Ngỡ anh là cơn gió Chương 44 | Tìm kiếm Gia Kiệt
Kể từ khi tin tức đó được thông báo, không khí tang thương đã phủ lên căn biệt thự của gia đình Linh Đan. Tiếng khóc nức nở, tiếng rên rỉ không ngớt. Mẹ Linh Đan đã khóc hết nước mắt, trái tim tan nát khi nghĩ đến người chồng yêu thương cả đời đã mất mà ngay cả xác cũng không tìm thấy. Đau đớn và mệt mỏi, bà chỉ còn biết khóc và ngồi thẫn thờ, không đủ sức để đối diện với sự quan tâm của mọi người.
Hứa Linh Đan, cô bé trông như đã mất hồn, không thể tin vào những gì đang xảy ra. Bố cô chỉ đi công tác mười ngày thôi, làm sao mười ngày lại kéo dài mãi mãi như vậy? Bố ơi, về đi, con đã trưởng thành, đã mạnh mẽ hơn rồi. Bố đã luôn ở bên cô, lắng nghe mọi điều cô nói, chăm sóc và yêu thương cô. Linh Đan đã được bảo vệ và che chở trong lòng bố, có người bên cạnh khi cần, nhưng tại sao bây giờ bố không còn ở đó nữa? Tại sao bố và chú Hoàng Kim không thể tìm thấy? Thành phố đã yên bình rồi, tội ác đã được trừng trị hết, vậy mà bố vẫn không về?
Lễ tang của ông Hứa Vĩnh Tiến và trợ lý Hoàng Kim đã được tổ chức trang trọng, theo đúng nghi lễ của chính quyền. Cả hai được xem là liệt sĩ, nhưng họ lại phải được đặt vào 2 nấm mộ. Mẹ và con gái Linh Đan đã không còn nước mắt, không còn sức để khóc, chỉ nhìn người ta vào viếng bố mà lòng vẫn không tin vào sự thật này.
Nấm mộ được đặt trong nghĩa trang, những vòng hoa và hương thơm đã khiến không khí trở nên đau đớn hơn. Không chỉ các cơ quan chính quyền và hàng xóm, mà cả nhân dân thành phố cũng đến chia buồn cho vị Chủ tịch đã hy sinh cho sự an lành của mọi người. Mọi người đau buồn, với những thành tựu mà ông đã đạt được, tại sao ông không được sống để thưởng thức?
Sau khi lễ tang kết thúc, mẹ Linh Đan gọi cô và Hồng Nhung lại để nói chuyện:
– Nay nhà mình chỉ còn hai mẹ con, Hồng Nhung ở lại đây với chúng tôi cho đỡ cô đơn, nhà của con đã được bán rồi. Còn Linh Đan, con có nhớ những gì bố dặn trước khi ông đi không?
Linh Đan biết. Cô còn hai năm học đại học và những năm tháng còn lại của cuộc đời sẽ không còn được nhìn thấy bóng dáng của bố nữa. Nhưng cô hiểu, mẹ muốn nhắc đến mối quan hệ giữa cô và Gia Kiệt. Linh Đan vẫn không thể liên lạc được với anh, không biết anh giờ này ra sao. Cô gật đầu:
– Dạ, con nhớ ạ!
Mẹ Linh Đan thở dài, nhìn lên bầu trời rồi bắt đầu nói:
– Mẹ hiểu tính cách của bố con, dù ở nơi nào, ông ấy vẫn lo lắng cho chúng ta. Mẹ sẽ tập trung tinh thần, không để mình rơi vào tình trạng suy nghĩ mất kiểm soát. Dù không tìm thấy xác của bố, mẹ cũng sẽ thường xuyên xin sư thầy niệm Phật cho ông ở chùa và tại nhà. Chỉ cần Phật độ trì cho ông ấy, nếu có kiếp sau, mẹ vẫn hy vọng sẽ gặp lại ông ấy…
Bà nói đến đây, bật khóc, bờ vai run run và tiếng nấc vang lên đầy xé lòng. Suốt cả ngày, bà đã lo lắng cho ông, giờ thì mệt mỏi cả tiếng. Bà cố gắng kiềm chế nhưng giờ đây, những giọt nước mắt đắng cay của mẹ khiến Linh Đan thêm đau lòng. Cô chạy qua ghế đối diện ôm lấy mẹ và khóc:
– Mẹ ơi, đừng khóc, con sẽ ngoan! Con sẽ nghe lời mẹ. Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ ở bên mẹ, và sẽ không tiếp tục liên lạc với anh ấy nữa!
Mẹ Linh Đan lau nước mắt, vỗ nhẹ vai con gái rồi nói:
– Mẹ không ép con, nếu con gặp được người tốt thì hãy ở bên họ. Bố ở trên kia cũng chỉ mong con hạnh phúc. Nhưng mẹ tin vào cảm nhận của ông ấy. Ví dụ như Minh Quân đấy, ông ấy không nói sai. Nếu người con yêu là người tốt, mẹ sẽ không ngăn cản, vì phụ nữ luôn sợ cô đơn con ạ. Nhưng con biết không, bố con mất và không thấy anh ấy đâu. Người yêu con thực sự sẽ hi sinh vì con và luôn ở bên cạnh khi con cần nhất.
Linh Đan lắng nghe, sau đó bất ngờ nói:
– Anh ấy… đi cùng lúc với bố… và chưa trở về!
Mẹ Linh Đan nhìn thẳng vào mắt con gái:
– Anh ấy có liên lạc với con không?
Nhận được sự gật đầu từ Linh Đan, bà tiếp tục:
– Con biết không, mẹ nghĩ anh ấy có thể liên quan đến cái chết của bố con, và có thể đang bị cảnh sát truy lùng. Nếu anh ấy chỉ đi công tác bình thường, tại sao không gọi cho con ít nhất là một cuộc điện thoại? Con nghĩ sao khi yêu người mà có thể là kẻ giết cha mình?
Những lời mẹ nói khiến Linh Đan bất an. Cô không hiểu rõ về công việc của anh. Gia Kiệt luôn khẳng định mọi hành động của mình là đúng, nhưng cô cảm thấy có một phần nào đó bí ẩn trong nhóm FLAMES mà anh tham gia. Mẹ nói đúng, nếu nhìn từ góc độ khác, mọi sự việc đều hợp lý. Tối hôm đó, Linh Đan và Hồng Nhung cố gắng liên lạc với Linh Đan và Hoàng Lâm mà không thành công. Hồng Nhung nghi ngờ:
– Linh Đan, có lẽ họ đang gặp vấn đề gì đó…
Linh Đan gật đầu:
– Đúng vậy. Nhưng những gì chúng ta thấy đều đang chống lại họ. Việc bố tôi… không chỉ là vấn đề của thành phố X mà cả đất nước này biết, liệu họ có biết không? Mẹ tôi không ép buộc, nhưng những nghi ngờ của mẹ có cơ sở.
Hồng Nhung im lặng. Sáng hôm sau, họ quyết định đi tìm Gia Kiệt. Linh Đan nghĩ rằng cô không thể trốn tránh mãi mãi, một ngày nào đó anh sẽ phải đối mặt với cô. Vì thế, họ quyết định đi tìm hiểu sự thật. Đến tòa nhà KIỆT, Linh Đan hỏi lễ tân:
– Xin lỗi, Chủ tịch Châu Gia Kiệt có ở đây không ạ?
Lễ tân ngạc nhiên:
– Xin lỗi, bạn có quan hệ gì với Chủ tịch? Bạn có cuộc hẹn với ông ấy không?
Linh Đan cúi đầu:
– Không, chúng tôi là bạn bè. Lâu rồi không gặp, nên tôi muốn ghé thăm ông ấy.
Lễ tân mỉm cười:
– Ông ấy đã đi công tác hơn một tháng rồi, chưa trở về.
Hồng Nhung nhanh chóng hỏi:
– Vậy anh Hoàng Lâm ở đây không?
Lễ tân từ chối:
– Anh ấy đi cùng Chủ tịch. Hãy để lại danh thiếp, tôi sẽ thông báo khi họ về.
Hai cô gái từ chối và rời đi. Ra ngoài, Linh Đan suy nghĩ một lúc và quyết định gọi điện:
– Chào bà, tôi là Linh Đan.
Bà Lệ Thu lo lắng:
– Linh Đan, con ổn chưa? Ta luôn lo lắng cho con, nhưng chưa dám đến vì sợ làm con buồn!
Linh Đan nhìn lên tòa nhà KIỆT và nói:
– Con ổn rồi, cảm ơn bác. Bác có thể liên lạc với Gia Kiệt không?
Bà Lệ Thu lắc đầu:
– Sao, có chuyện gì làm con buồn vậy? Ta đã cố gắng liên lạc nhưng không được. Gia Kiệt thường biến mất như vậy, ta chờ đợi nó gọi.
Linh Đan thắc mắc:
– Con không liên lạc được với anh ấy. Bác có thể cho con địa chỉ của bác sĩ mà anh ấy đã gặp lần trước không?
Bà Lệ Thu nhìn chằm chằm:
– Con ốm à?
Linh Đan lắc đầu:
– Không ạ, là bạn của cháu đi khám ạ!
Từ những gì mẹ của Gia Kiệt nói, Linh Đan hiểu rằng bà cũng không có tin tức như cô. Mặc dù họ chỉ nói chuyện mấy lần, nhưng Linh Đan biết bà không phải là người xấu. Ngày bố cô qua đời, bà nói rằng anh đang ở nước ngoài và gọi video cho cô, động viên cô rất nhiều, làm cho cô tin tưởng vào bà.
Mẹ của Gia Kiệt nhắn địa chỉ của bệnh viện mini của bác sĩ Tô Khánh Việt cho Linh Đan. Cô và Hồng Nhung vội vã bắt xe đến đó. Khi họ đến sảnh bệnh viện, họ được đội ngũ tiếp đón chào hỏi:
– Hai chị đến khám bệnh à?
Linh Đan hỏi ngay:
– Xin lỗi, bác sĩ Tô Khánh Việt có ở đây không ạ?
Nhân viên quay sang hỏi một cô gái khác đang làm thủ tục cho bệnh nhân:
– Bác sĩ Tô Khánh Việt hôm nay có lịch hẹn khám hoặc mổ không ạ?
Cô gái kia gật đầu:
– Có chị ạ, bác ấy luôn rất bận rộn, không hổ danh là thần y! Để em kiểm tra xem!
Sau một lúc, nhân viên quay lại với Linh Đan:
– Bác ấy vừa mổ xong, em có thể gặp được anh ấy!
Linh Đan và Hồng Nhung theo hướng dẫn và gặp ông Khánh Việt. Ban đầu, ông trông rất điềm đạm và thanh cao mặc dù trong phòng đầy mùi thuốc khử trùng. Linh Đan nhận ra rằng ông và Khánh Duy có mối quan hệ gia đình.
Ông Tô Khánh Việt nhìn hai cô gái trẻ và hỏi:
– Hai cháu đến gặp tôi vì lý do gì?
Hứa Linh Đan không do dự:
– Không ạ, cháu là bạn của Khánh Duy và Gia Kiệt ạ. Cháu đã mất liên lạc với họ từ lâu nên muốn hỏi ông ạ!
Ông Tô Khánh Việt nhìn chăm chú Linh Đan rồi nhíu mày:
– Cháu quen tôi à? Tên của cháu là gì?
Linh Đan cúi đầu:
– Dạ, cháu tên là Hứa Linh Đan ạ!
Ông Tô Khánh Việt giãn đôi mày, “à” lên một tiếng rồi nói:
– Cháu là con gái của Chủ tịch Hứa à? Tôi xin chia buồn về việc của bố cháu!
Linh Đan gật đầu:
– Cháu cảm ơn ông ạ. Ông có tin tức về họ không ạ?
Ông Tô Khánh Việt lắc đầu:
– Họ đi công tác nhiều, tôi luôn tôn trọng quyền riêng tư của họ nên không hỏi!
Không có được tin tức gì, Linh Đan và Hồng Nhung thất vọng chào vị bác sĩ rồi đi ra. Ông Tô Khánh Việt cũng xốc lại chiếc Blouse trắng rồi cũng vội vã tiến về một căn phòng khá cũ kĩ đóng cửa im ỉm ở cuối dãy rồi gõ cửa ba tiếng. Từ bên trong, một giọng nói ấm áp vang lên:
– Bố vào đi ạ!
Ông Khánh Việt mở cửa:
– Mấy đứa bàn bạc xong chưa? Hứa Linh Đan mới đến đây đấy!
Khánh Duy đưa mắt sang Gia Kiệt, anh ngạc nhiên:
– Cô ấy đâu rồi ạ? Đã về chưa ạ?
Ông Khánh Việt gật đầu:
– Về rồi!
Đúng lúc đó, một tiếng” ầm ” vang lên, cánh cửa bỗng bật tung. Người vừa đạp bay cánh cửa chính là Hứa Linh Đan. Cô và Đỗ Hồng Nhung đang đứng trước cửa, chằm chằm nhìn vào năm người đàn ông mặc áo đen đang ngồi quanh bàn. Giọng Linh Đan vang lên đanh thép :
– Châu Gia Kiệt, tôi hận anh!