Ngỡ anh là cơn gió Chương 37 | Tìm thấy nơi tàng trữ

18/02/2024 Tác giả: Hà Phong 326

Mẹ của Vân Khánh rơi vào tình trạng hoảng sợ khi thấy con gái ngất xỉu, cô không kìm được nỗi lo lắng và la hét:
– Ôi trời ơi, các người đã làm cho con gái tôi sợ đến mức ngất xỉu rồi! Xin hãy cứu giúp con tôi!
Người cảnh sát nhanh chóng phản ứng khi nhìn thấy tình hình, liền bấm gọi 115:
– Yêu cầu một xe cấp cứu đến địa chỉ số 01 đường ZZ ngay lập tức.
Chưa đến năm phút sau, xe cấp cứu đã có mặt trước cửa nhà Vân Khánh. Mẹ của cô ta muốn đi cùng con gái nhưng bị ngăn lại bởi người cảnh sát:
– Xin lỗi bà, có đội người của chúng tôi đi cùng Vân Khánh rồi, bà hãy ở lại và hợp tác với chúng tôi trong việc kiểm tra ngôi nhà này!
Mẹ Vân Khánh không kìm được nước mắt và hét lên:
– Các người không có lòng nhân ái sao? Con gái tôi… đang mang thai. Nếu có chuyện gì xảy ra với nó, các người sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!
Người cảnh sát nghiêng đầu nhìn mẹ Vân Khánh, sau đó nói:
– Dựa theo thông tin của chúng tôi, Vân Khánh mới học xong năm thứ hai ở trường Đại học Kinh tế, chưa kết hôn, làm sao lại có thai được?
Mẹ Vân Khánh lúng túng một chút rồi trả lời:
– Nó… nó… chuẩn bị cưới!
Người cảnh sát gật đầu:
– Vậy bà vui lòng gọi cho con rể của bà đến bệnh viện X. Còn bà thì hãy mở cửa và đi vào nhà cùng chúng tôi!
Không có cách nào khác, mẹ Vân Khánh buộc phải gọi cho Đặng Minh Quân. Anh ta vừa nghỉ hè sau khi kết thúc chiến dịch tình nguyện của sinh viên, nghe tin liền phóng xe đến bệnh viện.
Trần Vân Khánh được đưa vào phòng cấp cứu. Đặng Minh Quân lo lắng đi lại trước cửa, anh ta tò mò nhìn mấy người cảnh sát rồi quyết định hỏi:
– Vì sao cô ấy phải vào đây ạ?
Anh cảnh sát lịch thiệp trả lời:
– Cô ấy nghe tin bố mình có liên quan đến việc buôn bán ma túy và rửa tiền nên shock tâm lý. Có lẽ chỉ là sốc tâm lý thôi!
Minh Quân bất ngờ:
– Ông Trần Minh làm ăn với ma túy à?
Người cảnh sát vỗ vai Minh Quân:
– Chúng tôi chỉ đang nghi ngờ thôi, sau khi kiểm tra nhà mới có kết luận chính xác!
Ba mươi phút sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, Minh Quân lao đến:
– Bác sĩ, cô ấy…
Bác sĩ cởi khẩu trang và nói:
– Cô ấy chỉ bị sốc tạm thời, cần phải nghỉ ngơi và tránh làm bất kỳ điều gì khiến cô ấy bị xúc động. Thai nhi vẫn ổn, không có vấn đề gì!
Minh Quân nhẹ nhõm thở phào, cảm ơn bác sĩ rồi đi theo các y tá đưa Vân Khánh về phòng bệnh VIP.
Tại nhà Vân Khánh, lực lượng cảnh sát khám xét cả buổi mà không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu đáng nghi nào. Đang phân vân không biết làm thế nào thì chỉ huy nhận được một cuộc gọi:
– Alo, tôi nghe đây!
Ở đầu bên kia, một người cảnh sát nói:
– Có một nguồn tin bí mật báo cho chúng tôi rằng ma túy được ẩn náu ở một tầng hầm ngay dưới ga ra của căn nhà, viên gạch thứ ba từ bên ngoài vào. Hãy tiến hành kiểm tra xem!
Toàn bộ đội cảnh sát lại lao xuống ga ra của nhà Vân Khánh. Mẹ cô ta theo sau, cô ta hỏi:
– Các anh đang làm gì thế? Đã lục tung cả nhà tôi mà không thấy gì, giờ lại muốn phá hủy ga ra à?
Người cảnh sát nhận cuộc gọi lịch thiệp nói:
– Xin bà hãy yên tâm, nếu không tìm được chứng cứ, chúng tôi sẽ công khai xin lỗi và khôi phục mọi thứ như cũ!

Mẹ của Vân Khánh không thể tin vào những gì đang xảy ra, chỉ có thể đứng nhìn viên gạch thứ ba bị cạy lên từ ngoài vào của ga ra. Khi viên gạch văng ra, một đường hầm tối tăm hiện ra. Một phần của lực lượng cảnh sát ngay lập tức bật đèn pin và hành xuống những bậc thang gỗ cũ kỹ dẫn xuống từ viên gạch đó. Trước mắt họ là một kho hàng với những thùng gỗ giống như thùng đựng táo ở Tam giác Vàng. Khi mở nắp thùng, họ phát hiện hàng loạt heroin, ma túy tổng hợp, tiền bạc và vàng cùng một số súng AK. Đây thực sự là kho tàng của Trần Minh. Cả trụ sở của BLACK ở thành phố X cũng không tìm ra ma túy, bởi vì chúng đã được cất giấu một cách an toàn dưới cánh của một quan chức cấp tỉnh. Kho hàng ở tầng hầm và toàn bộ căn nhà được niêm phong. Một cảnh sát tuyên bố:
– Chúng tôi đã thu giữ một lượng lớn heroin, ma túy tổng hợp, vũ khí và tiền bạc từ tầng hầm của gia đình bà. Tất cả tài sản mang tên Trần Minh sẽ bị niêm phong, còn tài sản của vợ và con gái Trần Vân Khánh sẽ bị đóng băng tạm thời cho đến khi điều tra làm rõ!
Mẹ của Vân Khánh bất kìn hoảng loạn:
– Không… không thể…
Trước đó, khi nhận ra Trần Minh đang buôn ma túy và làm việc với Lữ Ân về rửa tiền, bà đã cảm thấy lo sợ. Nhưng mọi thứ diễn ra một cách bí mật, chồng bà lại là một trong số những quan chức cấp tỉnh, vì vậy bà nghĩ rằng đó chỉ là một chuyện bình thường và không ai dám đụng vào quan chức cấp tỉnh. Bà không ngờ rằng một ngày hôm nay, khi tờ giấy niêm phong được dán lên, mọi thứ sẽ đổ sụp trước mắt bà. Bây giờ, thậm chí cả bà và con gái bà cũng không có chỗ để đi, liệu họ phải trở về ngôi nhà nghèo của Đặng Minh Quân để trú tạm không? Một tình huống khó xử và đầy nhục nhã! Phu nhân của Trần Minh, ngày trước còn tỏa sáng trong bộ đầm hàng hiệu, giờ đây, nước mắt lã chã, ánh mắt buồn bã, tóc rối bù, từ một ngôi biệt thự lớn. Bà lẩm bẩm:
– Quả báo… quả báo… hai mươi năm… quả báo…
Bà lê từng bước trên đường như một kẻ điên dại, đến một gốc cây vú sữa và bất ngờ cười to:
– Quả báo… chính bản thân ta đã hại ta… con trai ta đâu?… con trai ta đâu? Mẹ đến đây…
Sau đó, vợ của Trần Minh lao ra đường, lúc đúng một chiếc xe tải lao tới. Người lái xe bất ngờ không thể dừng kịp… Mẹ của Vân Khánh bị hất tung lên, đập vào đầu xe rồi rơi xuống đường, máu chảy đầy nơi…
Khi chiếc xe tải dừng lại, đã trượt một quãng đường dài, người lái xe, tay run rẩy, mở cửa xuống. Người đi đường đông như kiến, các cảnh sát chưa kịp rời khỏi nhà Trần Minh đã vội vàng đến. Một cảnh tượng đáng kinh ngạc khiến nhiều người chứng kiến choáng váng đến mức buồn nôn. Mẹ của Vân Khánh nằm bất động giữa đường, mắt trắng dã, máu đỏ chảy khắp người, khiến mùi tanh nồng nặc. Bà đã ra đi mà không nhắm mắt.

Trong một buổi sáng đáng sợ trên dòng sông Mêkong, hai chiếc du thuyền sang trọng, trị giá hàng trăm triệu đô la, xuất hiện. Chúng có hồ bơi, sân bay chứa hai chiếc trực thăng, sân bóng rổ và phòng thu âm. Tưởng chừng như các đại gia giàu có đang thưởng ngoạn không gian mùa hè tuyệt vời.

Trong phòng thu âm của du thuyền, Lữ Ân sau khi nhận được tin từ Trần Minh, không còn thời gian thảnh thơi nữa mà ngay lập tức bắt đầu cuộc giao dịch. Lần này, hàng hóa không chỉ là heroin và ma túy đá mà còn có nhiều vũ khí nặng. Lữ Ân đứng giữa một đám trợ thủ, mắt sáng nhìn người Myanmar kiểm tra hàng hóa. Khi kiểm xong, người Myanmar cười và nói:

– Tốt lắm!

Lữ Ân cười và gật đầu, sau đó bắt tay với người Myanmar.

Khi phe Myanmar chuẩn bị bốc hàng, một tiếng la lớn vang lên:

– Lữ Ân, các ông đã bị bao vây! Nộp vũ khí và đầu hàng để được xử lý theo pháp luật!

Lữ Ân gầm lên:

– Mẹ kiếp! Hứa Vĩnh Tiến, lần này mày đã mắc bẫy, tao sẽ làm mày mồi cho cá mập!

Tàu Hải quân Việt Nam ra hiệu lệnh, tất cả đều vào vị trí chiến đấu. Lực lượng cảnh sát biển áp sát hai du thuyền của Lữ Ân và phe Myanmar, chưa kịp vào vị trí thì đã bị bao quanh bởi tàu Hải quân Việt Nam. Lữ Ân nhìn quanh rồi bất ngờ xoay gót, mở một lỗ tròn dẫn xuống phía dưới cùng với người Myanmar. Lỗ tròn đóng lại, phòng thu âm biến thành chiến trường bắn nhau. Trợ thủ của Lữ Ân nã súng vào cảnh sát biển Việt Nam. Phiến quân từ du thuyền khác tấn công lực lượng cảnh sát. Súng được tháo ra từ cánh cửa phòng. Cả phòng trở thành một chiến trường, mọi người chạm vào đâu cũng có vũ khí. Đạn rơi như mưa trong không gian chật hẹp, khói bao phủ phòng. Cảnh sát ném lựu đạn khói để rời khỏi phòng, tiếp tục truy đuổi Lữ Ân và người Myanmar cầm đầu phiến quân.

Dưới tầng hầm của du thuyền, Lữ Ân và người kia mặc bộ đồ lặn, đeo bình dưỡng khí, mở một lưới, đặt bom dưới tàu chỉ huy của Hải quân Việt Nam. Khi hoàn tất, họ bơi trở về du thuyền, chờ xem Hứa Vĩnh Tiến và tàu chỉ huy của Hải quân Việt Nam sẽ chìm xuống dòng sông Mêkong và trôi ra biển.

Bài viết liên quan