Ngỡ anh là cơn gió Chương 39 | Tàn sát lẫn nhau
Sau khi nhận được lệnh mới, nhóm người Myanmar và bọn phiến quân trên hai du thuyền đồng loạt lao vào trực thăng, khiến Lữ Ân và đồng đội trở nên hoảng sợ:
– Chết tiệt! Các ông định làm gì vậy?
Nhưng người Myanmar chỉ cười khinh bỉ:
– Chỉ để ôm tiền đến chết thôi!
Bực tức vì bị bỏ lại, Lữ Ân không kìm được:
– Đại bác ơi! Trực thăng bị bắn rơi, lũ phiến quân dơ bẩn kia!
Trong khi số trợ thủ còn lại của Lữ Ân chỉ có chưa đầy mười người vội vã thực hiện mệnh lệnh. Nhưng trước khi họ kịp làm gì, hai tiếng “ẦM” vang lên cùng với cột sóng khổng lồ đánh tan hai chiếc du thuyền sang trọng thành trăm mảnh vụn, biến Lữ Ân và các trợ thủ trung thành thành con mồi cho cá mập đói khát.
Trong khi đó, Khánh Duy đang nô đùa trên bàn phím, cười thỏa mãn khi nghe tiếng nổ:
– Gia Kiệt! Tên lửa UUM – 44 SUBROC quả là tuyệt vời, chỉ cần một phát là bay cả hai du thuyền. Thật là thú vị!
Châu Gia Kiệt và các thành viên của nhóm FLAMES đã chứng kiến cảnh sát thịt của bọn Lữ Ân, vì vậy họ phóng tên lửa tiêu diệt hai du thuyền để tập trung vào việc loại bỏ các trùm buôn ma túy. Nếu ông Hứa Vĩnh Tiến đại diện cho chính quyền và muốn đảm bảo an ninh cho nhân dân, thì Châu Gia Kiệt đại diện cho chính nghĩa và muốn môi trường kinh doanh của Việt Nam hoàn toàn trong sạch và không chịu sự ảnh hưởng từ bất kỳ thế lực nào.
Trong khi tàu Hải quân Việt Nam đang tiếp tục săn đuổi Lữ Ân, họ nhận ra rằng hai chiếc du thuyền đã chìm xuống đáy biển sau tiếng nổ. Cuộc chiến tiếp tục với sự tham gia của lực lượng không quân. Khi hai chiếc trực thăng của người Myanmar xuất hiện trên bầu trời và nã đạn xuống tàu Hải quân Việt Nam, họ tức giận khi nhìn thấy toàn bộ ma túy và vũ khí hạng nặng cùng với du thuyền chìm sâu xuống đáy biển. Gã trùm người Myanmar rống lên một cách điên cuồng:
– Đừng cần bắn nữa! Hãy thả bom làm cho Hải quân Việt Nam hóa thành tro tàn!
Sau đó, hắn quay sang một trong số những tên trợ thủ đang cố gắng giải mã tín hiệu của tàu ngầm Ohio:
– Có rồi chưa?
Tên trợ thủ đó vừa quét bàn phím vừa lau mồ hôi trên trán:
– Chưa… vẫn chưa xong ạ!
Người đứng đầu tấn công theo kế hoạch “bầy sói” của mình, chỉ đạo các chiếc trực thăng điều động đến và liên lạc với nhau qua bộ đàm:
– Hãy chờ đợi nó lên mặt nước! Thả bom!
Nhưng lúc đó, tên trợ thủ khác đang nghiên cứu tín hiệu của tàu của Châu Gia Kiệt, bắt đầu rơi vào tình trạng hoảng loạn:
– Ông chủ ơi… Hệ thống phát hiện sóng biển không hoạt động nữa!
Người trùm người Myanmar đá mạnh vào tên trợ thủ đó, giận dữ:
– Ngu ngốc! Mọi việc cứ để lại đều không hoàn thành được à!
Tên trợ thủ bị đá ngã, với đôi mắt run rẩy, chiếc trực thăng lướt bay qua, hắn quỳ xuống trước chiếc máy tính:
– Tôi… Tôi sẽ cố gắng làm lại!
Trong khi anh ta tiếp tục tìm kiếm tín hiệu từ tàu của Châu Gia Kiệt, người trùm ra lệnh:
– Tiêu diệt tàu của Hải quân trước!
Trên thực tế, toàn bộ hàng hóa và tiền của chúng đã chìm sâu xuống đáy biển. Hải quân Việt Nam lúc này chỉ còn hỗ trợ cho lực lượng không quân. Tuy nhiên, vì trở nên quá tức giận khi mất trắng tay, tên trùm quyết định cho những tàu còn lại của Hải quân tan thành mảnh vụn theo nguyên tắc “không ăn được thì đạp đổ”. Lúc bọn phiến quân chuẩn bị ném bom xuống tàu của Hải quân, bầu trời bỗng xuất hiện những đốm đen. Tên trùm chưa kịp nhận biết chúng là gì thì đã nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên. Một trong số sáu chiếc trực thăng của bọn phiến quân rơi xuống biển. Lúc này, bọn chúng mới nhận ra rằng những đốm đen đó là máy bay chiến đấu của không quân Việt Nam. Năm chiếc trực thăng còn lại của bọn phiến quân bị vây kín trên bầu trời và chúng buộc phải chiến đấu trên không thay vì tấn công các tàu Hải quân phía dưới. Tên trùm gào lên:
– Chuẩn bị pháo!
Trong lúc phiến quân đang chuẩn bị pháo, máy bay tiêm kích đánh chặn của Không quân Việt Nam đã kích hoạt thiết bị ra đa tầm xa để kiểm soát tín hiệu và tiêu diệt pháo của bọn phiến quân. Tiếng nổ vang vọng trên bầu trời, khiến các máy bay của địch bị hất ra xa, làm tan vỡ vòng vây của Không quân Việt Nam. Năm chiếc trực thăng của bọn phiến quân tiếp tục cố gắng bay lên cao để tấn công, nhưng đồng thời, tên trùm cũng bất ngờ khi nhìn thấy hai chiếc tàu ngầm nổi lên và hai chiếc máy bay hạ cánh, sau đó cất cánh ngay sau đó. Hình ảnh thoáng chốc làm kinh ngạc không chỉ tên trùm mà cả gã trợ thủ cũng không biết đó là gì. Hai giây sau, tên trùm bàng hoàng khi thấy một chiếc F-22 RAPTOR xuất hiện trước mắt. Đó là một loại máy bay tàng hình, được đánh giá là đắt đỏ nhất thế giới hiện nay, được biết đến với biệt danh “chim ăn thịt”. Hắn chỉ kịp lắp bắp:
– Không thể… không thể!
Thì ra, hai chiếc máy bay đó đã hạ xuống tàu ngầm để đón hai nhân vật kỳ cựu – Châu Gia Kiệt và Tô Khánh Duy. Ngồi trên F-22 RAPTOR, Châu Gia Kiệt mặt lạnh như băng, mỉm cười:
– Tri, phóng vòi phun!
Đó là một loại vũ khí cực kỳ hiệu quả và linh hoạt của chiếc máy bay tàng hình này – vòi phun điều khiển vector lực đẩy kết hợp với hệ thống lái để tiêu diệt mục tiêu. Trước khi tên trùm kịp nói gì, một tiếng nổ vang lên, chiếc trực thăng gần nhất bị tiêu diệt. Chiếc F-22 RAPTOR tiếp tục xuất hiện và Châu Gia Kiệt lại nói:
– Duy, nhảy dù xuống để sơ tán lực lượng hải quân lên tàu ngầm!
Tô Khánh Duy, ngồi trên chiếc SU-35, một loại máy bay tiêm kích hiện đại nhất của không quân Nga, ra lệnh cho ba thành viên của nhóm FLAMES:
– Thả dù!
Ba chiếc dù được bung ra từ SU-35, cùng lúc đó, Khánh Duy tiếp tục kích hoạt thiết bị ra đa tầm xa, kết nối với tàu ngầm Ohio của Hoàng Lâm:
– Lâm, mở đường để đón lực lượng Hải quân Việt Nam!
Trên thực tế, việc nhảy dù từ máy bay chiến đấu thường chỉ được thực hiện trong tình huống khẩn cấp. Châu Gia Kiệt hiểu rằng tên trùm Myanmar sẽ phần nào làm hại tàu của Hải quân vì họ tức giận với việc hai du thuyền của họ bị chìm dưới biển, và họ nghĩ rằng Hải quân Việt Nam làm điều này. Ngoài ra, bọn họ cũng muốn tiêu diệt các tàu của Hải quân để thu hút sự chú ý của lực lượng không quân, làm cho họ không thể tập trung vào việc bảo vệ không gian trên. Do đó, Châu Gia Kiệt quyết định rút lực lượng Hải quân sang tàu ngầm và để lại không gian trống trên biển cho bọn phiến quân.
Ba chiếc dù bay ra đã thu hút sự chú ý của bọn phiến quân, ngay lập tức, chúng đã tập trung vào việc tiêu diệt chúng, tưởng rằng việc nhảy dù từ máy bay chiến đấu là một cơ hội để làm hại họ. Tuy nhiên, họ đã nhầm lẫn. Bởi lúc đó, bốn quả tên lửa đã được phóng ra từ bốn chiếc SU-30MK2 của Không quân Việt Nam, khiến bốn chiếc trực thăng của bọn phiến quân trở thành mảnh vụn rơi xuống không trung. Tiếng nổ và tiếng va chạm của kim loại đã tạo ra một âm thanh khó chịu và nhiễu não. Chiếc trực thăng duy nhất còn lại là chiếc máy bay của tên trùm Myanmar. Hắn tái mặt, cùng với phi công, cả hai tràn đầy mồ hôi vì sức mạnh của các tên lửa đã đẩy chiếc máy bay này ra xa.
Bị đẩy vào thế bí, hắn gào lên:
– Thả bom xuống tàu của Hải quân Việt Nam để tạo sự chú ý, rồi tăng tốc thoát thân!
Trong trường hợp cần thiết, chuồn quả là biện pháp cao nhất. Bọn phiến quân, bị kẹt giữa hai chiến cơ siêu hạng của Châu Gia Kiệt và mấy chiếc SU-30MK2 của Không quân Việt Nam, trở nên hoảng loạn và chỉ biết tạo ra một vụ nổ trên biển để làm lạc hướng và cố gắng trốn thoát.
Một tiếng nổ vang lên trên biển, tàu của Hải quân Việt Nam tan tành, nhưng trước khi máy bay của phiến quân có thể thoát thân, một quả tên lửa từ F-22 RAPTOR của Châu Gia Kiệt đã phá hủy mọi hi vọng của họ. Tất cả sáu chiếc trực thăng cùng với chiến thuật bầy sói của tên trùm Myanmar đã tan biến trong khói lửa. Hai chiếc máy bay hiện đại nhất thế giới thoắt ẩn thoắt hiện, rồi biến mất trên bầu trời. Không quân Việt Nam đã quay về căn cứ, trả lại sự yên bình cho bầu trời phía Nam trên biển Đông.
Buổi tối đó, sau khi ăn cơm xong, Linh Đan, cùng với mẹ và Hồng Nhung, đã mở ti vi để xem tin tức, một thói quen hàng ngày mà họ luôn mong chờ. Thông tin trên bản tin thời sự tối nay đã thu hút sự chú ý của cả ba người, tiếng Biên tập viên phát thanh rõ ràng: “Ngày hôm nay, trên không phận và hải phận của Việt Nam đã xảy ra một cuộc đụng độ kinh hoàng giữa Hải quân và Không quân Việt Nam với bọn buôn bán ma túy và vũ khí nặng, có sự tham gia của bọn phiến quân. Trong khi lực lượng Không quân Việt Nam đã hạ cánh an toàn, thì Hải quân Việt Nam, trong đó có một người được xem là “quan phụ mẫu” của nhân dân – ông Hứa Vĩnh Tiến, Chủ tịch thành phố X, đến nay vẫn chưa tìm thấy tung tích. Tất cả tàu của Hải quân Việt Nam đều bị đánh tan tành…”
Câu cuối cùng của cô Biên tập viên khiến những người đang ngồi trước màn hình trở nên choáng váng. Mẹ của Linh Đan chỉ kịp nói hai tiếng “Vĩnh Tiến” rồi rơi vào trạng thái vô thức…