Ngỡ anh là cơn gió Chương 46 | Cố gắng quên anh
Sau ngày hôm đó, Hứa Linh Đan đã cố gắng tỏ ra bận rộn để quên đi Châu Gia Kiệt. Buổi sáng, cô cùng mẹ và Hồng Nhung tụng kinh niệm Phật, chiều thì lại cùng bạn tập võ ở tầng ba, đôi khi đi vãn cảnh chùa. Cô cũng tìm hiểu trước những giáo trình của năm học mới để nghiên cứu. Mặc dù đã làm nhiều việc nhưng lòng Linh Đan vẫn cảm thấy trống trải và cô đơn. Mỗi khi đêm buông xuống, cảm giác mất mát, đau đớn, và cô đơn bủa vây linh hồn cô. Nhiều đêm, Hồng Nhung thức dậy và thấy Linh Đan ngồi lặng lẽ bó gối, đôi mắt nhìn vào bóng đêm tĩnh mịch bao phủ thành phố. Linh Đan ước mình có thể quay về tuổi thơ, để không phải động lòng khi gặp người đàn ông đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời cô. Cô ước mình không quen biết anh, không yêu anh, và gia đình cô sẽ không phải gánh chịu nỗi đau này. Cô nhận ra rằng mình đã đẩy gia đình mình vào hoàn cảnh khó khăn. Linh Đan cảm thấy tất cả những gì đã xảy ra là do cô đã lầm đường, và giờ đây là lúc phải trả giá cho những sai lầm đó. Trong thực tế cuộc sống, không có cách nào để giải thích mọi điều bằng cụm từ “giá như”…
Hồng Nhung không biết làm thế nào để an ủi Linh Đan. Nếu mọi chuyện đúng như Linh Đan nói, thì họ cũng là người hại gia đình cô, khiến bố cô phải vướng vào vòng lao lý, mẹ cô điên dại trong bệnh viện tâm thần, và cô từ một nữ sinh học hành tử tế giờ đây trở thành người đơn độc. Trong số những người này còn có Hoàng Lâm – người đàn ông đầu tiên khiến cô cảm nhận được tình yêu và nhung nhớ.
Doãn Hồng Nhung ôm chặt Linh Đan, vỗ nhẹ vào vai cô đang run lên:
– Đừng… làm thế, không làm gì bớt lo lắng cả! Nếu muốn khóc, hãy khóc thật to một lần, sau đó lau khô nước mắt và bắt đầu lại từ đầu, vì mẹ và vì chính mình. Không cần phải giả vờ mạnh mẽ, không cần phải gồng mình lên như vậy…
Linh Đan òa khóc nức nở:
– Tao đã cố… cố gắng hết sức rồi… nhưng vẫn không thể quên được…
Hồng Nhung cảm thấy lòng như bị cắt ra, liệu tình cảnh của Linh Đan có khác biệt so với của cô không? Cô ôm chặt bạn thân hơn nữa và nói:
– Mày sẽ vượt qua mà, mày đã đối mặt với nhiều khó khăn hơn thế. Hãy đi ngủ đi…
Linh Đan gật đầu và nằm xuống. Chỉ trong một thời gian ngắn, những gì được hy vọng là kì nghỉ hè tuyệt vời đã biến thành một loạt những trải nghiệm đau lòng khiến Linh Đan trông thật mệt mỏi.
Trong khi đó, Châu Gia Kiệt vẫn tiếp tục quyết tâm điều trị để có thể đứng dậy và tập đi. Bóng dáng của cô gái mà anh yêu vẫn hiện về trong giấc mơ, nhưng anh không thể giải thích cho cô được. Anh mong cô được bình an. Khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ quay về bên cô. Anh tin vào tình yêu của cô và tin vào chính mình. Trong những ngày này, khi nỗi nhớ càng thêm dày vò, anh chỉ biết lặng lẽ tựa vào những kí ức để cùng cô sống những ngày vui vẻ ở Sa Pa tươi đẹp…
Sau một tuần điều trị, Châu Gia Kiệt đã bắt đầu nỗ lực để đứng dậy và tập đi. Bộ tứ FLAMES và bác sĩ Tô Khánh Việt vẫn đồng hành cùng anh trong quá trình này. Anh cũng phải tập phục hồi chức năng cho những chấn thương ở xương tay. Ban đầu, các anh em luân phiên dìu anh, nhưng sau đó Gia Kiệt quyết định tự mình dùng nạng để tập đi. Anh không biết mệt mỏi, mồ hôi rơi xuống càng nhiều càng là động lực để anh cố gắng hơn. Anh muốn bình yên, muốn tái thiết kinh doanh và đảm bảo an ninh, muốn sống bên cạnh cô.
Trong buổi tập đó, mấy anh em FLAMES nhìn vị đại ca cao lớn tập cùng cây nạng rồi chuyển sang tập tay. Hoàng Lâm than thở:
– Haizz, đại ca có phụ nữ cũng như không, lúc khó khăn nhất lại không thể nói cho Linh Đan biết. Chỉ khổ lây cái thân này! Kiếp sau sẽ không yêu phụ nữ. Mô tô và súng ống vẫn là trung thành nhất, thỉnh thoảng có dở chứng chỉ cần vào xưởng là xong!
Khánh Duy nháy mắt:
– Nhớ Hồng Nhung thì gọi xem em ấy sút mấy ki-lô-gam rồi, chú mua một cái sim rác, gọi xong vứt luôn có sao đâu!
Hoàng Lâm lắc đầu:
– Thôi, lại mất công vòng vo giải thích thêm mệt! Xong vụ này đã rồi tính!
Khánh Duy trêu chọc:
– Thế nên cứ chủ nghĩa độc thân như mấy anh đây là ổn. Chú dính vào làm gì, một mình Gia Kiệt tổn thọ vì yêu là đủ rồi!
Một giọng nghiêm túc bỗng vang lên:
– Nói đủ chưa?
Cả bốn chàng trai ngơ ngác nhìn Gia Kiệt đứng trước mặt, chiếc nạng gỗ đã nằm trong góc phòng tập. Khánh Duy ngạc nhiên:
– Này, mày tự đi lại rồi hả?
Gia Kiệt gật đầu:
– Bảo giúp đỡ bạn bè tập đi mà ngồi hóng chuyện, bạn đi được hay không cũng chẳng biết. Haizz, bọn mày không phải là bạn đâu!
Khánh Duy cười:
– Đại ca đi lại ngon lành rồi, chúng ta thoát rồi. Đi tìm bạn gái thôi!
Hoàng Lâm ngẩn ngơ:
– Anh Duy, chả phải ban nãy anh bảo tôn thờ chủ nghĩa độc thân sao?
Tô Khánh Duy liếc Hoàng Lâm:
– Chú cứ lo thân chú đi, kệ bọn anh!
Nói xong, ba người đó cùng nhau rời đi, để lại Gia Kiệt và Hoàng Lâm lắc đầu và đi về phòng.
Trong khi đó, Châu Gia Kiệt và Hứa Linh Đan đang đối mặt với những đau đớn, thì mùa hè này là thời kỳ khó khăn với Đặng Minh Quân. Anh phải cố gắng tìm việc làm khắp nơi. Dù có kiến thức không tệ nhưng Minh Quân lại không quen biết, không có mối quan hệ với những người có chức vụ. Trước đây, khi kết duyên với Hứa Linh Đan hoặc Trần Vân Khánh, sự nghiệp của anh không chỉ đơn giản mà hoàn toàn có thể thăng tiến. Nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Minh Quân không kịp. Cả gia đình Vân Khánh đều qua đời. Linh Đan không chỉ không yêu anh mà còn không chịu nhìn về phía anh. Bây giờ, Đặng Minh Quân phải tự mình tìm cách, đối diện với mọi thứ.
Sau một thời gian cố gắng, Minh Quân đã may mắn xin được vào làm nhân viên thử việc ở một công ty tư nhân, một công ty nhỏ kinh doanh bất động sản. Biết rõ không còn ai bảo bọc, anh tỏ ra rất chăm chỉ, làm đủ mọi việc để lấy lòng cấp trên. Mỗi chiều sau khi làm xong việc, Minh Quân vẫn mệt nhoài nhưng anh thà có việc để làm còn hơn ngồi không.
Một chiều nọ, khi vừa dắt xe vào sân, Minh Quân nghe thấy tiếng bố mẹ đang cãi nhau. Không biết anh đã về, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục. Tiếng mẹ vang lên:
– Đàn ông nhà này thật là vô dụng. Cha thì chẳng làm được gì, không có tiền tài danh vọng. Còn thằng con trai thì không biết tìm người tử tế để yêu, học hành chán chê, giờ còn không biết làm sao trong xã hội.
Minh Quân ngán ngẩm, không muốn vào nhà, anh nép sát vào tường nghe lén. Tiếng bố rít lên:
– Bà im đi! Tất cả là do bà. Tôi đã bảo rồi, chuyện tình cảm cứ để tự nhiên, đừng can thiệp quá, giờ nó gặp phải sự cố này cũng do bà đấy!
Mẹ Minh Quân gào lên:
– Ông điên à? Tôi làm tất cả vì nó, vì cái nhà này.
Tiếng bố chua chát:
– Vì nó? Bà nghĩ đi, vì hạnh phúc của nó hay vì cái thói ích kỉ hẹp hòi của bà? Con bé Linh Đan ngoan ngoãn, xinh xắn và gia giáo thì bà không ưa, bà nhục mạ nó, muốn rước hồ ly tinh về. Trần Vân Khánh chết cũng giải thoát cho cô ta và cho cả cái nhà này!
Mẹ Minh Quân gắt gỏng:
– Vậy sao ông không quyết liệt ngăn cản tôi mà lại im lặng?
Bố Minh Quân quát mắng:
– Con đã nghe tôi nói chưa? Nó là con của mày, mày chăm sóc nó từ nhỏ, mày cưới tôi để nó có một người cha. Nếu biết trước mày quyết tâm như vậy, khi thằng khốn nạn kia bỏ bà mang thai, tôi đã không cưới mày. Đã đủ làm mình làm điều vô nghĩa, lại còn phải để mày độc tài. Tôi chán chường với bản thân mình, chán cảnh này lắm rồi!
Đặng Minh Quân bối rối. Anh không phải là con ruột của bố à? Mẹ anh mới kết hôn với bố để có một người cha cho anh à? Điều này thật là đau lòng, thậm chí anh cảm thấy tuyệt vọng khi bố không quan tâm đến những gì mẹ làm. Có lẽ ông đã nhận ra bản chất của vợ, nhưng lại không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục mối quan hệ này vì anh. Mẹ anh không phải là vợ chính thức của bố, nhưng cô lại không giữ vững lòng khiêm tốn, không biết chấp nhận sự yên bình, mà thay vào đó, cô ta ngập đầu vào những suy nghĩ ích kỷ, vật chất và cuối cùng làm mất đi cảm giác trân trọng. Đã bao lâu rồi, Minh Quân không thấy được nụ cười từ bố, không còn những bữa cơm ấm áp. Đã bao lâu rồi, anh không nghe được những lời khuyên nhân từ từ bố. Đã bao lâu rồi, anh đắm chìm trong vòng quay của tiền bạc và lợi ích… Đến mức, điều anh nhận được chỉ là một cái hố sâu vô đáy, không lối ra. Cái hố đen ấy không giết chết anh ngay lập tức, nhưng nó ẩn chứa trong đó bi kịch của cả cuộc đời, khiến Đặng Minh Quân phải chìm trong sự thất vọng…
Chán nản và tồi tệ, Minh Quân lặng lẽ rời khỏi nhà và lái xe đi. Nhưng sau một đoạn đường, anh bất ngờ cảm thấy mặt mày chói lọi, cảm giác khát khô, mê man và anh ngã vật ra đường.
Khi tỉnh dậy, Minh Quân thấy mình đang nằm trong bệnh viện, các giọt dịch đang được chảy vào cơ thể anh. Nhìn quanh, anh thấy một y tá mới bước vào, vội vàng hỏi:
– Anh thấy sao rồi?
Y tá gật đầu chào và nói:
– Anh bị ngất xỉu ngoài đường, người ta đã đưa anh vào đây, tôi sẽ gọi bác sĩ!
Sau hai phút, một bác sĩ bước vào. Ông nhìn Minh Quân rồi ngồi xuống gần giường bệnh:
– Cảm giác của anh như thế nào? Gần đây anh có cảm thấy sốt hoặc mệt mỏi không?
Minh Quân gật đầu:
– Cảm ơn bác sĩ. Tôi cảm thấy tạm ổn. Gần đây công việc nhiều nên tôi có mệt mỏi, đau nhức khắp cơ thể. Hôm trước tôi cũng bị sốt nhẹ nhưng sau một buổi là đỡ. Tôi… có sao không ạ?
Bác sĩ nhíu mày một chút và nói:
– Chúng tôi nghi ngờ anh bị nhiễm HIV!