Ngỡ anh là cơn gió Chương 41 | Từ bỏ đứa bé của Vân Khánh

18/02/2024 Tác giả: Hà Phong 416

Vân Khánh quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm đứa bé mà vẫn không thấy bóng dáng, nhưng những lời nói đó vẫn vang vọng trong tai, làm cho cảm giác của cô vẫn thực sự, với việc có vết thâm tím trên cổ tay làm Vân Khánh rùng mình. Cô không nhớ được những gì đã xảy ra trong bụng mẹ, nhưng lại cảm thấy gần gũi với đứa bé ấy. Vân Khánh vô ý đặt tay lên bụng, cảm giác lo lắng và bất an trỗi dậy. Hình ảnh của Hứa Linh Đan và những lời hỏi nhẹ nhàng từ Minh Quân khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Nếu Hứa Linh Đan không hiện diện, thì Đặng Minh Quân sẽ chỉ là của Vân Khánh một mình. Hiện tại, gia đình của anh là nơi duy nhất mà cô có thể dựa vào, nơi cô tìm sự che chở. Trong vài ngày qua, cô đã gọi điện cho bạn bè nhưng không ai quan tâm đến cô. Đúng là khi giàu có, nhiều người sẽ quan tâm, nhưng khi mất hết thì không ai lại để ý. Nói chung, Minh Quân không phản bội cô, vẫn ở bên cô trong lúc này. Vì vậy, cô quyết định tiếp tục ở lại và suy nghĩ về tương lai. Dù chỉ có một mảnh gỗ cho kẻ đuối nước đề bám, nhưng vẫn còn hơn là chìm trong cảnh tồi tệ.

Vân Khánh lẩm bẩm:

– Hứa Linh Đan, sớm muộn cũng sẽ phải trải qua mọi khó khăn như tôi thôi… nhưng tôi sẽ không để cô yên bình đâu…

Ánh mắt đầy ác ý của Vân Khánh nhìn ra những tia nắng hè ngoài vườn. Bỗng điện thoại của cô bắt đầu reo, nhìn thấy số điện thoại lạ, Vân Khánh do dự một chút trước khi nhấn nghe:

– A lô, ai đó à?

Phía kia, một giọng nam cười khẩy vang lên:

– Em yêu, đang ở nhà chồng sắp cưới hả?

Vân Khánh đột nhiên tái mặt, giọng nói của cô trở nên lắp bắp:

– Anh…anh.. điên hay sao mà lại gọi cho tôi? Tôi đã nói rồi, chỉ khi nào cần tôi mới gọi mà?

Giọng của người kia vang lên:

– Em yên tâm đi, anh biết em cần thời gian để nghỉ ngơi mà. Em đang mang thai con cháu của họ Đặng, không lẽ giờ này lại bắt em ra làm việc nặng nhọc sau cú sốc gia đình?

Vân Khánh khẽ rít lên:

– Anh im đi! Anh muốn gì thế?

Người đàn ông kia cười tươi:

– Chỉ có em hiểu anh. Anh đói thuốc, em có thể…

Trần Vân Khánh gằn giọng:

– Anh điên hả? Nhà tôi bị niêm phong rồi, anh đã quên à?

Người đó vẫn cười:

– Em còn chỗ riêng để cất đấy. Chỉ cho anh đi, anh sẽ để em vĩnh viễn làm dâu thảo vợ hiền nhà họ Đặng. Còn nếu không thì…

Vân Khánh trợn mắt:

– Anh định làm gì?

Gã kia cười phá lên:

– Em quên những khoảnh khắc mặn nồng của chúng ta rồi sao? Những lần hút cỏ, chúng ta đã phê thuốc và phê nhau như thế nào, ta đã cùng phê, cùng hòa quyện ha ha…

Vân Khánh nghiến răng:

– Anh im ngay! Lộ ra là cả nhóm chết sạch bây giờ!

Tên kia mỉa mai:

– Em chết vì đã lừa dối cả nhà họ Đặng chứ anh thì không sao cả! Dòng họ danh giá như thế mà…

Trần Vân Khánh run lên:

– Tôi xin anh đấy…tôi đủ rắc rối rồi…

Gã đàn ông không cười nữa mà chỉ ngáp ngắn:

– Lật bài đi em, chỉ cần em nói nơi giấu thuốc, anh sẽ im lặng…

Trần Minh, cha của Trần Vân Khánh, là người đã cho phép Lữ Ân sử dụng ma túy và giấu nó trong nhà vì ông tin rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nhưng ông không ngờ rằng chính con gái của mình cũng bị cuốn vào cạm bẫy của ma túy. Trần Vân Khánh chưa phải là một nghiện cỏ nặng, nhưng đã thường xuyên sử dụng. Người đàn ông gọi điện cho cô ta là Hải Dương – một kẻ nghiện ngập nhưng lại có vẻ ngoài trắng trẻo, lịch lãm, dễ dàng lừa dối người khác. Do đã quen biết Vân Khánh, anh biết cô đã lấy trộm ma túy của cha mình và ẩn nó đi để sử dụng và bán lẻ cho những người nghiện. Tuy nhiên, Hải Dương không biết chính xác Vân Khánh đã giấu ma túy ở đâu. Cả hai đã thường xuyên sử dụng ma túy tại quán bar và đã có nhiều lần cùng nhau kích động. Vân Khánh thậm chí đã nuôi sống Hải Dương. Nhưng khi gia đình Vân Khánh tan nát, Hải Dương buồn bã. Tuy nhiên, anh ta biết rằng Vân Khánh vẫn còn giấu một số ma túy từ trước đó. Do đó, anh ta tìm đến Vân Khánh để đe dọa và tìm kiếm ma túy.

Trần Vân Khánh suy nghĩ một lúc trước khi nói:

– Tôi cần bạn giúp một việc, sau đó tôi sẽ cho bạn biết chỗ ẩn ma túy!

Không biết mình có thai hay không, Vân Khánh vẫn sử dụng cỏ. Từ khi biết mang thai, cô đã cố gắng kiềm chế. Thực ra, Vân Khánh chỉ là người thích vui vẻ, không phải là nghiện nặng, nên sau một tuần kiềm chế để tìm hiểu cưới Minh Quân, cô quên được ma túy.

Cuộc điện thoại kết thúc sau khi Vân Khánh đề cập đến việc cần sự giúp đỡ của người đó. Cô bước ra khỏi giường và đi ra ngoài hít thở không khí. Khi đến gần phòng khách, cô nghe tiếng mẹ Minh Quân đang trò chuyện với anh ta trong phòng ngủ của bà:

– Nhìn con ấy ra sao, giờ nhà nó đâu còn gì sất!

Minh Quân thở dài:

– Cô ấy đang mang thai với tôi. Tôi đang rối bời, tưởng sẽ có tương lai sáng lạng, nhưng mọi thứ đều thay đổi…

Vân Khánh giấu sau tường nghe lén. Tiếng mẹ Minh Quân vang lên:

– Nếu tôi biết trước, tôi sẽ cho con cưới Linh Đan, bố nó đã có thể vinh danh là anh hùng, nhà cửa cũng được. Nhưng nhà của Vân Khánh tan tành như kẻ tội đồ, đáng xấu hổ.

Minh Quân trách móc:

– Ai mà mẹ lại chê Linh Đan thế?

Mẹ anh ta thở dài:

– Tôi cũng không biết, khoảng mười ngày trước khi con đưa Linh Đan về, Vân Khánh đã đến đây. Nó nói với tôi rằng bố Linh Đan sẽ không bao giờ được bầu cử, và nói rằng bố nó đang làm chức vụ lớn hơn một cấp, còn Linh Đan lại là một tiểu thư kiêu căng. Con nghĩ, có bố mẹ nào không ưa Linh Đan không?

Minh Quân lắc đầu:

– Linh Đan không kiêu căng chút nào. Lần đầu tiên tôi đưa Vân Khánh về, mẹ và cô ấy tỏ ra đã quen biết từ trước. Tôi thực sự ngưỡng mộ Linh Đan, cô ấy đã vượt qua mọi thứ một mình…

Bà mẹ lắc đầu:
– Thôi, để nó ở đây một thời gian nữa, vài ba ngày sau rồi tống nó đi. Lên quê họ nói chuyện, bàn ra mệt đầu lắm. Bố mẹ mình cả đời trong sạch, đừng để mấy đứa con gái làm xấu danh dự. Con trai giỏi giang, đẹp trai rồi, thiếu gì người theo đuổi trên phố!
Trần Vân Khánh đứng ngoài cửa mà không biết rằng nước mắt của mình đã rơi từ lúc nào. Hóa ra họ chẳng yêu thương cô gì cả, họ chỉ nhìn vào tiền bạc và khi mất đi, tình thương cũng tan biến. Nhưng cũng không trách được họ, vì cô đã tự tạo ra cảnh này, đã vuốt ve tin đồn về Hứa Linh Đan, đã quá tin vào tài sản của bố mình. Cô đã mơ mộng về tương lai làm dâu hiền dâu thảo. Vân Khánh không ngờ một ngày, mọi thứ sẽ không còn gì, thậm chí cả người họa cuối cùng cũng không còn. Cô không ngờ rằng một ngày, mặc dù không thể đến gần Linh Đan, họ vẫn tốt với cô ấy. Tại sao cô lại luôn thua Linh Đan? Tại sao?
Bước vào phòng, Trần Vân Khánh ngồi lặng lẽ, nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng mờ nhạt của chiều hè khiến trái tim cô cảm thấy chán nản hơn. Vân Khánh quyết định gọi lại số điện thoại vừa rồi. Khi máy bên kia nhấc, cô nói ngay:
– Khi nào bắt đầu?
Giọng của người đàn ông trả lời:
– Ba ngày nữa, phải chuẩn bị. Ba ngày này anh sẽ đến lấy thuốc!
Trần Vân Khánh gật đầu rồi tắt máy, nhưng cô không dám ngủ vì sợ ác mộng.
Ba ngày sau, Minh Quân đưa Vân Khánh đến bệnh viện X để khám thai. Trong những ngày ở nhà Minh Quân, cô đã cố tỏ ra ngoan hiền để lấy lòng bố mẹ anh ta, nhưng Vân Khánh biết họ dần trở nên lạnh nhạt với cô. Cô đợi ngày hôm nay, hi vọng đứa bé sẽ là trai để họ không buộc cô phải rời xa con, ít nhất là vì đứa cháu thế hệ tiếp theo. Sau khi mọi thứ kết thúc, cô sẽ tính toán với gia đình này…
Máy siêu âm chạy trên bụng của Vân Khánh. Bác sĩ dò đi dò lại kỹ lưỡng, rồi bỗng thở dài:
– Cháu đi cùng ai?
Vân Khánh ngạc nhiên:
– Có gì ạ?
Bác sĩ gỡ kính và nói:
– Cha của đứa bé có ở đây không?
Vân Khánh gật đầu:
– Có ạ!
Bác sĩ nhìn cô rồi nói:
– Vậy mời ông vào đây đi!
Khi Minh Quân vào, chào bác sĩ và ngồi xuống, bác sĩ lưỡi bò:
– Hai ông bà bình tĩnh nhé! Chị vừa đo độ mờ da gáy và kiểm tra di truyền thai nhi. Chúng tôi nghĩ… hai ông nên cân nhắc việc từ bỏ đứa bé!
Vân Khánh và Minh Quân đều tròn mắt:
– Cô nói gì thế?
Bác sĩ thở dài:
– Vì…đây là…một quái thai!

Bài viết liên quan