra kia mua ít đồ nữa.

– Ừ, vậy anh về trước nhé.

Sau khi Thành đi, tôi quay sang nhìn chiếc xe đỗ không xa. Và như tôi dự đoán, chiếc xe từ từ tiến về phía tôi, cửa xe mở ra, và khuôn mặt của Dương hiện lên rõ ràng. Mặc dù đã cố gắng chuẩn bị tinh thần, nhưng lúc nhìn thấy Dương, tôi vẫn cảm thấy bất ngờ và ngạc nhiên nhanh chóng.

Trước khi tôi kịp phản ứng gì, Dương đã lạnh lùng ra lệnh:

– Lên xe!

Khi tôi mở cửa và ngồi vào trong, Dương ngay lập tức dập tắt điếu thuốc và kéo kính lên. Anh không nhìn tôi, chỉ nhấn ga di chuyển. Tôi nhớ lại lần trước anh gặp tôi với Thành, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng, và quay sang nhìn anh. Vẻ mặt anh lạnh như băng, đôi khi nhếch mép như đang cố kiềm chế cơn giận.

Thực ra, với một người như anh, với mối quan hệ hiện tại của chúng tôi, không có lý do gì để Dương tức giận vì ghen tuông. Chỉ đơn giản là Dương xem tôi như một món đồ của anh, và những người giàu thường không muốn chia sẻ đồ đạc với người khác. Tôi cũng hiểu rằng mỗi khi Dương thấy tôi gần gũi với người khác, anh sẽ nghĩ rằng đó là việc trao đổi tình cảm với tiền bạc như hiện tại. Và tôi biết rằng dù có giải thích thế nào, anh cũng sẽ không tin nên tôi chọn im lặng.

Trong suốt chuyến đi, chúng tôi không nói một từ nào. Anh tập trung lái xe, còn tôi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ một cách lặng lẽ. Vì tôi không ăn nhiều vào buổi trưa nên khi đi qua các cửa hàng bán bánh mì kẹp thịt nướng, tôi không thể kiềm chế được và đưa tay xoa bụng vì đói. Không biết Dương có đọc được suy nghĩ của tôi không, anh nói:

– Đi chơi với nhau vui quá, quên luôn cả việc ăn tối à?

Tôi biết anh, nên cũng không đáp. Và thực ra, bây giờ tôi không còn sợ anh rời bỏ mình nữa, vì tôi cũng đang rất mong kết thúc mối quan hệ này. Vậy nên, tôi chỉ trả lời:

– Đúng thế, anh nói đúng đấy.

– Cô nên tránh xa Thành ra. Anh ta là người trong sạch, không bẩn như cô đâu.

Tôi nhìn anh, thấy anh là loại đàn ông khá kiêu ngạo, lúc nào gặp tôi cũng có lý do để chê trách, chắc chắn là anh ấy đã ăn cơm không ngon trước đó. Những lời tốt đẹp mà Thành nói về anh, phút chốc đã tan biến hết. Tôi bắt đầu so sánh, rõ ràng là hai người bạn thân với nhau, nhưng một người quá lạnh lùng, một người lại quá điềm đạm và ôn hoà. Hai tính cách đối nghịch nhau nhưng lại chơi thân với nhau, thật là lạ.

Tôi đầy dẫn đắc nói lại:

– Tôi cũng bẩn nhưng cũng là của anh. Bạn thân mà, dùng chung không sao cả.

Khi nói điều này, tôi đã sẵn lòng chịu đựng sự phản ứng từ anh, có thể là bị đuổi ra khỏi xe hoặc bị hắn chửi rủa. Nhưng không ngờ rằng anh chỉ muốn nói điều gì đó và rồi dừng lại.

Tôi không biết xe đã đi bao lâu, rồi chúng tôi dừng lại trước một nhà hàng khá sang trọng. Dương trước khi xuống xe nói:

– Tôi vào trong, cô muốn vào thì đi theo. Không thì ngồi đây chờ cũng được.

Anh mở cửa xe và bước xuống. Tôi nhìn theo bóng dáng của anh, liệu anh có đang trêu đùa tôi không? Anh biết rõ rằng tôi đang đói mà cố tình dừng lại trước một nhà hàng sang trọng như thế này. Tôi suy nghĩ một lúc và quyết định bước xuống, mặc kệ lòng tự trọng, vì cuối cùng, lòng tự trọng của tôi trong mắt anh không đáng giá một xu.

Tôi kéo ghế ngồi xuống đối diện với Dương, sau đó nhìn vào thực đơn và chọn ngay một con tôm hùm và một con cua Alaska, những thứ mà tôi chưa từng ước mơ ăn. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thử cua, nên tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cuối cùng, sau một lúc, Dương chắc quá rồi nên đã lấy chiếc kìm từ tay tôi và bóc phần thịt cua cho vào bát của tôi.

Tôi nhìn anh, cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua lòng tôi. Mỗi cử động của anh khiến tôi nghĩ đến sự quan tâm của những người yêu nhau. Nhưng niềm vui chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó tôi bị sốc khi anh nói:

– Cô nghĩ tôi làm thế này vì cô à?

Tôi nhăn mày, nhìn Dương, rồi anh tiếp tục:

– Hối hận lớn nhất đời tôi là cho cô vào một nhà hàng sang trọng như này. Cô có biết mọi người nhìn cô như thế nào không?

Tôi liếc mắt nhìn xung quanh, mọi người đang tập trung vào việc ăn uống. Liệu vì sự thô lỗ của tôi mà Dương mới giúp tôi bóc thịt cua? Ôi trời, tôi đã ảo tưởng anh quan tâm tới tôi. Tôi lắp bắp đáp:

– Ai có thể biết được mọi người đang nghĩ gì?

– Sau này khi quen được nhiều đại gia, cô sẽ được ăn nhiều đồ ngon hơn.

– Tôi cũng hy vọng như vậy!

– Nhà hàng này cũng có nhiều đại gia, họ chỉ tới đây để ăn uống rồi ra về dần dần thôi. Đến lúc kết thúc hợp đồng với tôi thì cũng vậy.

Nghe Dương mỉa mai, tôi tức tối nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, sau đó trả lời:

– Cảm ơn anh. Tôi sẽ nhớ lời khuyên của anh!

Dương bị tôi chọc tức, nên sau đó không ăn nữa. Còn tôi, vẫn ngồi bình thản ăn với vẻ mặt không quan tâm, vì cuối cùng, cũng không phải lúc nào cũng được đại gia bao nuôi.

Đêm hôm đó, anh ấy đã ăn gì mà đòi hỏi 3 lần, cho đến gần sáng mới thả tôi ra. Thường thì sau khi quan hệ, Dương sẽ rời đi ngay, vì vậy tôi thường chỉ lơ mơ kéo chăn đắp lên người và đi ngủ. Tuy nhiên, khi tôi tỉnh giấc vào sáng hôm sau, thật kỳ quặc khi thấy Dương vẫn nằm bên cạnh tôi, làm tôi cảm thấy như bị bắn ra khỏi lòng đất. Tôi không biết phải làm gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh. Nhìn khuôn mặt anh cao, môi mỏng quyến rũ, lông mày dày và lông mi cong như phiến lá, tất cả các đường nét trên khuôn mặt anh đều hoàn hảo và đẹp đẽ. Rồi đột nhiên, Dương mở mắt và chạm vào ánh mắt của tôi, khiến tôi bối rối và quay mặt đi hướng khác.

Tôi nói lắp bắp:

– Tôi tưởng anh đã về rồi đêm qua.

– Mệt nên ngủ quên.

Anh nói xong, lập tức bật dậy, chỉnh sửa lại trang phục rồi vào nhà vệ sinh. Trước khi rời đi, như mọi lần, anh chuyển khoản một số tiền vào tài khoản của tôi. Thường là 5 triệu, nhưng lần này lại là 15 triệu. Tôi suy nghĩ một lúc và không hiểu vì sao mà nụ cười chế nhạo tự nhiên nở trên môi tôi. À, có lẽ mỗi lần quan hệ với tôi, Dương lại trả thêm 5 triệu, và vì quan hệ 3 lần đêm qua nên anh quyết định trả 15 triệu. Ngày xưa, dù công việc vất vả và lương thấp, nhưng cầm số tiền đó tôi vẫn cảm thấy vui và trân trọng. Nhưng bây giờ, dù số tiền đã tăng lên nhiều lần, nhưng trong lòng lại nổi lên cảm giác bi ai và tủi nhục.

Sau khi Dương đi, tôi cũng ngồi dậy, tắm rửa sạch sẽ và rồi về nhà. Khi mới đến nhà, Minh đã hỏi:

– Chị My tối qua làm thêm à?

Tôi nhìn thấy Nhung đứng từ xa nháy mắt với mình. Vì thế, tôi gượng gạo trả lời:

– Ừ, chị đi làm thêm về. Em ăn gì chưa?

– Sáng em và chị Nhung đã ăn phở bò.

Tôi gật đầu mỉm cười, Minh tiếp tục:

– Chị đi làm về mệt lắm đúng không? Chị cứ nghỉ đi, em sẽ phụ chị Nhung gói hàng.

– Ừ, chị biết rồi.

****

Dạo gần đây, có vẻ mối quan hệ của Dương với người yêu không tốt, nên mỗi ngày lại có thêm một lần anh gọi tôi đến chung cư. Hôm đó, khi đến, tôi nhận ra rằng anh mệt mỏi hơn thường ngày, có lẽ vì anh rất thoải mái với việc chi tiền, nên tôi tự giới thiệu pha cho anh một cốc nước cam. Khi đưa cốc nước cho Dương, anh có vẻ nghi ngờ về sự tử tế của tôi, nên anh hỏi:

– Cần bao nhiêu tiền?

Vì đã quen với việc bị Dương hiểu nhầm, tôi lười biếng giải thích. Tôi đáp:

– Tôi thấy trong tủ có mấy quả cam để mấy hôm nay, sợ hỏng nên tôi vắt cho anh uống đỡ phí.

Sau câu trả lời của tôi, Dương lườm nhìn tôi một cách rõ ràng. Tuy nhiên, sau đó anh vẫn cầm cốc nước và uống gần nửa cốc. Tôi thấy mình nở một nụ cười:

– Hôm nay có cần chuẩn bị nước tắm cho anh không?

– Không cần. Lên giường chờ đi.

Dương nói xong, điện thoại tôi bắt đầu reo Messenger. Khi nhìn thấy người gọi là bác Hà, hàng xóm ở quê, tôi cảm thấy hoang mang. Bởi vì thường thì bác không bao giờ gọi điện, chỉ khi có việc. Tôi vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng bác vội vàng truyền từ điện thoại:

– My ơi, về quê ngay đi con. Nhà cũ của bố con, cô Sa có vẻ như sắp bị phá rồi đấy. Nghe nói máy xúc sẽ đến sáng mai.

Tôi nghe bác nói như một cơn sét đánh dưới trời xanh, trong lòng cuồn cuộn lên một cảm giác giận dữ. Cô Sa là chị ruột của tôi. Mọi người thường nói tình thân là một điều rất thiêng liêng, nhưng người chị của tôi luôn có ý đồ muốn đẩy cháu của mình vào thế khó khăn. Khi bố tôi mắc bệnh, tôi không biết cô ấy nói gì mà bố tôi đã đồng ý chia nửa mảnh đất cho cô. Nhà tôi khi đó rất rộng, nhưng sau khi bố mất, cô đã xây ngôi nhà mới trên mảnh đất đó và quay lưng với chị em tôi. Thậm chí, khi em trai tôi mắc bệnh, cô cũng chẳng hỏi thăm. Tôi tức giận đến phát khóc, và trong lúc rơi nước mắt, tôi nói:

– Dạ, cháu sẽ về ngay ạ. Cháu cảm ơn bác.

– Ừ, về ngay đêm nay đi, để sáng mai nó phá sớm thì khổ.

Sau khi cúp máy, tôi vội vàng lấy túi và bước đi. Có lẽ vì quá cuống quít, tôi quên mất sự hiện diện của Dương ở đây, cho đến khi tôi bước ra cửa, Dương mới nói:

– Cô định đi đâu giờ này?

Tôi quay lại, đôi mắt đầy lệ nhìn anh, trong lòng đang bồn chồn và đầy giận dữ:

– Xin lỗi anh, hôm nay tôi phải về quê. Hôm khác tôi sẽ bù.

Dương nhìn tôi một cách chăm chú, anh nhíu mày nói:

– Cô biết bây giờ là mấy giờ không?

– Tôi sẽ xuống đường và gọi taxi.

– Cô làm gái nên cũng liều đấy nhỉ? Dám đi taxi một mình về quê ban đêm.

Lúc đó, tôi không thể phân biệt được sự quan tâm hay châm biếm của anh. Vì tức giận, tôi nói to:

– Nếu tôi không về ngay, ngôi nhà của tôi sẽ bị phá!

– Lau nước mắt đi, tôi sẽ đưa cô về.

Bài viết liên quan