Ngỡ anh là cơn gió Chương 45 | Hận thù trong Linh Đan

18/02/2024 Tác giả: Hà Phong 294

Người đàn ông cô yêu thương, ngày đêm mong nhớ đang ngồi đó, đôi mắt màu hổ phách trân trân nhìn cô. Còn trong lòng Hứa Linh Đan đang dâng lên một cảm xúc không gọi thành tên nổi bởi nó là sự pha trộn của thất vọng và căm phẫn. Anh ở đây, ngay trong cái thành phố X này, sao lại để cô một mình chống chọi với nhớ mong và nỗi đau đớn tột cùng, để cô nhớ nhung đến cuồng điên. Người đàn ông đã để ý đến cả vị trà sữa cô yêu thích, đến cả từng cái nhíu mày của cô, sao giờ lại thờ ơ với những đớn đau mà cô đang gánh chịu? Chỉ có một câu trả lời duy nhất cho mọi thắc mắc – chính anh ta đã làm việc có lỗi với cô nên không dám đến gặp cô, không dám đứng trước mặt cô. Bố mẹ cô đã đúng, họ luôn đúng, chỉ có kẻ yêu đến si mê ngu muội như cô mới không nhận ra anh ta đã tiếp cận cô vì cái gì thôi. Châu Gia Kiệt, sao nói hận anh mà lòng tôi đau đến thế này?

Trong khoảnh khắc im lặng, Hoàng Lâm đứng dậy và bước lại gần Linh Đan và Hồng Nhung:

– Linh Đan, em nói như vậy làm sao được? Anh Gia Kiệt không phải là người như em nghĩ đâu!

Hứa Linh Đan nhìn về phía Hoàng Lâm, ánh mắt cay đắng:

– Khi nghe bác sĩ Tô nói, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cha con tròn mắt nhau mà sao người cha không biết con trai mình đang ở đâu? Nếu không phải là do họ không muốn gặp nhau. Có thể bác ấy, người được tôn là thần y, đang bảo vệ cho những kẻ xấu xa. Chính họ đã hại chết bố tôi và chú Hoàng Kim. Dĩ nhiên, tôi không thể trả thù được ngay lúc này, nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ. Họ sẽ nhận được sự trả thù xứng đáng với những gì họ đã làm!

Những lời này khiến lòng cô đau đớn. Cô chỉ nép mình vào góc tường, theo dõi từ xa những bước chân của bác sĩ đó. Đúng như cô dự đoán, họ đang trốn tránh ở đây. Khi Linh Đan kết thúc, cô không kìm được nước mắt. Trái tim cô đang trào dâng cơn giận dữ. Châu Gia Kiệt vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt anh dành cho cô đầy yêu thương và không trách móc nào.

Sau một lúc, anh nói:

– Em về đi!

Linh Đan cười chua chát:

– Tất nhiên là tôi không muốn ở đây nhìn những kẻ đã gây ra mất mát cho gia đình tôi. Nhưng anh hãy nhớ rằng, công lý sẽ đến với họ. Bố mẹ đã cảnh báo tôi, nhưng tôi đã không nghe. Giờ thì mọi thứ đã sáng tỏ.

Hoàng Lâm thở dài:

– Hồng Nhung, đưa Linh Đan về đi. Anh sẽ gọi cho em sau. Cô ấy cần bình tĩnh hơn.

Hồng Nhung từ lâu im lặng, nhưng giờ cô nhìn về phía Hoàng Lâm:

– Lâm, những gì Linh Đan nói… có đúng không? Chính các anh đã làm hại cho bác Vĩnh Tiến đúng không?

Hoàng Lâm lắc đầu:

– Đưa Linh Đan về đi, chúng tôi không làm gì sai cả. Nhưng hiện tại chưa thể giải thích cho em hiểu được. Nhưng, em có tin anh không?

Hồng Nhung cúi đầu:

– Trước đây là có… nhưng bây giờ… em không biết…

Hoàng Lâm thở dài:

– Hai người về đi!

Hứa Linh Đan lau nước mắt và chỉ vào Gia Kiệt:

– Các bạn ở lại đây đi. Sao tôi không thể liên lạc được với anh, trong cùng một thành phố này? Trong những ngày tối tăm nhất của cuộc đời tôi, khi tôi mất đi bố, anh vẫn chỉ nhìn mà không chút quan tâm. Anh cảm thấy vui phải không? Sử dụng tôi và nhằm vào gai trong mắt của bố tôi, anh cảm thấy hạnh phúc chưa, Châu Gia Kiệt? Tạm biệt!

Nói xong một hơi, Linh Đan kéo tay Hồng Nhung và rời đi mà không ngoái lại.

Căn phòng trở nên yên bình. Hoàng Lâm dừng lại khi cánh cửa bị Linh Đan đạp mạnh, nhìn về phía Gia Kiệt:

– Đại ca, sao anh không nói ra mình…

Gia Kiệt nhíu mày một chút rồi đáp:

– Không cần, nhiệm vụ quan trọng hơn!

Ông Tô Khánh Việt cười:

– Đúng là phụ nữ của Châu Gia Kiệt, cực kỳ quyết đoán!

Gia Kiệt tỏ vẻ hối hận:

– Tôi bị mắng vài lời nhưng bác cũng cười được!

Ông Khánh Việt vỗ vai Gia Kiệt:

– Con trai, cô ấy sẽ hiểu thôi.

Gia Kiệt mỉm cười:

– Vâng, con xin lỗi vì đã làm bạn phiền lòng! Cô ấy mới học Karatedo, con lo sợ sẽ không thể bảo toàn tính mạng của mình sau này!

Vị bác sĩ nhìn Gia Kiệt:

– Con không lo cô ấy sẽ giữ hận mãi sao?

Gia Kiệt lắc đầu:

– Không, con tin vào số phận. Những gì đã được quyết định thì không thể thay đổi!

Ông Khánh Việt nhìn về phía Khánh Duy:

– Con trai ạ, cậu thấy không, phải yêu một cô gái mạnh mẽ như Gia Kiệt đang yêu!

Khánh Duy lắc đầu:

– Thôi bố ơi, con thích xe máy và súng hơn, còn yêu phụ nữ có võ công thì nguy hiểm lắm ạ!

Cả phòng cười vang lên. Gia Kiệt nghiêm túc:

– Đủ rồi, Trí sửa lại cánh cửa cho ông Khánh Việt. Duy và Lâm tập trung vào việc hoàn thiện robot mini để đột nhập vào phòng làm việc và nhà riêng của Phó Chủ tịch tỉnh. Trí và Vĩ kiểm tra lại kho vũ khí. Mọi người đã hiểu chưa?

Trong căn phòng, tiếng đồng thanh trả lời:

– Đã hiểu!

Ông Tô Khánh Việt cười:

– Cố gắng lên các anh hùng! Còn bây giờ, hãy giúp tôi đưa Gia Kiệt lên giường để xem vết thương của anh!

Lúc này, chiếc bàn được dọn sang một bên. Trong khi Khải Trí sửa lại cánh cửa, ba người khác đẩy chiếc ghế của Gia Kiệt ra. Đó là một… chiếc xe lăn. Cả ba người cùng nâng thân hình cao lớn của anh lên giường và quay lại nhìn bác sĩ Khánh Việt:

– Xong rồi ạ!

Hoàng Lâm lo lắng:

– Đại ca… có bị mất chân không ạ?

Ông Tô Khánh Việt cởi quần rộng của Gia Kiệt, bị che khuất bởi chiếc bàn. Đôi chân của anh bầm dập, nhiều vết thương, vết đâm và vết rách nhưng may mắn không có vết chặt. Vị bác sĩ tài ba kiểm tra kĩ lưỡng rồi nói:

– Đỡ rồi, cũng may anh khỏe mạnh. Một tuần nữa nếu tình trạng tiến triển tốt sẽ bắt đầu tập đi. Các vết thương chỉ là bề ngoài thôi, xương không hề bị thương. Anh rất mạnh mẽ đấy! Chịu được cả đòn ngư lôi và mũi tàu ngầm, thật là phi thường!

Gia Kiệt bật cười:

– Cảm ơn lời khen của bác sĩ!

Nhóm bạn trong bộ tứ FLAMES nhẹ nhõm thở phào. Họ là những người hiểu rõ nhất những gì Gia Kiệt đã làm. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều chống lại đại ca của họ và tất cả phải im lặng.

Linh Đan và Hồng Nhung đã trở về nhà gần trưa. Mẹ cô lo lắng khi thấy đôi mắt con gái đỏ hoe, sưng húp:

– Linh Đan, có chuyện gì vậy? Con bị ai bắt nạt không?

Linh Đan cười nhẹ và lắc đầu:

– Không có gì đâu mẹ, con có võ mà. Con và Hồng Nhung đi dạo, bỗng nhiên lại đi qua công viên nơi bố đã dạy con tập đi xe đạp khi bé. Con nhớ bố…nên…con…con…

Cô cảm thấy lồng ngực co rút mỗi khi nói ra, làm sao mà nói dối mà lại đau đến thế. Nghĩ đến bố, nghĩ đến ánh mắt của Gia Kiệt và dáng ngồi thản nhiên của anh ta làm cô đau lòng. Tại sao anh không đứng dậy, ôm cô và an ủi cô? Tại sao anh không thể giải thích một cách rõ ràng để cô còn một chút niềm tin vào anh? Châu Gia Kiệt, tại sao anh lại lợi dụng một cách tàn nhẫn như vậy? Đặng Minh Quân có lợi dụng cũng chỉ vì tiền và quyền lợi, còn anh không chỉ lấy đi tình yêu của cô mà còn gây hại cho người bố yêu quý của cô để đạt được mục đích tà ác đó sao? Tại sao anh không thể là một người đàn ông bình thường để có thể sống bình yên cùng cô?

Trái tim đau đớn, Linh Đan nghe giọng mẹ dịu dàng:

– Con gái, mọi thứ sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ vượt qua được…

Linh Đan gật đầu. Đúng, mọi thứ sẽ ổn, như mặt hồ từ từ trở nên yên bình sau cơn sóng gió. Cô còn trẻ, còn phải làm người mạnh mẽ bên cạnh mẹ, và còn rất nhiều tương lai phía trước. Không thể để mất tất cả chỉ vì một người đàn ông. Hứa Linh Đan, nếu đã bị Châu Gia Kiệt phản bội trong đời này, thì sau này, mỗi người sẽ đi trên con đường của mình, hướng tới ánh sáng của mặt trời. Gia Kiệt, anh chỉ là một cơn gió thoáng qua cuộc đời của em thôi…

Bài viết liên quan