Ngỡ anh là cơn gió Chương 43 | Hải Dương tự sát
Minh Quân vừa phát biểu, Hải Dương thì lặng im, khuôn mặt đầy biểu cảm. Sau một khoảnh khắc, hắn ngạc nhiên hỏi lại:
– Anh nói gì vậy? Ai đã qua đời?
Minh Quân trả lời không quá lặp lại:
– Trần Vân Khánh đã ra đi rồi!
Lời xác nhận của Minh Quân khiến Hải Dương bàng hoàng. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Hải Dương cảm thấy sự mất mát. Hắn đã từng trải qua nhiều gian khổ: không gia đình, không nơi nương tựa, cuộc sống lang thang, vô định, thậm chí là đánh đấm và trộm cắp. Cho đến khi hắn bị lôi kéo vào thế giới ma túy, nhưng không có đủ tiền để tiếp tục, hắn quyết định làm việc cho các ông trùm để kiếm tiền và thỏa mãn thú vui trắng đen đó. Nhờ công việc này, hắn được ăn mặc chỉn chu hơn, và dành nhiều sự chú ý đến diện mạo. Vào một ngày, hắn tình cờ gặp Trần Vân Khánh say rượu ở quán bar. Hắn bị quyến rũ bởi vẻ đẹp của Vân Khánh và bắt đầu tìm hiểu, làm quen, sau đó là việc xin số điện thoại của cô. Từ sự giao tiếp ban đầu như trêu đùa, họ dần trở nên quan tâm và chia sẻ, hai con người với hai nền tảng cuộc sống khác biệt: một là kẻ vô gia cư lang thang và một là tiểu thư giàu có nhưng cảm thấy cô đơn và rỗng tuếch do bố mẹ cô ta chỉ quan tâm đến tiền bạc. Họ gặp nhau, giao tiếp và dùng lợi dụng nhau. Những lần tiệc tùng, những lần mê đắm, những lần hạnh phúc… Và giờ đây, khi nghe tin Vân Khánh đã qua đời, Hải Dương cảm thấy lòng xót xa. Có vẻ như hắn tiếc nuối về việc chưa kịp phát hiện ra bí mật về ma túy, và hắn chưa thể hoàn thành sứ mệnh mà Vân Khánh đã giao cho mình. Đây không phải là hối tiếc, mà là sự nhận ra một sự mất mát không thể nào đặt tên được. Đây là lúc hắn nhận ra sự quý trọng của điều mà mình đã bỏ lỡ vì không biết giữ chặt. Lần đầu tiên, trong suốt cuộc sống, Hải Dương đã rơi lệ, biểu hiện của sự tiếc nuối. Hắn tiếp tục hỏi Minh Quân:
– Tại sao? Còn đứa bé đó…
Minh Quân trả lời không chút cảm xúc:
– Đâm vào taxi… băng huyết…Anh là ai?
Hải Dương không đáp lại, giọng nói run run:
– Cô ấy…bây giờ ở đâu ?
Minh Quân trả lời không mấy quan tâm:
– Ở nhà xác bệnh viện X, không có ai nhận.
Hải Dương tắt điện thoại và ngay lập tức lao đến bệnh viện X. Một cô gái từng là tiểu thư giàu có, nay không còn gì, và thậm chí cả xác cũng không có ai nhận nữa. Cuộc đời có lẽ là một chuỗi sự kiện, và khi ta bất chấp mọi thứ để theo đuổi nó, đến một lúc nào đó, ta sẽ nhận ra rằng ta đã đánh mất những giá trị quý báu vì tiền bạc và dục vọng, nhưng đôi khi đã quá muộn để lĩnh hội điều đó…
Khi Hải Dương đến nhà xác của bệnh viện X, anh nhận ra Đặng Minh Quân đang ở đó. Khuôn mặt của anh trở nên ảm đạm hơn. Mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng, chỉ trong một khoảnh khắc, Minh Quân từ người được mọi người ngưỡng mộ, con rể của quan trọng, có một vị trí vững chắc trong xã hội, lại trở về với tư cách của một sinh viên mới ra trường, nghèo đói. Việc Minh Quân liên quan đến Trần Vân Khánh không phải là vì tình yêu sâu đậm, mà chỉ vì sự tham vọng leo lên, trong khi Vân Khánh thì chỉ ham của lạ, kể cả khi đó là những thứ mà người bạn thân từng sở hữu. Mối quan hệ giữa Minh Quân và Vân Khánh được định nghĩa bởi việc Minh Quân làm người thay mặt Hứa Linh Đan trong việc đối đầu với cô, mặc dù điều này không phải là tình yêu.
Minh Quân nhớ rõ, sau khi Vân Khánh được đưa vào phòng cấp cứu, một bác sĩ đã tiến lại và hỏi anh:
– Anh là chồng của bệnh nhân phải không?
Minh Quân đã lắc đầu:
– Không, không phải!
Bác sĩ nhăn mày:
– Tôi nhớ không nhầm là anh đã đưa cô ấy vào đây và còn biết rằng cô ấy đang mang thai?
Minh Quân gật đầu:
– Đúng, nhưng tôi không phải là chồng cô ấy, cũng chẳng phải là họ hàng của cô ấy, chỉ là người quen thôi!
Minh Quân đã nghĩ rằng ngay cả nếu Vân Khánh sống sót, đứa bé cũng không thể sống. Không có tình yêu, không có sự ràng buộc, tốt nhất là kết thúc mọi thứ một lần cho xong. Nhưng bác sĩ lại nói:
– Vậy anh có thể thông báo cho gia đình của cô ấy được không? Chúng tôi rất tiếc là không thể cứu sống cô ấy. Cả cô ấy và đứa bé trong bụng… đã không còn nữa…
Bố mẹ của Vân Khánh không còn, không biết phải làm sao. Minh Quân nghĩ rằng cũng không có ai trong gia đình của cô ta, vì cô ta chưa bao giờ nói với anh về bất kỳ ai trong gia đình của mình. Vì không thể tìm thấy người thân, thi thể của Trần Vân Khánh đã được đưa xuống nhà xác của bệnh viện.
Khi Hải Dương đến, anh hỏi Minh Quân:
– Vân Khánh ở đâu?
Minh Quân đưa điện thoại của Vân Khánh cho Hải Dương rồi chỉ vào phía trong:
– Trong đó!
Hải Dương được phép vào và nhìn thấy Vân Khánh lần cuối. Bước vào căn phòng lạnh lẽo, cảm giác lạnh buốt xen lẫn với không khí đáng sợ khiến Hải Dương sợ hãi. Anh không cần nhìn lâu để nhận ra Vân Khánh, vì cô được đặt trên một chiếc giường sắt lạnh lẽo, được phủ một tấm vải trắng. Bỏ qua mọi thứ, Hải Dương tiến lại và nhẹ nhàng lật tấm vải che mặt. Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Khánh bây giờ tái nhợt, đôi môi tím tái và lúc đó, Hải Dương bất ngờ khi thấy đôi mắt của cô mở ra, trống trải, trắng xoá. Một lúc sau, sau cảm giác kinh hoàng, Hải Dương không kìm được nước mắt và lần đầu tiên, anh thốt lên những lời tử tế:
– Vân Khánh ơi, anh đã đến đây đấy! Anh thực sự xin lỗi vì không thực hiện được nhiệm vụ tiêu diệt Hứa Linh Đan. Sao em không nói cho anh biết rằng cô ấy là một võ sĩ? Em đi rồi, và con của chúng ta cũng ra đi theo. Anh sẽ sống ra sao đây khi không có ai bên cạnh? Vân Khánh, em là người duy nhất mà anh có thể nói chuyện, người duy nhất luôn lắng nghe anh. Em đã cho anh tiền, cho anh ma túy và cho anh cả đứa con. Em đi rồi, và tất cả cũng đều kết thúc. Nhưng Vân Khánh ạ, anh đã nhận ra điều đó. Anh yêu em hơn tất cả những điều đó. Nhưng đã quá muộn rồi. Khi em đã dùng mưu mẹo để lừa anh, khi em đã làm cho Minh Quân say rượu, rồi đặt thuốc mê vào đồ uống của anh ta, kéo anh ta lên giường để tạo ra vết thương thai cho anh ta, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Ban đầu, anh muốn ngăn chặn em. Nhưng sau đó, anh nghĩ, em xinh đẹp, giàu có và gia đình em danh giá, em xứng đáng với một người chồng tốt. Anh nghĩ rằng mình có thể đứng ở phía sau, yêu em và con của chúng ta. Nhưng giờ thì mọi thứ đã kết thúc. Có lẽ anh nhận ra mình đã nhận ra tình yêu của mình quá muộn, và dù em có chết đi nữa, anh cũng không thể đối mặt được với điều đó, phải không? Hãy ngủ đi, Vân Khánh.
Khi gã nói xong, anh ta quỳ xuống, tay run run vuốt nhẹ mắt Vân Khánh. Một cách lạ thường, đôi mắt của cô ta từ từ khép lại như thể cô đã chấp nhận. Hải Dương đứng dậy, nhìn khuôn mặt của Vân Khánh một cách trầm tư, rồi thở hắt ra một cái và che tấm vải lại như ban đầu. Anh ta chuẩn bị bước ra khỏi phòng, nhưng bất ngờ, anh nhìn thấy Đặng Minh Quân đang đứng ngay trong phòng, nhìn anh một cách tròn trĩnh. Hải Dương nhăn mày:
– Anh không phải đã đi rồi sao?
Minh Quân gật đầu:
– Tôi chỉ muốn chia tay cô ấy. Nhưng sau đó, tôi nghe được một sự thật. Cảm ơn hai người đã giúp tôi biết điều đó. Giờ đây, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Chào hai người!
Nói xong, Đặng Minh Quân đẩy cánh cửa sắt nặng nề của nhà xác đi ra ngoài. Hải Dương lại che tấm vải che lên Trần Vân Khánh và rời khỏi phòng. Nhưng khi anh ta vừa đóng cửa lại, anh bất ngờ nhìn thấy hai đồng chí công an đang đợi mình:
– Anh Hải Dương, anh bị bắt về tội đột nhập trái phép vào nhà riêng của ông Hứa Vĩnh Tiến. Mời anh theo chúng tôi về đồn!
Hải Dương nhìn lên bầu trời chiều hôm ấy, nhẹ nhàng nhếch miệng cười rồi nói:
– Tôi còn phải chịu trách nhiệm về việc buôn bán ma túy, tạo ra sự hỗn loạn và phá hoại tài sản. Có lẽ đã đủ nhiều tội lỗi để bị kết án tử hình rồi, phải không các đồng chí?
Đồng chí công an có vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của Hải Dương, nhưng vẫn điềm tĩnh nói:
– Điều đó thuộc về quyền của Tòa án. Bây giờ, chúng tôi xin anh theo để điều tra.
Tuy nhiên, khi đồng chí đang sắp đặt chiếc còng lên tay Hải Dương, anh ta bất ngờ rút khẩu súng từ bên hông và bắn thẳng vào trán của mình. Anh ta ngã xuống trước cửa nhà xác bệnh viện, máu tuôn ra từ trán, đôi mắt nhăn lại. Anh ta chết mà không kịp nhắm mắt.
Khi nghe tiếng súng, mọi người xung quanh kéo tới. Hai đồng chí công an đứng ngạc nhiên. Súng vẫn còn nằm bên cạnh xác của Hải Dương. Nhiều người chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó đều quay lưng đi. Bác bảo vệ nhà xác tiến lại nói:
– Các đồng chí yên tâm, ở đây có camera và nhân chứng đầy đủ. Sự việc đã được ghi lại. Các đồng chí sẽ không bị liên lụy đâu.
Một đồng chí công an gật đầu:
– Cảm ơn bác. Không có vấn đề gì, vân tay của hắn vẫn còn trên khẩu súng!
Sau giây phút bất ngờ, hai đồng chí công an liền gọi điện thoại cho cấp trên đến xử lý vụ việc.
Đã mấy ngày trôi qua, ông Hứa Vĩnh Tiến và trợ lý Hoàng Kim vẫn bặt vô âm tín. Mẹ con Linh Đan chỉ biết chờ đợi và cầu nguyện nhưng mọi thông tin vẫn là số không tròn trĩnh. Mọi cố gắng dường như đã trở thành mệt mỏi và tuyệt vọng. Một tuần lễ liền, lực lượng tìm kiếm đã rà soát kĩ càng trên đoạn sông Mêkong có con tàu chỉ huy bị đánh và cả xa hơn thế nhưng điều mọi người nhận được cuối ngày vẫn là cái lắc đầu bất lực.
Bảy giờ tối hôm đó, Truyền hình đã đưa một thông tin gây chú ý :” Dừng việc tìm kiếm tung tích ông Hứa Vĩnh Tiến cùng trợ lý Hoàng Kim, quyết định truy tặng bằng ” Tổ quốc ghi công” và phong danh hiệu Liệt sĩ cho hai đồng chí”…