Ngỡ anh là cơn gió Chương 50 | Hi vọng…

18/02/2024 Tác giả: Hà Phong 464

Kể từ khi phải đối mặt với việc chấp nhận sự ra đi vĩnh viễn của ông Hứa Vĩnh Tiến, cuộc sống của mẹ con Linh Đan và Hồng Nhung đã được sắp xếp lại. Với mong muốn đảm bảo cho mẹ mình có cuộc sống bình yên, Linh Đan luôn ở bên cạnh bà, tạo nên niềm vui cho bà. Mỗi đêm, họ đều ngủ cùng mẹ vì sợ bà sẽ khóc một mình trong im lặng. Đã qua hơn một tháng, cuộc sống của họ bắt đầu trở lại với nhịp điệu không có sự hiện diện của đàn ông. Linh Đan cố gắng không nghĩ đến Gia Kiệt, dù lòng cô vẫn đau đớn. Mỗi đêm, hình ảnh của anh cùng ly trà sữa ở Sa Pa lại hiện về trong giấc mơ của cô, làm đau đớn trái tim cô. Tuy nhiên, cô nhận ra rằng cuộc sống này họ không thể nên duyên. Những kỷ niệm giờ chỉ là những mảnh vụn được ghép lại thành một bức tranh tình yêu buồn, mà cô chỉ có thể giữ trong lòng mình mà không thể thể hiện ra bên ngoài.

Tâm trạng của Đỗ Hồng Nhung cũng không khác gì Linh Đan. Tình yêu của cô mới chỉ mới bắt đầu, và đó là tình yêu đầu tiên của cô. Hoàng Lâm không có gia đình, nhưng lại đến với cô bằng một tình yêu chân thành. Hồng Nhung có cha mẹ nhưng cũng không khác gì không có, cha cô đang ngồi trong tù, và mẹ thì điên. Hai trái tim cô đơn, hai tâm hồn hoang mang đã gặp nhau và yêu nhau. Mặc dù họ không dám tưởng tượng một tương lai với ngôi nhà mơ ước, nhưng được chia sẻ cùng nhau, được có một bờ vai để dựa vào, và một vòng tay để ôm vào mỗi khi buồn bã, đó là một hạnh phúc không cần phải xác định. Tuy nhiên, với sự việc liên quan đến ông Hứa Vĩnh Tiến, Hồng Nhung phải nhìn lại mối quan hệ của mình với Hoàng Lâm. Gia đình ông Vĩnh Tiến đã yêu thương cô, và bố cô đã hi sinh vì chính nghĩa, nhưng cũng có một mặt khác, là việc ông Vĩnh Tiến đã hy sinh cả cuộc đời để xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến vụ án của bố cô – ông Đỗ Hưng. Cô không tin vào sự ác độc của bố mình, nhưng cô cảm thấy mình không thể làm gì ngoài việc than khóc, dù có cố gắng hết mức. Vì vậy, dù có yêu Hoàng Lâm đến đâu, cô vẫn không thể bỏ qua chính nghĩa, và không thể mù quáng nhảy vào một mối quan hệ có liên quan đến gia đình cô. Tuy nhiên, từ đáy lòng, Hồng Nhung vẫn còn một chút hy vọng dành cho Hoàng Lâm và FLAMES, cô vẫn chờ đợi một phép màu.

Tối đó, sau khi ăn tối, ba mẹ con ngồi lại xem tin tức trên ti vi, một thói quen quen thuộc để xua đi cảm giác cô đơn khi đêm buông xuống. Khi màn hình hiện lên, Hứa Linh Đan bất ngờ khi thấy Châu Gia Kiệt đang xuất hiện. Tiếng cô Biên tập viên truyền đến: “Chủ tịch Tập đoàn bất động sản Bình Minh, ông Châu Gia Tuấn, đã từ trần tại biệt thự Châu Gia sau một thời gian lâm trọng bệnh. Con trai ông, Châu Gia Kiệt, chính thức tiếp quản Tập đoàn Bình Minh”.

Trên màn hình, Châu Gia Kiệt tham gia một cuộc họp báo của tập đoàn, vẫn là nụ cười cương nghị, đôi mắt nhưng Linh Đan cảm nhận được nét buồn trên khuôn mặt anh. Anh phát biểu: “Trước hết, tôi xin thay mặt gia đình cảm ơn mọi người đã chia sẻ nỗi đau của gia đình tôi. Hiện tại, tôi sẽ đảm nhiệm vai trò Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Bất động sản Bình Minh. Tôi cam kết sẽ cùng mọi người đưa tập đoàn đi lên từng bước vững chắc.”

Linh Đan không nhịn được nước mắt. Anh đang chịu đựng cảm giác mà cô đã trải qua hơn một tháng trước đó. Dù mối quan hệ giữa cha và con trai anh không được hoàn hảo, nhưng Châu Gia Kiệt vẫn là con trai duy nhất của ông. Linh Đan cảm thấy anh chắc chắn đã hiểu sâu hơn về nỗi đau của mình. Anh còn được nhìn thấy cha lần cuối, trong khi cô không có cơ hội nào để nói lời chia tay. Linh Đan cảm thấy đau lòng và tức giận, và chỉ biết ngồi im lặng, với những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Mẹ Linh Đan ôm con gái mình:
– Con gái ơi, yêu là đau. Giờ mẹ mới biết rằng anh ấy là con trai của ông Châu Gia Tuấn.

Để xoa dịu nỗi buồn của mẹ, Linh Đan nhanh chóng lau đi nước mắt và nói:

– Không, mẹ ạ, không có gì phải lo lắng. Nhìn họ, con chỉ cảm thấy nhớ đến nỗi đau của mình thôi. Mẹ yên tâm, con không còn nhớ về người đó nữa, sẽ không nhớ đâu ạ…

Mẹ Linh Đan vuốt nhẹ mái tóc của con:

– Con là con của mẹ, mẹ không thể không hiểu con được. Con không cần phải giấu giếm, không cần phải giả vờ. Nếu cảm xúc cần được thể hiện, con không cần phải giả trân trọng, hiểu không?

Linh Đan ôm lấy mẹ và bật khóc. Những cảm xúc bị tổn thương, những ký ức đau thương đã từ lâu bị nén lại trong lòng cô, giờ đây bỗng trào dâng như một làn sóng mạnh mẽ, mỗi giọt nước mắt là một cơn đau nhớ. Ừ, Linh Đan và Gia Kiệt có thể không thể bên nhau, nhưng việc kìm nén mọi tình cảm, mọi cảm xúc chỉ làm cho cô cảm thấy đau đớn, không thể chịu đựng nổi.

Sau khi khóc đủ, Linh Đan lau đi nước mắt và nói:

– Con đã ổn rồi ạ! Mẹ yên tâm, con không sao đâu!

Bỗng nhiên, Đỗ Hồng Nhung lên tiếng một cách rụt rè:

– Bác ơi…

Mẹ Linh Đan nhìn vào biểu hiện lúng túng của Hồng Nhung và mỉm cười:

– Con có chuyện gì muốn nói không, con gái?

Hồng Nhung hít một hơi sâu và bày tỏ những suy nghĩ trong lòng:

– Bác ơi, con vẫn chưa hiểu được một điều ạ. Nếu Gia Kiệt và bạn anh ấy thực sự xấu xa như bác nói, liên quan đến vụ án của ông Vĩnh Tiến, vậy làm sao họ lại có thể trở thành Chủ tịch như vậy mà không bị bắt giữ? Họ không lo lắng về việc lộ diện sao?

Khuôn mặt của mẹ Linh Đan bỗng trầm xuống trong suy nghĩ. Linh Đan cũng bắt đầu nhận ra vấn đề mà Hồng Nhung vừa đề cập. Cô quay sang mẹ:

– Đúng vậy mẹ ạ, sao lại thế nhỉ? Liệu có thể họ có sức mạnh lớn đến mức che đậy mọi việc không? Nếu họ thực sự phạm tội, tại sao họ không bị truy cứu?

Mẹ Linh Đan suy tư một lúc trước khi nói:

– Mẹ cũng không biết nữa. Những người như Lữ Ân, Trần Minh đã chết. Tay chân của họ không còn. Làm sao bây giờ để tìm ra manh mối? Nhà họ có thế lực, hay khi trốn tránh ban đầu, họ được che đậy một thời gian, nhưng giờ mọi chuyện đã lắng xuống, họ lộ diện. Và về gia đình của anh ta, nếu có gì đó, làm sao có thể trốn thoát mãi mãi, và không ai nói đến vụ án của ông Vĩnh Tiến nữa đâu?

Nghe lời mẹ, cả Linh Đan và Hồng Nhung đều im lặng. Dù có một ít hy vọng rằng Châu Gia Kiệt không làm điều ác, nhưng cô vẫn mong rằng người đã gây ra vụ án không phải là anh ta hoặc gia đình Hồng Nhung. Chỉ cần vậy, dù tình cảm này không đi đến đâu, Linh Đan cảm thấy nhẹ nhàng hơn trong lòng với tinh thần của người cha đã khuất. Nhưng giờ đây, ai sẽ có câu trả lời cho cô?

Nhìn lên màn hình, Linh Đan thấy cả mẹ của anh ta cũng xuất hiện trong cuộc họp báo. Bà trông rất yếu đuối. Dù ông ta đã làm tổn thương bà, lấy đi tuổi trẻ của bà, nhưng vẫn là chồng của bà, là cha của con trai bà, do đó Linh Đan cảm thấy đồng cảm với cảm xúc của bà. Nghĩ đến những lời an ủi từ bà Lệ Thu sau khi bố cô qua đời, Linh Đan quyết định đi lên phòng một chút và gọi điện cho bà, cũng để tìm kiếm một chút thông tin. Linh Đan không chọn cuộc gọi video vì đôi mắt cô đang sưng đỏ. Khi số của cô hiện trên điện thoại, mẹ của Gia Kiệt vội vàng nhấc máy:

– Linh Đan!

Cô ngập ngừng:

– Bà à… Cháu mới xem tin tức… Cháu xin chia buồn với gia đình bà ạ!

Bà Lệ Thu nói nhẹ nhàng:

– Ừ… Cảm ơn con. Bệnh của ông ấy nặng lắm, ông ấy yên lòng khi được Gia Kiệt gọi một tiếng “bố”. À, Gia Kiệt đã gặp con chưa?

Có vẻ như mẹ của anh ta không biết về mối quan hệ giữa anh và cô, cũng không hiểu được suy nghĩ của cô về việc anh là kẻ giết bố cô. Chắc bà nghĩ mối quan hệ giữa Linh Đan và Gia Kiệt vẫn tốt đẹp. Sau một lúc lưỡng lự, Linh Đan nói:

– Dạ, cháu dạo này cũng bận việc nhà, lại còn chuẩn bị giáo trình cho năm học mới. Gần đến ngày bố của cháu bốn mươi chín ngày nên… chúng cháu ít liên lạc ạ!

Bà Lệ Thu “à” một tiếng rồi nói:

– Ừ, anh ấy cũng rất bận rộn với hai Tập đoàn, đừng lo lắng nhiều nhé, con!

Linh Đan cất tiếng:

– Cháu không sao đâu bà ạ. Chắc chúng cháu sẽ cố gắng trở về thường xuyên hơn. Bà không cần lo lắng cho cháu!

Bà Lệ Thu gật đầu:

– Ta hiểu. Khoảng cách không phải là cách xa trong tâm trí, con ạ.

Cuộc điện thoại kết thúc sau những lời động viên. Linh Đan hỏi Hồng Nhung:

– Mày nghĩ sao?

Hồng Nhung lắc đầu:

– Tao cũng không biết. Nhưng… tao vẫn hy vọng…

Linh Đan gật đầu rồi xuống dưới để thảo luận với mẹ về việc tổ chức lễ cúng bốn mươi chín ngày.

Bốn mươi chín ngày trôi qua kể từ khi nấm mộ được xây dựng, từ khi mẹ của Linh Đan chấp nhận sự ra đi của bố cô. Một lần nữa, hương khói lẫn tiếng khóc vẫn đọng lại trong không khí của căn biệt thự. Nỗi đau không biết bao giờ mới phai nhạt…

Cùng ngày đó, tại bệnh viện của ông Tô Khánh Việt…

Châu Gia Kiệt vừa trở về từ Tập đoàn Bình Minh vào khoảng tám giờ tối. Anh bước vào phòng của ông Tô Khánh Việt và nói một cái gì đó trước khi vội vàng bước ra khỏi phòng và đi đến thang máy cấp cứu. Anh nhấn nút, tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy mở ra. Châu Gia Kiệt bước vào nhưng không nhấn lên bất kỳ tầng nào mà lại chọn nút màu trắng ở góc thang máy. Một phần sàn máy mở ra, tạo ra một con đường bí mật.

Anh bước chậm rãi xuống, có hai căn phòng dưới đây vẫn sáng đèn. Hai căn phòng đó trang trí rất sang trọng và đầy đủ thiết bị hiện đại. Châu Gia Kiệt gõ cửa ba cái, một giọng nam mềm mại vang lên:

– Kiệt, vào đi!

Cửa mở ra sau khi nhập một dãy số. Anh bước vào phòng, cúi chào người đàn ông ngồi trên giường bệnh, mái tóc bạch phát, gương mặt phúc hậu, ánh mắt rạng rỡ:

– Bác ạ, đã đến lúc trở về rồi!

Bài viết liên quan