Ngỡ anh là cơn gió Chương 49 | Sự thật
Ông Tô Khánh Việt ngẩn ngơ một chút trước khi thở dài và lên tiếng:
– Anh cảm thấy mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi đi.
Ông Gia Tuấn vẫn cố gắng, với sức lực đã suy giảm, ông vươn tay về phía ông Khánh Việt:
– Việt…xin em…đừng ngăn anh nói…
Ông Tô Khánh Việt vẫn nhìn ông Gia Kiệt bằng ánh mắt bình thản:
– Tôi đã quên mất rồi!
Khánh Duy, đứng bên cạnh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
– Bố ơi, có gì vậy mà con không biết ạ?
Châu Gia Kiệt cũng bày tỏ sự ngạc nhiên và khó hiểu. Ông Gia Tuấn lại ho một trận dài trước khi nói tiếp:
– Nếu không có anh, em và Lệ Thu đã có một cuộc sống hạnh phúc, một tình yêu đẹp.
Khánh Duy mở miệng hoảng hốt:
– Hả? Bố ơi, điều này có ý nghĩa gì ạ?
Ông Khánh Việt vẫn đứng im lặng, trong khi bà Lệ Thu chỉ biết rơi nước mắt trong im lặng. Tiếng ông Gia Tuấn vang lên một cách khó khăn:
– Việt, anh đã phạm tội với cô ấy, đã làm tan vỡ hạnh phúc của em, là anh em kết nghĩa mà anh lại làm như thế…
Tiếng ông bắt đầu bị gián đoạn bởi một tràng ho dài và khó chịu. Bà Lệ Thu vuốt nhẹ ngực chồng:
– Xin anh đừng nói nữa, đã qua rồi, hãy nghỉ đi!
Ông Gia Tuấn lắc đầu rất yếu ớt:
– Không…anh phải nói. Việt, dù em lớn tuổi hơn Lệ Thu, nhưng em vẫn phải gọi cô ấy là “chị” vì cô ấy kết hôn với anh, là anh em kết nghĩa của em. Em đã cứu cô ấy thoát chết…nhưng anh…lại là nguyên nhân gián tiếp gây ra cái chết của vợ em…
Khánh Duy cảm thấy bất ngờ, hai bàn tay cô nắm chặt:
– Cái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra? Sao con và Gia Kiệt không biết gì cả?
Ông Tô Khánh Việt thở dài một cách rã rời trước khi nói:
– Đủ rồi, hãy để qua đi. Tôi đã quên hết mọi chuyện trong suốt hai mươi sáu năm qua. Và từ khi mẹ của Khánh Duy rời bỏ tôi để đi, tôi coi như đã chấm dứt mọi mối quan hệ với anh rồi! Hôm nay tôi đến đây với tư cách là một bác sĩ, là người quen thuộc với gia đình anh, chỉ để thăm hỏi tình hình sức khỏe của anh thôi!
Ông Gia Tuấn nói một cách yếu ớt:
– Em là người tài năng, là người mạnh mẽ…còn anh chỉ là một kẻ hèn. Chỉ có kẻ hèn mới thực hiện những hành động phản bội, chỉ có kẻ hèn…mới gây ra những hậu quả tồi tệ như vậy.
Ông Tô Khánh Việt không nói gì thêm. Câu chuyện từ gần ba mươi năm trước đã được anh nghĩ là đã chôn vùi, nhưng giờ đây Châu Gia Tuấn lại đào bới lại…
Tô Khánh Việt thuộc dòng họ y thuật. Từ ông cụ Tổ cho đến ông nội và cha của anh, đều là những y sĩ lỗi lạc. Do đó, việc chàng trai Tô Khánh Việt đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh vào trường Đại học y lớn nhất đất nước không là điều ngạc nhiên. Trong khi đó, Châu Gia Tuấn chỉ học hết cấp ba thì đã phải đi làm thêm, sau đó mới được học tiếp đại học nhờ sự hiền lành, siêng năng của mình. Anh và Tô Khánh Việt trở thành anh em kết nghĩa sau khi ông Gia Tuấn gặp tai nạn xe và được Khánh Việt đưa vào bệnh viện cấp cứu. Do gia đình khó khăn, không có gì để đền ơn, nên ông muốn thiết lập một mối quan hệ thân thiết với Khánh Việt, và do tuổi cao hơn nên ông được Khánh Việt gọi là anh.
Tình cờ, bà biết được rằng Khánh Việt và Lệ Thu đã yêu nhau từ lâu, nhưng với tính cách ích kỷ của Châu Gia Tuấn, anh đã hãm hiếp Lệ Thu. Bị nhục nhã và đau đớn, cảm thấy không xứng đáng với tình yêu của Khánh Việt, bà Lệ Thu quyết định làm vợ của Châu Gia Tuấn, cho con trai một gia đình đầy đủ. Bà cũng tin vào lời khuyên rằng nên lấy người yêu mình hơn là yêu người mình yêu, dẫn đến quyết định của bà.
Tuy nhiên, trên thế giới này, chữ “ngờ” có lẽ là khó nhất để học. Bà Lệ Thu đã nhận ra rằng, dù có quyền lực, có kiến thức kinh doanh, khi bố mẹ bà rút lui để an dưỡng, Châu Gia Tuấn trở nên thống trị. Ông ta nhanh nhẹn và tài giỏi, nhưng cũng liên tục lăng nhăng với phụ nữ trẻ, mặc dù bà đã cố gắng ngăn cản. Đôi khi, bà không dám về nhà vì sợ bố mẹ nhìn thấy những vết thương trên cơ thể mình. Nỗi đau về cả thể xác lẫn tâm hồn khiến bà sống trong im lặng. Người duy nhất hiểu bà là Châu Gia Kiệt, người cũng bị cha đánh vì cãi cọ.
Ông Tô Khánh Việt, trước khi Lệ Thu cưới Châu Gia Tuấn, đã cảnh báo ông ta:
– Vì anh là anh kết nghĩa và cũng vì đứa bé trong bụng Lệ Thu, nếu anh làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua!
Châu Gia Tuấn vỗ vai anh em mình và nói:
– Việt, anh yên tâm, anh yêu cô ấy và sẽ đối xử tốt với cô ấy!
Những lời cảnh báo đó đã thúc đẩy Châu Gia Tuấn không dám tỏ ra quá lạnh lùng với vợ. Nhưng ông ta vẫn tin rằng họ vẫn yêu nhau lén lút. Sau đó, Tô Khánh Việt kết hôn với một cô y tá, một phần là vì lòng trọng phục và sự đồng cảm của cô, và một phần là vì ông tin rằng khi ông đã yên bề gia thất, Châu Gia Tuấn sẽ ngưng hành vi ghen tuông và bạo hành.
Vợ của ông Tô Khánh Việt rất hiền lành và luôn chia sẻ tình yêu trọn vẹn dành cho ông. Bà hiểu rằng trái tim ông vẫn còn nhớ về người cũ, nhưng trong gia đình, ông là một người chồng tuyệt vời. Tô Khánh Duy sinh sau Gia Kiệt gần nửa năm nhưng họ trở thành bạn thân. Gia Kiệt thường đến nhà Khánh Duy sau những lần bị cha đánh.
Hai lần bà Lệ Thu tự tử, Châu Gia Kiệt đều ôm mẹ đến bệnh viện của ông Tô Khánh Việt mà không ngờ rằng hành động này lại làm bùng lên ngọn lửa ghen tuông trong lòng bố ruột anh. Nhìn vào ánh mắt bi thương của Tô Khánh Việt, Châu Gia Tuấn hiểu rằng vị bác sĩ vẫn còn nhớ về vợ mình. Ông ta không hiểu rằng Khánh Việt đã giữ bà Lệ Thu trong tâm trí mình và dành tình yêu chân thành cho gia đình.
Ghen tuông mù quáng, Châu Gia Tuấn đã sử dụng ảnh ghép của Tô Khánh Việt và bà Lệ Thu, gửi cho vợ của Khánh Việt mỗi ngày. Mặc dù mẹ của Khánh Duy tin tưởng vào chồng mình, nhưng mỗi đêm, những hình ảnh đó lại hiện lên trong tâm trí bà. Vì yêu và không muốn mất niềm tin, cũng không biết ai đã gửi ảnh, bà chẳng nói gì với ông mà chịu đựng một mình. Dần dần, bà rơi vào tình trạng trầm cảm, sống lặng lẽ hơn, dù Tô Khánh Việt vẫn quan tâm và hỏi han.
Sau một tháng như vậy, Tô Khánh Việt thực sự lo sợ:
– Vợ ơi, anh đã làm gì sai mà em không nói cho anh biết, nếu em buồn, hãy nói với anh đi!
Nhưng vợ ông chỉ lắc đầu:
– Không, em không sao cả, chỉ là chuyện nhỏ thôi anh!
Không thể giúp vợ nói ra, Tô Khánh Việt một mặt điều tra, một mặt liên hệ với bác sĩ tâm lý. Thế nhưng, ngày ông phát hiện ra sự thật, cũng là ngày vợ ông bị một chiếc xe tải đâm khi bà qua đường không chú ý đèn đỏ. Ôm người vợ vào lòng, dù bà còn một chút hơi ấm nhưng trái tim bà đã ngừng đập vĩnh viễn, lòng Tô Khánh Việt đau như bị đâm bằng dao. Ông tự cách ly bản thân, tự hứa rằng sẽ không bao giờ đối diện với Châu Gia Tuấn. Ông nghĩ mọi thứ đã được sắp xếp lại trong quá khứ, nhưng kẻ ích kỷ sẽ không bao giờ ngừng ganh tị. Châu Gia Tuấn không gây ra cái chết của vợ ông trực tiếp, nhưng nếu ông ta biết điểm dừng, biết trân trọng hạnh phúc mà không phải dùng cả thủ đoạn để có được, mọi thứ đã không như thế. Tô Khánh Việt tự trách mình, tự thúc giục mình trong một thời gian dài. Nhưng sau đó, vì công việc, vì bệnh nhân, và quan trọng hơn cả vì Tô Khánh Duy, ông cố gắng vùng dậy. Ông hiểu rằng vợ cũng sẽ không muốn thấy ông chìm vào đau khổ. Vì thế, ông thắp nén hương cho người vợ đã khuất và tâm sự:
– Anh sẽ quên hết mọi chuyện trong quá khứ, cuộc đời của anh chỉ còn một người vợ là em. Anh đã trân trọng hạnh phúc nhưng lại không giữ được. Vợ ơi, anh sẽ sống vì Khánh Duy và nghề nghiệp của chúng ta, để không hổ thẹn khi gặp lại em…
Đã trôi qua sáu năm, mọi thứ không hoàn toàn yên bình nhưng đã được giấu kín cẩn thận. Nhưng bây giờ, trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, người đàn ông mưu mô thủ đoạn lại làm cho trái tim ông Tô Khánh Việt trỗi dậy những cảm xúc lẫn lộn – có mất mát, có căm giận, nhưng cũng có tình yêu thương. Tha thứ sao? Điều đó thật khó khăn. Nhưng ông muốn để quá khứ yên bình, để giữ cho mối quan hệ giữa Gia Kiệt và Khánh Duy là một tình bạn tốt đẹp, nơi họ hi sinh và nhường nhịn lẫn nhau, để ông và bà Lệ Thu có thể gặp nhau mà không còn ngần ngại hay bất ngờ nữa. Họ có thể là bạn bè, cùng già đi và chia sẻ những tâm tư trong cuộc sống…
Cuộc đời con người không biết đến bao giờ mới trọn vẹn, những xích mích, ganh ghét, và sân si cuối cùng cũng sẽ kết thúc, trở về cát bụi, tất cả sẽ trở nên hư vô. Những người như Tô Khánh Việt đã trải qua những năm tháng đầy nhiệt huyết, như Gia Kiệt và Khánh Duy bây giờ. Giây phút này, khi tóc đã bạc phơ, có những người hối tiếc về những sai lầm không thể sửa chữa, khó lòng tha thứ trong quá khứ, có những người im lặng trước những cơn bão đã qua trong cuộc đời. Đáng lẽ, khi còn trẻ, mỗi người đều nên biết cách giữ gìn và trân trọng hạnh phúc, tôn trọng những tình cảm đơn giản và thiêng liêng, để không phải hối tiếc sau này. Những lời xin lỗi của ông Châu Gia Tuấn như là một tia sáng cuối cùng của một ngọn nến từng cố gắng chiếu sáng, dù phải dùng mọi cách, nhưng bây giờ, trong những giây phút cuối cùng này, đó là sự chói lên của hối tiếc, của ân hận mặc dù đã quá muộn.
Ông chỉ nhẹ nhàng đưa ngón tay gầy gò về phía bác sĩ Tô Khánh Việt:
– Anh đi rồi… chú có thể… thay anh… chăm sóc… tâm sự với cô ấy. Đừng để Lệ Thu cô đơn… được không???…
Hai dòng nước mắt rơi từ khóe mắt của ông Tô Khánh Việt. Ông không thể nói gì, không biết phải nói điều gì trong thời khắc này, dù lòng ông đang chứa đựng rất nhiều điều muốn nói. Hai bàn tay vẫn nắm chặt nhau như lúc còn trẻ cách đây gần ba mươi năm. Rồi, bàn tay của ông Châu Gia Tuấn dần lỏng lẻo. Ánh mắt của bố Gia Kiệt bỗng sáng lên, nhìn khắp nơi như muốn ghi nhớ từng khuôn mặt, rồi từ từ đóng lại…