Ngỡ anh là cơn gió Chương 48 | Gia Kiệt về thăm bố
Châu Gia Kiệt nhìn mặt mẹ với vẻ lo lắng, rồi hỏi:
– Mẹ ơi, ông ấy bị bệnh gì?
Bà Lệ Thu không kìm được nước mắt, trả lời:
– Bố con… bị ung thư phổi giai đoạn cuối rồi. Kiệt… ông ấy là bố của con…
Gia Kiệt lạnh lùng:
– Ông ta không xứng làm bố của con!
Mẹ Gia Kiệt không kìm được cảm xúc:
– Kiệt ơi, dù có chuyện gì xảy ra trong quá khứ, nhưng nghĩa tử là vô cùng quan trọng. Con hãy về và gặp ông ấy một lần đi. Ông ấy… rất muốn gặp con…
Gia Kiệt thở dài và nói:
– Không cần thiết, mẹ ạ. Gặp ông ta để làm gì? Để thấy ông ta xỉa xói, nhiếc móc, hay để con thấy những người phụ nữ uốn éo quanh ông ta?
Bà Lệ Thu lại nói, giọng run run:
– Gia Kiệt ơi, hai năm qua, ông ấy… không thể nữa. Mẹ mới đưa ông ấy từ Mỹ về. Bố con đi công tác bên đó và đổ bệnh. Trợ lý của ông ấy gọi cho mẹ sang. Cái đợt bố của Linh Đan mất, mẹ không tới thắp hương được cũng là vì thế. Kiệt, ông ấy yếu lắm rồi, con về đi…
Gia Kiệt thở hắt ra một tiếng, giọng như nghẹn ngào:
– Con đã quên những vết sẹo của mình lâu rồi, nhưng con không bao giờ quên được những vết cắt trên tay mẹ. Đã mấy lần… con suýt mất mẹ…
Mẹ Gia Kiệt vẫn giọng run run:
– Kiệt ơi, mẹ đã lập tức tâm trạng. Mẹ đã quên hết rồi. Con cũng nên quên và tha thứ cho ông ấy đi. Ông ấy thực sự hối hận rồi, chỉ là… quá muộn. Kiệt ơi, con hãy vì mẹ một lần nữa được không?
Châu Gia Kiệt suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
– Được rồi, mẹ nghỉ đi. Con sẽ về!
Sau khi tắt máy, anh thở dài. Bất giác, Gia Kiệt nhìn thấy ông Tô Khánh Việt đang đứng trầm ngâm bên cửa sổ. Cuộc gọi vừa rồi, mọi người đều nghe và hiểu. Nhưng sự im lặng của ông Khánh Việt chỉ có ông hiểu. Một lát sau, ông Khánh Việt mập mái:
– Con về đi! Khánh Duy lấy xe chở Gia Kiệt về. Ta sẽ đi cùng các con để xem ông ấy thế nào!
Tấm bản đồ trụ sở Hội đồng nhân dân Tỉnh được xếp lại. Không ai dám phản đối lời của bác sĩ Khánh Việt, không chỉ vì ông là một bác sĩ giỏi mà còn vì tính đạo đức của ông. Từ khi vợ ông qua đời vì một tai nạn cách đây sáu năm, ông sống rất trầm lặng và gắn bó với nghiên cứu, thuốc men, và việc chăm sóc bệnh nhân. Ông luôn tôn trọng sự riêng tư và đam mê của con, bởi ông hiểu rằng chỉ khi sống với đam mê thì con người mới thực sự là chính mình. Ông không muốn Khánh Duy phải giả dối, không muốn con trai phải chịu bất kỳ sức ép nào. Chính vì điều đó, ông Tô Khánh Việt luôn hiểu được suy nghĩ của con trai mình.
Chiếc xe sang trọng dừng lại ở sân của biệt thự Châu Gia. Ba người đàn ông cùng bước xuống. Gia Kiệt đã đi lại bình thường nên hầu như bà Lệ Thu không hay biết gì về những gì con trai vừa trải qua. Bà cảm thấy ngạc nhiên khi thấy bố con và ông Khánh Việt đến cùng nhau. Hai người nhìn nhau trong một khoảnh khắc, sau đó ông Khánh Việt nói:
– Chị Lệ Thu, bố con tôi đến thăm anh Gia Tuấn!
Mẹ Gia Kiệt lau nước mắt, gật đầu:
– Cảm ơn anh, mọi người vào đi!
Cả bốn người cùng tiến vào căn phòng nằm phía sau phòng khách ở tầng một. Tiếng thở dốc mệt mỏi của người đàn ông gầy gò trên chiếc giường sang trọng truyền đạt một cảm giác buồn bã. Ông Châu Gia Tuấn, chủ tịch của Tập đoàn bất động sản Bình Minh, ngày nào cũng phong độ, giờ đây như là ánh nắng cuối ngày sắp tắt. Bên cạnh giường có sẵn một bình ô-xy. Bà Lệ Thu thì thầm:
– Sáng nay ông ấy ổn hơn… nên tạm thời không cần máy trợ hô hấp, có lẽ ông ấy cảm thấy con sẽ về…
Nghe tiếng vợ, ông Gia Tuấn mệt mỏi mở cặp mắt đã hơi thâm lại. Ông nhìn nhìn ba người đàn ông trước mặt, cố gắng mở to mắt để nhìn rõ hơn, rồi ông hơi giật mình, cố mở to mắt hơn nữa để xác định xem những người ông nghĩ đến có đúng không. Thấy thái độ của chồng, bà Lệ Thu lên tiếng:
– Bác sĩ Khánh Việt và Gia Kiệt cũng vừa đến thăm anh!
Ánh mắt của Châu Gia Kiệt như phản chiếu tia thương xót nhưng rồi lại trở nên lạnh lùng. Hình ảnh về đôi nam nữ quấn quít trong căn phòng này lại hiện về trong tâm trí anh…
Năm đó, Gia Kiệt hai mươi tuổi, từ khi còn nhỏ, anh đã sống trong môi trường gia đình không hạnh phúc, nên việc anh rời nhà để sống một mình khi đã trưởng thành không gây ngạc nhiên. Một buổi sáng, vì không liên lạc được với mẹ, linh cảm của anh báo hiệu có chuyện không hay sau những ngày đau khổ của mẹ trong hôn nhân không hạnh phúc nên anh quyết định về nhà. Có thể những cú đánh anh phải chịu từ nhỏ đã khiến cho anh trở nên nhạy bén hơn, cảm nhận về mọi vấn đề sâu sắc hơn.
Khi bước vào phòng khách, anh không thấy mẹ mình mà chỉ nghe tiếng thở dốc, rên rỉ, tiếng cọ sát đầy dâm đãng vang lên. Gia Kiệt suýt quay đi vì đã quá chán ngấy với cảnh tượng của ông Gia Tuấn. Nhưng lúc đó, giọng của cha anh vang lên:
– Chỉ có em mới khiến anh thấy hạnh phúc!
Một giọng nữ thỏ thẻ phản lại:
– Ghê tởm, chán ghét ông Chủ tịch! Liều lắm, dám dẫn em về đây. Còn hơn ở khách sạn như những lần trước không?
Tiếng cười lớn của ông Gia Tuấn vang lên:
– Ở bất cứ đâu, em cũng làm cho anh hạnh phúc, bà ta chỉ là cái bóng trong ngôi nhà này. Có phải là cái bóng thì không xứng đáng được em yêu đâu. Ha ha!
Hai bàn tay của Châu Gia Kiệt nắm chặt thành quyền, hình ảnh về ông ta dẫn người phụ nữ về nhà và nói mẹ anh chỉ là cái bóng vô hình lại hiện về. Mắt anh vẫn nhòe máu, anh quay gót và đạp cánh cửa phòng. Cặp đôi không một mảnh vải che thân vẫn ôm nhau thảnh thơi, mặc dù mọi sự vui vẻ đã kết thúc nhưng họ vẫn ở trong tư thế ôm nhau trò chuyện. Nhìn thấy Gia Kiệt, trong khi cô thư ký của ông Gia Tuấn hoảng sợ trước ánh mắt muốn giết người của anh thì cha anh có vẻ bình tĩnh hơn:
– Con đến đây làm gì?
Gia Kiệt chỉ nói một tiếng:
– Ra đi!
Cô gái vội vã mặc chiếc váy hở hang nhưng khi nhìn thấy Gia Kiệt đứng ở cửa không dám ra ngoài. Anh hét lên:
– Đi ra ngoài! Để tôi giết ông ta!
Cô gái run lên và lùi dần ra. Ông Gia Tuấn nhìn con trai mình:
– Con… con… muốn làm gì vậy? Những khớp tay của Gia Kiệt cứ kêu như răng rắc. Không gian trở nên yên lặng, ông Gia Tuấn nhận ra ánh mắt của con trai lạnh lẽo như tòa thị phiến ở địa ngục, bắt đầu lo sợ:
– Gia Kiệt… con… ta là… là cha con…
Tiếng tiếp theo của ông Gia Tuấn chưa kịp thốt ra thì anh đã nhận ngay một cú đấm từ con trai mình. Gia Kiệt gầm lên:
– Đừng nói với tôi những lời của một người cha. Đã bao lần rồi? Bao lần ông ngoại tình và bao lần ông dẫn người khác về nhà?
Ông Gia Tuấn im lặng trước sự tức giận của Gia Kiệt. Trong không gian yên lặng bất ngờ vọng lên âm thanh “keng” khô khốc. Gia Kiệt nhanh chóng buông tay ra khỏi cổ ông Gia Tuấn và vội vã leo lên tầng hai. Anh chạy vào phòng ngủ của bố mẹ. Mẹ anh nằm trên sàn nhà, dòng máu tươi chảy từ vết cắt ở cổ tay trái, hai hàng nước mắt chảy ra khiến anh đau đớn:
– Mẹ!
Gia Kiệt nghẹn ngào. Đây đã là lần thứ hai mẹ anh tự vẫn vì người chồng bội bạc, người từng si mê và hứa hẹn mọi điều để cưới bà, nhưng giờ đây ông chỉ xem bà như là một cái bóng. Tuổi thanh xuân của bà đã rơi vào bẫy của ông, và sau khi kết hôn, bà chỉ nhận được sự đau khổ và bất hạnh. Như cũ, người đưa bà về từ bờ vực tử thần lại là bác sĩ Tô Khánh Việt.
Đã sáu năm trôi qua, nhưng mỗi khi bước vào ngôi nhà này, Gia Kiệt không thể nào quên được những cảm xúc của ngày định mệnh đó. Nhìn người cha ruột đang nằm trên giường, dù có chút xót thương nhưng anh không thể tha thứ. Ông Gia Tuấn run lên:
– Gia… Kiệt…
Anh vẫn im lặng. Ông Gia Tuấn không rời mắt khỏi con trai:
– Bố xin lỗi hai mẹ con…Bố biết… con sẽ không tha thứ… cho bố. Bố biết con rất giỏi, giỏi hơn bố…
Gia Kiệt vẫn im lặng. Ông Gia Tuấn ho lên cạn khô. Bà Lệ Thu vỗ nhẹ sau lưng chồng:
– Thôi, anh nghỉ đi!
Ông Gia Tuấn lắc đầu mệt mỏi:
– Để anh nói… vì nếu không… anh sẽ không bao giờ có cơ hội nói nữa…
Ông quay sang Gia Kiệt:
– Kiệt, bố đã sai… con có thể… gọi bố một tiếng được không?
Ông không dám yêu cầu con trai tha thứ, chỉ mong được nghe một tiếng “bố”, tiếng gọi giản dị và thiêng liêng mà ông đã mất từ lâu, không chỉ mất từ miệng anh mà còn từ trong trái tim anh. Nhìn vào ánh mắt cầu khẩn của ông Gia Kiệt, và nghe tiếng rưng rưng của mẹ, Gia Kiệt nhìn ông với một ánh mắt phức tạp – có sự đau đớn, trách móc, và xót thương… rồi bất chợt bật ra một tiếng:
– Bố!
Hai hàng nước mắt đỏ hoe rơi từ khóe mắt của ông Gia Tuấn. Ông nghẹn ngào:
– Cảm ơn con. Hãy trở về và tiếp tục kinh doanh Tập đoàn Bình Minh, đó là ước muốn của ông bà ngoại. Con đồng ý không?
Gia Kiệt chưa nói gì thì bà Lệ Thu rút ra một tờ giấy và đưa cho anh:
– Đây là di chúc mà bố con đã làm trước khi đi Mỹ. Luật sư mới vừa gửi cho mẹ. Ông ấy để lại toàn bộ tài sản cho vợ và con trai Châu Gia Kiệt.
Lúc này, ông Tô Khánh Việt nói:
– Bố con tôi xin phép rời đi một chút, sau này tôi sẽ quay lại để chăm sóc anh!
Tuy nhiên, khi ông Khánh Việt và con trai Khánh Duy định bước đi thì ông Gia Tuấn ngước đôi mắt nhìn vị bác sĩ:
– Việt, cho anh…được tạ tội với chú…