Ngỡ anh là cơn gió Chương 42 | Vân Khánh ra đi

18/02/2024 Tác giả: Hà Phong 160

Vân Khánh nhanh chóng đứng dậy, rung lắc vai bác sĩ:

– Thưa bác sĩ, em xin lỗi, nhưng em tin rằng con của em vẫn ổn. Em không tin điều gì bác sĩ nói…

Bác sĩ có phần bối rối:

– Xin hãy bình tĩnh, cháu ơi…

Vân Khánh tiếp tục phàn nàn:

– Chỉ vài tuần trước, con của tôi vẫn khỏe mạnh, làm sao bây giờ lại có vấn đề? Liệu có phải bà nội của con mắc bệnh tâm thần không?

Bác sĩ, có vẻ hiểu những lo lắng của người như Vân Khánh, ngồi lại và nói nhẹ nhàng:

– Xin hãy giữ điều độ, chúng ta chỉ có thể xác định các dị tật thai nhi vào thời điểm này. Có nhiều nguyên nhân cho việc này, có thể do yếu tố di truyền, hoặc do mẹ sử dụng các chất kích thích… hoặc còn nhiều lý do khác nữa.

Minh Quân ôm Vân Khánh và dẫn ra ngoài:

– Em, hãy để mọi thứ từ từ thôi…

Sau đó anh quay lại bác sĩ:

– Xin lỗi vì sự hiểu lầm, chúng tôi sẽ đi ngay!

Bác sĩ gật đầu, thấu hiểu:

– Không sao cả, hãy dẫn vợ anh về!

Minh Quân đỡ Vân Khánh ra khỏi khu vực khám bệnh:

– Em sao rồi? Chúng ta có thể kiểm tra ở nơi khác nếu cần!

Trần Vân Khánh dường như không tin vào những gì vừa nghe, ánh mắt mơ hồ hướng về phía trước. Trong khi bệnh viện vẫn đông đúc, cô tiếp tục bước đi với ánh mắt trống rỗng. Bất ngờ, cô cảm thấy lạnh toát khi thấy đứa bé hôm trước đứng trước mặt. Bé trai đó giơ tay về phía cô:

– Vân Khánh… đi với anh… đi với anh…

Vân Khánh tái mét, ánh mắt lộ rõ nỗi sợ hãi. Cô mở miệng nhưng không nói nên lời. Đứa bé tiếp tục giơ tay về phía cô:

– Anh đã nói rồi… con em không thể đến với thế giới này… mẹ con em đi cùng anh lên chùa đi…

Vân Khánh lắc đầu mê man:

– Không… không…

Minh Quân vẫn giữ tay cô khi họ ra khỏi khu vực khám bệnh:

– Vân Khánh, bố em… có phải… sử dụng… ma túy không?

Vân Khánh nhìn Minh Quân với ánh mắt mơ hồ, sau đó chỉ về phía đứa bé:

– Đó… đó là người đã làm hại con em…

Giọng của đứa bé vang lên:

– Vân Khánh, tại sao em nói như vậy? Đó là cháu của anh, anh không thể làm hại cháu mình được. Hãy rời đi, đừng làm việc ác nữa… hãy đi cùng anh lên chùa đi…

Minh Quân nhìn sang Vân Khánh:

– Em nói về ai vậy?

Vân Khánh nhìn đứa bé mơ hồ:

– Là… là người ấy…

Rồi cô cố gắng thoát khỏi tay Minh Quân, lao về phía đứa bé:

– Mày cút đi! Cút đi!

Minh Quân vội đuổi theo:

– Vân Khánh, dừng lại! Em đuổi ai vậy?

Trần Vân Khánh vẫn đuổi theo đứa bé trên hành lang bệnh viện và đột ngột lao vào một chiếc taxi đang đưa bệnh nhân từ cổng. Người lái bất ngờ phanh kịt lại. Vân Khánh ngã ra đất, không tỉnh táo, máu chảy ròng ra.

Đặng Minh Quân nhìn vụn vỡ trước mắt, hoảng loạn ôm lấy Vân Khánh:

– Vân Khánh! Vân Khánh!

Rồi anh ôm cô lao vào phòng cấp cứu:

– Giúp cô ấy, cô ấy đang mang thai!

Khi Vân Khánh được đưa vào trong, Minh Quân nghe thấy tiếng bác sĩ:

– Băng huyết rồi!

Trong căn nhà của Linh Đan, sau khi được xuất viện vài ngày trước, mẹ của Linh Đan được đưa về nhà để nghỉ dưỡng. Đã hai ngày trôi qua mà vẫn chưa có tin tức gì về ông Hứa Vĩnh Tiến. Ngôi biệt thự trước đây luôn rộn ràng tiếng cười, nhưng giờ đây trở nên yên lặng và u ám. Kể từ khi chồng ra ngoại thành công tác, mẹ Linh Đan dành thời gian hàng ngày để tập trung tụng kinh niệm Phật ở tầng ba, hy vọng rằng mọi điều sẽ được an lành. Sáng nay, sau khi kết thúc nghi thức, bà đi xuống nhà và phát hiện ra con gái đang trò chuyện với hai cảnh sát. Mẹ Linh Đan nhanh chóng tiến lại và hỏi:

– Chào các chú, có tin tức gì về chồng tôi không?

Một trong hai cảnh sát trả lời hơi lưỡng lự:

– Thưa bà, sáng nay, lực lượng Hải quân đã trở về thành phố X. Họ là những người trên những chiếc tàu cuối cùng thoát khỏi vụ nổ. Họ cho biết đã có một chiếc tàu ngầm xuất hiện kịp thời để cứu họ trước khi tàu Hải quân Việt Nam bị nổ. Nhưng những người trên chiếc tàu ngầm lại không tiết lộ danh tính của mình. Ban đầu, các cảnh sát còn nghĩ rằng họ bị bắt cóc. Nhưng sau đó, họ được chăm sóc, tắm rửa và hôm nay được đưa về thành phố. Tuy nhiên, trong số những người trở về, không có chồng của bà và trợ lý Hoàng Kim, vì họ đã ở trên tàu chỉ huy nổ tại sông Mêkong trước đó.

Sự im lặng bao trùm không gian, mỗi tiếng thở cũng trở nên rõ ràng. Mẹ Linh Đan không khóc nữa, có lẽ bà đã khóc quá nhiều trong vài ngày qua. Lúc này, sau những tháng ngày cầu nguyện, tâm hồn bà trở nên yên bình hơn. Bà nhìn hai cảnh sát và nói:

– Cảm ơn các chú, có lẽ…

Một trong số cảnh sát giải thích:

– Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Nhưng bà và cô con gái hãy hiểu, sông Mêkong rất lớn và cảnh sát cần thời gian để tìm kiếm. Hãy giữ bình tĩnh và chờ đợi, có thể sẽ có kết quả tích cực…

Linh Đan không tin vào những gì nghe được. Cô không thể ngờ rằng cuộc gặp gỡ với cha lại diễn ra trong bầu không khí ảm đạm như vậy, và có thể đây sẽ là lần cuối cùng. Cha đi công tác nhưng lòng cô không yên vì lo lắng cho mối quan hệ giữa cô và Gia Kiệt, lo cho người vợ mình yêu quý… Cô nhìn hai cảnh sát với vẻ mê hoặc:

– Các chú… ông bố của tôi có thể…

Cảnh sát trả lời:

– Hãy giữ bình tĩnh, chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm. Mặc dù Trần Minh và Lữ Ân đã qua đời, nhưng chúng tôi không bỏ cuộc. Tuy nhiên, bà và con gái hãy cẩn thận và kiên nhẫn…

Sau khi cả hai cảnh sát rời đi, ba người vẫn ngồi im lặng trên ghế. Một lúc sau, mẹ Linh Đan nói:

– Bây giờ chỉ có thể chờ đợi thôi. Các con lên phòng nghỉ đi!

Cả hai đều tuân theo và nhắc mẹ nên nghỉ ngơi, vì hiện giờ, bất kỳ lời nào cũng chỉ khiến mẹ lo lắng thêm.

Tuy nhiên, khi mở cửa phòng, Linh Đan đã ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn học của cô, cửa sổ mở toang. Người này trông như một người có học thức, nhưng khi nhìn kỹ thì đôi mắt của anh ta phản ánh màu u tối. Anh ta đầy xăm trổ và trên tay còn nhiều vết thương giống như những người nghiện mà cô đã từng thấy trên ti vi. Người đó nhếch mép nhìn Linh Đan và Hồng Nhung:

– Chào hai cô gái xinh đẹp!

Sau một chút bất ngờ, Linh Đan nhăn mày:

– Anh là ai? Tại sao lại vào phòng của tôi?

Gã ta đi qua lại nhìn Linh Đan:

– Hehe, hai em xinh đẹp như thế này, phí thật đấy nhỉ? Hay là trước khi ta tiễn hai em về với tổ tiên, chúng ta làm một chút vui đã…

Linh Đan đẩy anh ta ra:

– Ra khỏi đây ngay!

Gã ta cười lớn:

– Tôi đến đây để giải quyết việc của Hứa Linh Đan!

Hồng Nhung im lặng nhìn chằm chằm gã đàn ông, sau đó lên tiếng:

– Tôi nhớ rồi, anh là Hải Dương, thường xuyên ghé quán bar chơi ma túy. Nói đi, ai sai anh đến đây?

Hải Dương hơi sững người nhưng sau đó cười khẽ:

– Em nhớ tôi à, quan sát kỹ thế?

Vừa nói, hắn rút ra từ trong người một con dao bấm, gằn giọng:

– Đẹp cũng phải chết!

Linh Đan, lâu nay luôn cảnh giác và am hiểu võ thuật, không mặc những bộ váy dễ thương mà thay vào đó là những bộ đồ thoải mái khi ở nhà. Nhưng đây là phòng riêng của cô, không phải phòng tập nhưng vẫn sạch sẽ và gọn gàng.

Nhìn thấy con dao trong tay Hải Dương, Linh Đan lùi lại hai bước để lấy đà, rồi đột ngột tung một cú đá, con dao bấm rơi xuống sàn nhà, kêu lạnh lùng. Hải Dương hơi ngừng lại nhưng sau đó nhanh chóng nhặt con dao lên và lao vào tấn công Linh Đan.

Hứa Linh Đan và Đỗ Hồng Nhung đẩy lưng vào nhau rồi cùng lao lên, khiến Hải Dương hơi lúng túng. Bởi anh ta không nghĩ rằng Linh Đan có võ, và cũng không ngờ cô lại có sự hỗ trợ của Hồng Nhung. Trong ba ngày qua, anh đã tìm hiểu kỹ về ngôi biệt thự này để tìm cách đột nhập. Và hôm nay, khi cảnh sát đã rút lui, Hải Dương đã tìm cách vào đây thông qua cửa sổ và thang dây. Nhưng từ thái độ của Hứa Linh Đan, có vẻ như cô không phải là người dễ bị lừa dối như Vân Khánh nói. Ngạc nhiên một chút, Hải Dương tiếp tục rút ra một cây côn và bắt đầu tấn công. Trong không gian hẹp của phòng ngủ, việc ra đòn trở nên khó khăn. Linh Đan xoay một cú, dùng một chân làm trụ, nghiêng người một góc bốn mươi lăm độ để tránh côn rồi bất ngờ tung một cú đấm vào mặt trái của Hải Dương. Bởi vì hắn cầm cả côn và con dao, Linh Đan quyết định nhằm vào mặt. Hắn bị đánh trúng, càng trở nên tức giận hơn, hắn ném con dao về phía Linh Đan rồi đạp vào Hồng Nhung. Hồng Nhung nhanh chóng tránh được cú đá của Hải Dương, sau đó bất chợt ném một chiếc đèn học vào con dao, làm cho nó lệch hướng và cắm sâu vào giường.

Hứa Linh Đan nhanh như chớp bật người đạp cả hai chân vào Hải Dương, khiến anh ta ngã lăn ra phía bàn học của cô. Đỗ Hồng Nhung vội vã lấy con dao từ trên giường, đặt một chân lên cánh tay của Hải Dương, khiến chiếc côn rơi xuống sàn. Một tay cầm con dao, cô đặt nó vào cổ Hải Dương:

– Nói đi, ai sai mày đến?

Không muốn làm mẹ tỉnh giấc, Linh Đan không dám nói to. Phòng của cô ở tầng ba, gần phòng mẹ hay niệm Phật. May mắn là hôm nay mẹ cô đã xuống tầng một nghỉ rồi. Linh Đan đẩy chiếc côn sang một bên và đạp lên cánh tay còn lại của Hải Dương, khiến anh ta bị kẹp nửa người nằm trên bàn, hai tay bị chân của Linh Đan và Hồng Nhung dẫm lên. Không có đường thoát, Hải Dương lắp bắp:

– Là… Trần Vân Khánh…

Hồng Nhung nhếch môi:

– Lại là con chó đó. Được, tao tha cho mày. Về nói với con chó Vân Khánh là bọn tao đang chờ nó! Tốt nhất muốn giữ mạng thì tự tìm đến, đừng nhờ vả ai hết!

Sau khi nói xong, Hồng Nhung còn tát hai cái vào mặt Hải Dương rồi thả ra. Anh ta không dám ở lại, lần lượt lồm cồm chui qua cửa sổ và leo xuống thang dây.

Chạy tới công viên gần nhà Linh Đan, Hải Dương vẫn chưa hết bàng hoàng. Hai cô gái không chỉ xinh đẹp mà còn ra đòn quyết định như những người chuyên nghiệp. Anh may mắn đã giữ được mạng sống. Vội vàng lấy điện thoại, Hải Dương gọi cho Vân Khánh:

– Mẹ kiếp, Vân Khánh, sao mày không nói mày có võ?

Ở bên kia đường truyền, Minh Quân thấy điện thoại Vân Khánh reo lên, cầm lên nghe thì không kịp nói gì thì đã nghe tiếng Hải Dương hỏi lại:

– Anh là ai?

Hải Dương biết Minh Quân đang nghe máy, nhưng không còn thời gian giả vờ nữa, vội hỏi:

– Trần Vân Khánh đâu?

Minh Quân nhếch môi:

– Cô ấy chết rồi!

Bài viết liên quan