Ngỡ anh là cơn gió Chương 40 | Vân Khánh và gia đình
Linh Đan và Hồng Nhung vội vàng gọi lên:
– Mẹ ơi, mẹ ơi!
Lực lượng cảnh sát luôn túc trực tại nhà cô, họ đã nắm thông tin và luôn cắm người theo dõi sát sao. Nghe tiếng kêu thất thanh, một người mở cửa bước vào:
– Linh Đan, có chuyện gì thế em?
Linh Đan rơi nước mắt:
– Bố… mẹ…
Người cảnh sát nhìn vào tình cảnh trước mắt và hiểu lời cô gái trẻ dù Linh Đan nức nở không nên câu. Người cảnh sát trong trang phục thường dân nói qua bộ đàm:
– Vợ của ông Vĩnh Tiến ngất, đưa xe cấp cứu ngay!
Chỉ sau hai phút, xe cấp cứu đã đưa mẹ con Linh Đan và Hồng Nhung tới bệnh viện X. Mẹ cô ngay lập tức được đưa vào phòng. Linh Đan và Hồng Nhung lo lắng, bấu chặt tay nhau. Người cảnh sát vỗ nhẹ vai cô:
– Em ngồi xuống, chắc chắn sẽ ổn!
Linh Đan nhìn lên với ánh mắt lo lắng:
– Ông ấy… có sao không?
Người cảnh sát nhìn cô với sự động viên:
– Sẽ ổn thôi! Em cứ bình tĩnh!
Chỉ sau một giờ, mọi thứ dường như sụp đổ. Mẹ con cô vẫn ngày ngày nguyện cầu cho bố, không ngờ rằng bố cô lại trực tiếp ngồi trên tàu của Hải quân Việt Nam. Giờ đây, tàu bị tấn công trên biển cả, không biết ai sống, ai chết. Cô cảm thấy mọi thứ xung quanh như một màu đen tối, mọi hy vọng biến thành tuyệt vọng.
Đang ngồi ngơ ngác trước cửa phòng cấp cứu, Linh Đan nghe tiếng gọi:
– Linh Đan, em làm gì ở đây?
Cô ngoảnh lại – là Đặng Minh Quân và Trần Vân Khánh. Một khoảng thời gian ngắn không gặp, nhưng Linh Đan thấy cô xanh xao. Linh Đan không muốn làm rắc rối nên chỉ nói nhẹ nhàng:
– Mẹ tôi ngất xỉu, đang cấp cứu ở đây!
Minh Quân tiến lại gần:
– Mẹ em có sao không?
Linh Đan lắc đầu:
– Tôi cũng không biết, mẹ tôi đang ở trong đó!
Lúc đó, Trần Vân Khánh bỗng chồng lên, đẩy Linh Đan ngã:
– Con điếm, vì mày mà bố tao chết! Tao sẽ giết mày!
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cảnh sát và Minh Quân ngơ ngác một lúc trước khi chạy lại kéo Vân Khánh ra. Mấy ngày nằm trong phòng VIP, Linh Đan biết thông tin về bố mình qua ti vi, cô đau đớn và hoảng sợ. Vân Khánh đổ hết tức giận lên Linh Đan vì liên quan đến vụ truy quét. Linh Đan quá mệt mỏi với mọi chuyện, không có tâm trạng để đối mặt với cô ta. Cô đứng dậy và nhìn Minh Quân:
– Anh đưa vợ sắp cưới về đi, đừng để nó tức giận ở đây!
Minh Quân kéo Vân Khánh ra:
– Em đang làm gì vậy? Nhà chúng ta chưa đủ chuyện à? Em mang thai mà!
Vân Khánh giằng khỏi tay Minh Quân:
– Anh vẫn yêu nó phải không? Tôi chỉ là kẻ thế thân thôi đúng không?
Đồng chí cảnh sát đứng giữa Trần Vân Khánh và Hứa Linh Đan:
– Cô Vân Khánh, xin vui lòng im lặng. Đây là khu vực cấp cứu, ồn ào sẽ gây ảnh hưởng đến người khác. Chuyện bố mẹ của cô không liên quan gì đến ông Hứa Vĩnh Tiến.
Vân Khánh, không biết người đó là cảnh sát vì mặc đồ thường dân, gào lên:
– Ông câm đi! Ông biết điều gì mà dám nói ở đây? Hay là ông cũng bị con cái kia quyến rũ rồi? Nó đã nằm ra sẵn để ông “chơi” chưa?
Lúc này, Linh Đan cảm thấy mệt mỏi và bực tức, bước lại tát Vân Khánh:
– Im đi! Đừng gào lên nữa! Bố cô mất vì ông ta quá tàn ác, gây ra cái chết cho nhiều người, nhiều gia đình. Còn mẹ cô mất vì hậu quả của việc ông ta gây ra. Bố tôi chỉ là người thực thi công lý. Và bây giờ, cô gào lên có ý nghĩa gì? Bố mẹ cô có sống lại không? Nếu cô muốn tốt cho con của mình, làm ơn im lặng. Bố tôi vẫn chưa có tin tức, mẹ tôi đang ở trong phòng đằng kia, cô nghĩ tôi sung sướng lắm à?
Trần Vân Khánh bị tát trước mặt mọi người, càng trở nên tức giận hơn, chỉ vào mặt Linh Đan:
– Con chó cái, tôi nguyền rủa cả gia đình mày chết không còn xác, bị tiêu diệt hết!
Những từ “tiêu diệt hết” vang lên từ miệng Vân Khánh như những lưỡi dao chém vào trái tim đang chảy máu của Linh Đan. Cô không thể sinh con được đâu mà còn nguyền rủa làm gì? Không biết kiếp trước cô đã làm gì mà kiếp này phải gánh chịu những đau khổ như vậy. Cố gắng không để nước mắt tuôn trào, Linh Đan nói:
– Cô về đi! Đừng để tôi phát điên!
Vân Khánh cố lao vào Linh Đan, nhưng Minh Quân giữ lại. Đỗ Hồng Nhung, lặng lẽ từ trước đến nay, nhưng khi thấy Linh Đan bị bắt nạt, tiến tới và tát Vân Khánh hai cái mạnh vào mặt, và la lên:
– Tôi nói với mày rồi, tôi rất không thích mày từ lâu rồi. Ở đây chỉ có mày là con nhỏ làm cho đàn ông mất uy tín. Bố mày cũng liên quan đến vụ làm hại gia đình tôi! Nếu mày còn đứng ở đây làm ồn ào, đụng đến Linh Đan lần nữa thì tôi sẽ không nhẹ nhàng như bạn kia đâu. Đi ra ngoài!
Nhìn vào ánh mắt quyết định của Đỗ Hồng Nhung, Trần Vân Khánh chỉ có thể cúi đầu và rời đi. Minh Quân đưa Vân Khánh về nhà của anh ta tạm thời. Cha mẹ của Minh Quân đã biết về vấn đề của gia đình Vân Khánh, nhưng vẫn giả vờ bình thản khi thấy con trai đưa cô ta về:
– Oh, hai người về chơi mà không báo trước à?
Minh Quân nhìn mẹ:
– Mẹ ơi, nhà Vân Khánh bị niêm phong để điều tra, cô ấy sẽ ở đây mấy ngày để dưỡng thai!
Mẹ Minh Quân nhìn thấy Vân Khánh xanh xao, tóc xơ xác, và thấy dấu vết trên mặt, cô chỉ nói nhẹ:
– Mặt con sao vậy?
Vân Khánh nhấn mạnh:
– Dạ… tôi không cẩn thận và va vào cửa ạ!
Minh Quân nhanh chóng giục mẹ:
– Thôi, cô ấy mệt rồi. Mẹ chuẩn bị thức ăn giúp con, để Vân Khánh nghỉ ngơi chút nhé!
Mẹ Minh Quân gật đầu:
– Ừ, dẫn cô ấy vào phòng nghỉ đi, sau đó con ra đây giúp mẹ chuẩn bị cơm trưa!
Minh Quân gật đầu và dẫn Vân Khánh vào phòng của anh:
– Em nằm xuống nghỉ đi, bác sĩ nói ba ngày nữa quay lại kiểm tra thai nhi vì sáng nay tinh thần của em chưa ổn định!
Vân Khánh gật đầu và nằm xuống giường. Từ một người phụ nữ quen thuộc với cuộc sống xa hoa, bây giờ cô ta không còn gì, chỉ là một con số không tròn trĩnh. Tài sản của cô ta đã bị đóng băng, không còn tiền bạc, không còn tài sản. May mắn là cô có nhà của Minh Quân để ở. Một phần do mệt mỏi, một phần do suốt những ngày qua cô đã khóc nhiều vì chuyện bố mẹ, Vân Khánh nằm xuống và dần dần lạc vào giấc ngủ.
Bất ngờ, cô cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chăm chú. Cố mở mắt ra, Vân Khánh ngạc nhiên khi thấy một đứa bé trắng trẻo, bụ bẫm đang nhìn cô. Cô giơ tay ra, đứa bé lùi ra phía cửa. Vân Khánh hỏi:
– Cháu là ai?
Đó là một bé trai khá đáng yêu, và cũng rất quen thuộc. Đứa bé nhìn cô và cười:
– Vân Khánh, em không nhớ anh à?
Trần Vân Khánh bỗng cảm thấy lạnh buốt từ trong lòng. Mặc dù là buổi chiều mùa hè, nhưng cô cảm thấy lạnh đến tận xương. Cô lắc đầu:
– Tại sao cháu gọi tôi là em?
Đứa bé tiếp tục cười:
– Em cũng quên rồi à? Đã hai mươi năm rồi đấy!
Khi nhìn kỹ hơn, Vân Khánh càng thấy đứa bé quen thuộc hơn. Cô mấp máy môi:
– Cháu là…
Đứa bé lại gần Vân Khánh và nói nhỏ:
– Em cũng quên rồi sao? Chúng ta là anh em song sinh. Khi ở trong bụng mẹ, chúng ta đã rất hạnh phúc, luôn mong chờ được ra ngoài chơi. Anh ra trước em vài phút, nhưng…
Vân Khánh cố nhớ nhưng tất cả chỉ là một màn sương mờ mịt:
– Nhưng… làm sao…
Bé trai chuyển ánh mắt và thở dài:
– Mẹ nói chỉ có con gái mới giúp được sự nghiệp của bố đi lên, nếu là con trai sẽ phá hỏng sự nghiệp ấy… em nhớ không? Khi mẹ nói vậy với bố, chúng ta đã lo lắng… rồi… bố mẹ đã bỏ anh lại trong bãi rác, chỉ nuôi em. Anh lạnh lắm… Vân Khánh… anh rất lạnh… Sau đó cũng có người nhìn thấy anh… nhưng đã quá muộn rồi… anh đã cứng đơ người. Giờ anh đang ở chùa, em lên chùa với anh đi… ở đó có ăn ngon, mặc ấm và nghe Kinh Phật…
Vân Khánh lắc đầu:
– Không… không…
Đứa bé mở mắt, từ trong đôi mắt tròn nhỏ chảy ra hai dòng máu đỏ tươi, và bắt đầu đi lại gần Vân Khánh:
– Con của em… không thể ở đây… đi với anh… hãy rời khỏi đây… nếu không, sự nghiệp của bố sẽ không bao giờ thành công được. Hãy đi… Vân Khánh… đi với anh…
Đứa bé mặt đầy máu, nắm chặt tay của Vân Khánh. Cô giãy giụa, khóc lóc:
– Xin anh… cứu tôi…
Chiều tà, Trần Vân Khánh giật mình trên giường cũ, đứa bé đã biến mất, nhưng cô vẫn cảm nhận được vết bầm trên cổ tay mình. Cô đầm mình trong mồ hôi, ánh mắt rờn ra ngoài cửa sổ:
– Có lẽ nào…