Ngỡ anh là cơn gió Chương 38 | Chạy trốn trên biển
Sau khi trở lại du thuyền, Lữ Ân tỉnh bí mật lên khoang lái và ra lệnh:
– Tăng tốc và đi thẳng ra biển Đông!
Hai chiếc du thuyền bất ngờ tăng tốc về phía trước. Chỉ sau khoảng mười giây, trên sông Mêkong, tiếng “ẦM” vang lên khi chiếc tàu chỉ huy của Hải quân Việt Nam tan ra thành trăm mảnh…
Lữ Ân, ngồi trên du thuyền, mỉm cười hớn hở:
– Dám thách thức Lữ Ân à? Chưa đủ trình độ đâu! Hứa Vĩnh Tiến, lần này làm mồi cho cá mập đi!
Nói xong, anh ta nhẹ nhàng đặt va li tiền xuống tầng hầm và lấy chai Chivas ra uống thong thả. Đúng lúc đó, điện thoại của anh vang lên:
– Trần Minh, ông lại trễ tiệc rượu với tôi rồi!
Trần Minh, đang trên chiếc trực thăng, phản ứng bực tức:
– Mẹ kiếp! Công an sờ gáy, lục soát nhà tao, lộ kho hàng rồi! Lần này chết cả đám!
Lữ Ân đặt mạnh cốc rượu:
– Cái gì? Họ đã tìm ra à?
Trần Minh nổi giận:
– Chả có gì mà cảnh sát Việt Nam không tìm ra, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi! Mẹ kiếp, tưởng xong vụ này là chạy sang Myanmar, nhưng không ngờ Hứa Vĩnh Tiến cộng tác với Bộ Công an và vượt mình một bước. Đợi xem, tôi sẽ xử lý!
Lữ Ân nhếch môi:
– Mày đã không còn giá trị nữa, chết một mình đi!
Rồi anh quay sang ra lệnh cho hai trợ thủ:
– Cho mấy cái xác trong phòng thu âm xuống biển, dọn sạch sẽ, tiếp tục tăng tốc!
Một kẻ xăm trổ đầy mình nói:
– Tàu chỉ huy của Hải quân Việt Nam đã tan rồi, chúng ta không giảm tốc độ để chờ Trần Minh à?
Lữ Ân nhếch môi:
– Họ đã không còn giá trị nữa, vứt đi, đừng sợ ngộ độc!
Mười phút sau, chiếc trực thăng chở Trần Minh hạ cánh xuống du thuyền của Lữ Ân. Trần Minh, với vẻ mặt lo lắng, bước xuống:
– Đã nghĩ ra kế hoạch chưa?
Lữ Ân gật đầu:
– Rồi!
Và anh ta tiến lại gần Trần Minh, rút súng ngắn dí vào thái dương của anh:
– Chỉ còn cách này!
Trần Minh trừng mắt:
– Ông điên à? Ông có ngày hôm nay là nhờ tôi đấy! Tôi bị liên lụy vì ma túy và vũ khí của ông đấy!
Lữ Ân cười sằng sặc:
– Ông tự rước tai họa! Ông đã nghe tin gì chưa? Con vợ của ông đã chết trong tai nạn giao thông.
Trần Minh đưa cùi chỏ vào bụng Lữ Ân, gào lên:
– Mày nói dối! Tôi chỉ nghe tin cảnh sát đến, chứ không phải vợ tôi chết! Ông điên!
Trúng đòn bất ngờ, Lữ Ân tức giận bắn liên tục vào ngực và bụng Trần Minh:
– Ông sẽ gặp Diêm Vương và hỏi lại!
Một kẻ mưu mô thủ đoạn nhưng không có võ vẻ như Trần Minh, nghe tin vợ mình chết trong tai nạn giao thông chỉ biết đứng như cây thông bị chặt. Hai giây sau, bố của Trần Vân Khánh chỉ còn là một xác nhỏ hằn máu trên chiếc du thuyền xa hoa. Lữ Ân hét cho trợ thủ:
– Vứt đi!
Trần Minh ngay lập tức trở thành mồi cho cá mập trên biển Đông. Lữ Ân biết Trần Minh chỉ có thể làm việc cho mình khi còn có quyền lực, nhưng giờ toàn bộ tài sản của Trần Minh đã mất. Khi nghe điện thoại của Trần Minh, anh đã tìm hiểu và biết về cái chết của vợ anh ta, vì vậy, thêm một đòn để không bị rắc rối là điều tốt nhất.
Hai chiếc du thuyền tiếp tục tăng tốc về phía trước. Bỗng nhiên, từ trong khoang lái, kẻ cầm lái la toáng lên:
– Ông chủ! Ông chủ!
Lữ Ân vội lao vào khoang lái, lão ta trợn mắt lên khi thấy một tảng đen lù lù to tướng đang chắn ngay trước mặt như một tảng băng đen. Chả biết cái khối đó từ đâu ra, vừa nãy giờ hai chiếc du thuyền chạy nghênh ngang trên sông Mêkong rồi ra biển không thấy tàu nào cả, kể cả tàu của Hải quân Việt Nam cũng bị bỏ lại khá xa.
Lữ Ân vội lấy ống nhòm ra xem và hoảng hốt khi nhận ra đó là một chiếc tàu ngầm hạt nhân Ohio của Mỹ, số lượng có hạn trên thế giới. Loại tàu ngầm này có thể mang theo hai mươi tư tên lửa đạn đạo Trident I hoặc mười bốn tên lửa Trident II. Đây là một con “quái vật ” có thể di chuyển với tốc độ hai mươi lăm hải lý mỗi giờ và lặn sâu tới năm trăm mươi mét. Lữ Ân rít lên ba tiếng:
– Châu Gia Kiệt!
Phải, có được những loại vũ khí chiến đấu bậc nhất thế giới này chỉ duy nhất là Châu Gia Kiệt. Thảo nào nãy giờ không thấy tàu bè gì, hóa ra nó di chuyển dưới mặt nước, bây giờ trồi lên chặn ngang du thuyền của Lữ Ân. Lão ta gầm lên:
– Lách sang phải, cân tọa độ!
Chiếc du thuyền lắc lư rồi rẽ ngoặt sang bên phải, chiếc còn lại cũng theo đà nghiêng theo. Nhưng chưa kịp tăng tốc thì trên biển Đông lại nhô lên một khối đen khác. Lần này thì Lữ Ân run lẩy bẩy bởi cái khối đen lù lù trước mặt lại chính là tàu ngầm Kilo của Nga được mệnh danh là ” Hố đen đại dương” bởi nó là loại tàu ngầm có khả năng hoạt động hoàn toàn tĩnh lặng. Kilo được trang bị đến mười tám ngư lôi 533mm và tám tên lửa. Chỉ cần một trong số mười tám ngư lôi ấy được phóng ra thì hai chiếc du thuyền của Lữ Ân cũng tan xác. Hai chiếc tàu ngầm ấy chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến đối phương khiếp sợ rồi.
Trong khi Lữ Ân đang tái mét mặt thì một chiếc trực thăng hạ cánh xuống du thuyền của lão. Bọn phiến quân ào ạt nhảy xuống và cảnh tượng cũng diễn ra tương tự ở chiếc du thuyền của tên người Myanmar. Bọn phiến quân dàn trận trên cả hai du thuyền và hướng mục tiêu vào hai chiếc tàu ngầm sừng sững giữa biển Đông. Bọn chúng lăn một loạt những thùng bom chìm ( Depth charge), một loại bom chống tàu ngầm bằng sóng chấn động khi nổ. Hai chiếc máy bay vừa rồi chỉ chở vũ khí và bọn phiến quân hòng tiêu diệt tàu của Châu Gia Kiệt. Loại bom này có kết cấu đơn giản, chỉ là một thùng chứa thuốc nổ mạnh được đặt một cơ cấu thủy lực để tự phát nổ ở độ sâu nhất định.
Hai chiếc du thuyền tiếp tục tăng tốc hướng về phía tàu ngầm của Châu Gia Kiệt đang nổi trên mặt nước. Lữ Ân gào lên:
– Chuẩn bị thả bom chìm!
Phía bên kia, Hoàng Lâm đang ngồi theo dõi màn hình tín hiệu trên tàu ngầm Ohio, Châu Gia Kiệt gõ gõ tay vào bàn phím trước mặt, khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc. Trong khoang lái duy trì một không khí im lặng. Hai giây sau, Hoàng Lâm lên tiếng:
– Bom chìm sắp được thả xuống!
Châu Gia Kiệt quay sang Khánh Duy:
– Xác định tọa độ bom chìm, phóng UUM – 44 SUBROC!
Loại vũ khí mà anh vừa nhắc tới là một loại tên lửa được phóng từ thân của tàu ngầm. Vốn dĩ nó là loại tên lửa được dùng để đánh các loại tàu chiến ngầm, nhưng Châu Gia Kiệt lại dùng nó để đẩy tan bom chìm của Lữ Ân.
Khi hai chiếc du thuyền cùng lăn bom chìm xuống cũng là lúc làn môi mỏng của Châu Gia Kiệt khẽ nhếch lên:
– Ba – hai – một, phóng!
Thân dưới của tàu ngầm Ohio lập tức mở ra một ô vuông đủ chỗ cho UUM – 44 SUBROC được phóng ra từ một ống phóng chuyên dụng. Khi phát hiện bom chìm, đầu đạn tự tách ra và tự tìm mục tiêu thông qua một thiết bị định vị âm thanh gắn kèm. Một tiếng nổ vang trời dậy đất vang lên, kèm theo đó là một cột sóng cao ngất vút cao lên rồi đổ ập xuống, Lữ Ân cùng bè lũ phiến quân ướt sũng mà vẫn ngơ ngác chưa hình dung nổi chuyện gì đang diễn ra.
Phía du thuyền bên kia, tên trùm người Myanmar ra lệnh:
– Bám sát tàu ngầm, thả ngư lôi, đánh giáp lá cà!
Hiệu lệnh vừa được truyền đi, hàng loạt ngư lôi được bọn phiến quân tập hợp để chờ lệnh phóng. Tốc độ của hai chiếc du thuyền được tăng ở mức cao nhất để bám sát tàu ngầm của Châu Gia Kiệt.
Trên chiếc tàu ngầm Kilo, Triệu Vĩ cười lạnh:
– Đúng là một lũ đầu bò, đem du thuyền đi đánh tàu ngầm ư? Bố cho chúng mày nếm mùi xuống đáy biển mò kim!
Vừa dứt lời, Triệu Vĩ cho chiếc tàu Kilo lặn xuống bốn trăm mét dưới đáy biển. Chiếc phi thuyền của Lữ Ân đang lao vun vút thì bỗng chưng hửng bởi mục tiêu đã mất hút. Hắn ta điên cuồng gào to:
– Thả ngư lôi, tiêu diệt tàu ngầm!
Định vị tọa độ tìm kiếm tàu ngầm mà lão không nghĩ Kilo vốn được xem là một sát thủ thầm lặng bởi nó không hề gây tiếng động khi di chuyển. Vì thế, ngư lôi của Lữ Ân vừa được phóng ra thì Châu Gia Kiệt nói vào bộ đàm:
– Vĩ, phóng Shkval!
Đó là một loại ngư lôi có thể di chuyển với tốc độ tên lửa dưới nước, nó tạo ra một lớp bọt khí phía mũi và quanh thân khiến lớp vỏ kim loại của ngư lôi này hầu như không tiếp xúc với nước. Triệu Vĩ nhận lệnh, bắn Shkval từ ống phóng. Sau khi rời ống phóng, ngư lôi của Triệu Vĩ đã tự kích hoạt động cơ tên lửa và lao thẳng vào ngư lôi của Lữ Ân. Một tiếng nổ ầm vang lên khiến Lữ Ân tái mặt. Khánh Duy khua bàn phím loạn xạ rồi vỗ đùi:
– Cho mày chết!
Tuy nhiên, đúng lúc hai chiếc tàu ngầm của Châu Gia Kiệt tiêu diệt hoàn toàn ngư lôi và bom chìm của Lữ Ân, đang định cho bom nhấn chìm hai chiếc du thuyền đó thì gã người Myanmar gào lên:
– Lên trực thăng, chuẩn bị chiến thuật bầy sói!